Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 157: Bị đánh dấu



Ngoài cổng, nơi tôi đã đập gãy đầu một bức tượng và chém hỏng ba bức tượng khác nay đã được đặt thêm hai bức tượng mới nhưng tôi không có thời gian để chém vì trời tôi và nếu đập chúng cũng mất thời gian và sợ sẽ lại có người tới nên tôi cầm chúng ném qua bức tường cao nơi có ông Thổ Địa thích ăn xoài chấm muối ớt (đấy là tôi đoán thế) và sẽ xử lý chúng vào ban ngày vì tôi cũng tò mò về những bức tượng này lắm. Tôi lom khom tiến về phía giếng nước vì nơi đó có giấu chai Coca, tôi lại khát nước, căng thẳng làm người ta mau khát nước hơn bình thường, tôi thấy là như vậy. Chỉ còn mấy bước chân nữa tôi sẽ đến đoạn bức tưởng đổ thì bỗng nhiên như bị ai đó giật cổ áo ngã về phía sau cũng là lúc tôi cảm nhận một luồng gió rất mạnh lướt mạnh qua mặt mình và đập vào bức tường phía sau nhà bác Lan, tôi nằm ngã ngửa trên đất chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy trước mặt là chị Ma đang đánh nhau với một hình bóng ăn mặc khá gọn gàng, sau vài giây định thần thì tôi xoay người lồm cồm bò dậy leo ngay qua dãy tường hoa thấp bên tay trái để vào khu vườn và lui dần về hướng chính Nam, nấp trong một gốc cây bưởi thấp và nhìn ra. Thật hú hồn vì cơn nghiện Coca chút nữa đã mang họa sát thân, chẳng hiểu bóng ma kia có chém chết tôi bằng cơn gió đó hay không hoặc đó giống như một cơn gió độ thổi tới và rồi tôi sẽ nhiễm bệnh, tôi nấp trong gốc bưởi và nghĩ vu vơ như vậy.
Chị Ma đánh một đối một với âm binh là nam nhân kia dường như không chút khó khăn, chị ấy liên tục tung ra sát chiêu nhằm triệt hạ đối thủ một cách nhanh chóng trước khi những kẻ khác xuất hiện. Bây giờ có thời gian và sự bình tĩnh cũng như đã cho lá vối lên miệng tôi đã đứng thẳng lên và nhìn rõ đối thủ của chị Ma đang sử dụng rìu để chiến đấu. Anh ta sử dụng cái rìu rất thành thục và xem chừng rất tự tin nhưng trong một thế đánh diễn ra rất nhanh, khi anh ta bổ cái rìu xuống đầu chị Ma thì chị ấy lách nhẹ người qua bên phải và dùng kiếm để giữ lưỡi rìu lại trong một tích tắc và trong một tích tắc ấy thì một cước bằng chân phải đá thẳng lên cao trúng cằm đối phương, hình bóng của âm binh ấy sau khi trúng cước lảo đảo lui về phía sau, tay đã không còn rìu, tích tắc tiếp theo bóng hình của anh ta đã bị chém như hình chữ X thành bốn mảnh.
Tôi đứng xem le lưỡi thầm thán phục chị Ma.
Liên tiếp có hai âm binh khác lăm lăm vũ khí trên tay đã bao vây chị Ma trước sau, cả hai âm binh mới tới đều sử dụng kiếm, họ nhanh chóng tấn công chị Ma theo thế gọng kìm xem chừng muốn giải quyết thật nhanh chị ấy, gió thổi vù vù làm lá cây trong vườn xào xạc, tôi có thể nhìn thấy ngọn cây trứng gà trước nhà đang rung rinh. Trong một khoảnh khắc, chị Ma bỗng lộn người nhảy ra phía sau một người, lưng chị ấy quay về phía tôi và một lần nữa tôi nhìn thấy cái động tác quen thuộc giống như sau khi chém đứt đầu hai con chó quỷ trên đường làng. Tiếng gió thổi nhẹ đi ngay sau đó, ba bóng ma trước mặt tôi bây giờ cũng đứng im rồi sau đó hai bóng âm binh biến mất còn bóng hình màu đỏ đứng lên thu kiếm lại rồi nhảy tót qua bức tường thấp đi lại phía tôi đang ẩn nấp.
-Sao em lại đi ra hướng đó, chỗ đấy không bị khuất chúng nó đã đề phòng rồi.
-Em... em quên. – Dĩ nhiên đời nào tôi nói rằng do mình lên cơn thèm nước ngọt.
-Đi lại phía miếu xem.
-Âm binh canh gò thì sao ạ?
-Bọn nó canh gò thì chỉ canh gò thôi, tất cả chỉ làm theo lệnh của tay phù thủy nên sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu, việc chính của đám ấy chính là đối phó với âm binh giữ kho, chúng nó đã bắt đầu đào hàm ếch sang hướng Bắc rồi, chính ông Thổ Địa đã nói.
Tôi và chị Ma bắt đầu băng qua vườn bưởi và cách nhau một đoạn, chị Ma đi phía trước chếch về bên phải tôi chừng 5 bước chân trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, tôi vô thức cười một mình vì cái chị này tuy máu chiến nhưng vẫn luôn khéo léo tính cách bảo vệ cho tôi, có lẽ chính những điều này làm tôi tin tưởng chị ấy tuyệt đối mỗi khi đối mặt với những vong hồn ma quỷ khác mà không có định bỏ chạy.
Tôi lúc này cũng là một nửa bóng ma và chọn cách nấp phía sau một gốc cây nhãn nằm rìa vườn bưởi, từ chỗ tôi nấp đến cây duối trên gò không còn xa nữa, chỉ chưa đầy 10m, tôi hồi hộp thấy rõ và có thêm một chút phấn khích bởi vì từ lúc họ đột nhập đến lúc này thì tôi mới có cơ hội tiếp cận họ gần đến thế sau khi tất cả âm binh canh giữ gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn bằng cách này hay cách khác. Từ chỗ nấp tôi không còn nhìn thấy nhiều bóng đen trên gò đất nữa mà chỉ có hai đến ba bóng đen ngồi xổm và rọi đèn pin xuống nơi họ đã đào, tiếng “Thụp, thụp” tôi nghe rõ mồn một. Chính vì họ đang tập trung đào và đã đào được rất sâu nên tôi cũng không còn lo ánh đèn pin của họ chiếu rọi, tìm kiếm mình nữa, cách khoảng 5m về phía sau tôi là kho vũ khí với hơn 10 cục gạch tôi đã xếp từ lúc tối, tôi chờ đợi giây phút mình có thể dùng những viên gạch này ném vào đám trộm còn sau đó thì không phải việc tôi quan tâm, đến lúc này tôi có thể khẳng định rằng không ai trong số họ thoát khỏi tay chị Đẹp.
Nhắc đến chị Đẹp thì tôi cũng cố nhìn nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng hình của chị ấy lẩn khuất ở chỗ nào, chắc chị ấy không muốn cho tôi thấy một chị Đẹp trong bộ dạng khác hẳn trước đây.
Một bóng đen đang ngồi soi đèn pin xuống dưới bất ngờ đứng dậy đi về phía bụi tre nơi mà tôi tin rằng chỉ còn ba bức tượng bị chém tan nát không còn hình dạng ban đầu, chỉ còn một người ngồi trên miệng cái hố và dùng hai đèn pin để soi xuống dưới. Đúng như tôi nghĩ, chưa đến 1 phút sau thì người đó chạy quay trở lại gò và lôi một người khác đi ra xem cùng, tôi đoán người được gọi ra xem chính là Diều Hâu. Tôi lúc này chỉ quan tâm mọi thứ diễn ra trên gò chứ không quan tâm đến ánh đèn pin đang soi kỹ từng tấc đất, từng cành cây ngọn cỏ ở bụi tre để tìm bức tượng bị mất cũng như những tiếng xì xào vọng tới, nhưng để đề phòng họ sục sạo ánh đèn xung quanh nên tôi cũng đành thu mình ngồi hẳn trên cây nhãn, cách mặt đất chừng 60-70cm. Chị Ma vẫn khoanh tay đứng nhìn như chờ đợi được hành động, thi thoảng ngoái nhìn qua tôi như trông chừng, nói gì thì nói chị em tôi vẫn đang làm khách, chủ người ta còn đang chưa làm gì mà mình manh động thì dễ mất hòa khí, điều này không cần nói tôi cũng hiểu.
-Đ.c.m nó, lại mất tượng to và tượng nhỏ bị chém tơi tả rồi. – Lão Diều Hâu nói nhỏ với người đang ngồi soi đèn pin bên miệng hố.
-Sao?! Ch... chỗ này ngay gần anh em mình và đều kín bưng thì ai phá được.
-Đ.m đếch ổn rồi không ạ, nhất định có người âm đang cố chống đối, có ngăn cản công việc của chúng ta rồi.
-Â... âm?! Ý... ý bác là như nào?
-Xung quanh đây không có mộ võ tướng nhưng các tượng liên tục bị chém y như đánh nhau đối kháng bị thua trận, tôi khẳng định rằng đã có những vong hồn lẩn khuất đâu đây và phá hết những thứ tôi đã yểm ở bốn góc.
-Ngoài... ngoài cổng thì sao bác?
-Không cần phải ra xem đâu, chỗ này cách anh em mình khoảng 20m mà bị tơi tả như thế thì ngoài cổng chắc cũng không còn gì. Tôi nhớ ra rồi, vừa ban nãy gió thổi rất mạnh phía trong vườn trong khi rặng tre sau lưng đây lại tuyệt nhiên đứng gió.
Tôi ngồi thu lu trên cây nhãn thầm thán phục lão Diều Hâu này, lão ta đúng là một người đã từng trải nên phán đoán rất tốt, điều duy nhất lão làm chưa tốt chính là coi thường đối thủ vô hình, cũng có thể vì trước đây lão ấy đã thành công quá nhiều sinh ra tự cao và bỏ qua những chi tiết nhỏ. Một viên gạch bị rút đúng chỗ trọng yếu có thể làm đổ một bức tường cao, câu này tôi đã nghe một số người nói với tôi như vậy không chỉ một lần.
-Siêu! Ông đưa tôi cái đèn pin.
Lại là tiếng của lão Diều Hâu, tôi nghe lão hỏi thuộc hạ đèn pin thì thấp thỏm vì sợ lão ấy sẽ dùng nó để sục sạo khu vườn này, tôi quay sang nhìn chị Ma thì nhìn thấy chị ấy đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu tôi im lặng. Thời gian trôi qua rất chậm, trống ngực tôi cũng đập nhanh hơn và có thể nghe thấy được.
-Lúc tối đi ông có soi gương không?
Diều Hâu hỏi như vậy làm tôi thấy rất lạ cho nên nhẹ nhàng thò một chân xuống đất, hành động này của tôi nhằm mục đích sẽ bỏ chạy nếu lão ấy đến chỗ tôi, tôi sẽ vùng chạy qua ngả bể nước và thoát qua góc vườn Đông Bắc nhưng tôi gạt bỏ suy nghĩ ấy ngay bởi vì thấy chị Ma hình như đang bụm miệng cười thế nên tôi mạnh dạn thò cả hai chân xuống đất và cúi thấp người xuống quan sát ngược lên gò đất. Tôi nhìn thấy Diều Hâu đang cầm đèn pin soi vào mặt người khác.
-Ông với thằng Siêu đi rửa mặt tôi xem thử, này cả cái ông Phong kia nữa, dừng tay lên rửa mặt đã.
Tôi ngồi im dưới gốc cây nhãn um tùm nhìn hai bóng người nhanh chân đi từ gò đất vào trong sân ra chỗ bể nước, tiếp theo đó là một người khác chui lên từ hố đang đào rồi cũng nhanh chóng đi đến chỗ bể nước đang có tiếng nước đổ xuống nền xi măng vọng đến. Tôi ngẩn người không hiểu tại sao họ lại phải đi rửa mặt trong lúc này nhưng chị Ma thì cứ đứng và lấy tay che miệng cười, chốc chốc lại lắc đầu.
-Th... thấy cái... cái gì rồi này đại ca ơi!
Một âm thanh nho nhỏ như vui mừng vọng lên từ lòng đất, tự nhiên tôi cũng giật thót mình, chẳng lẽ họ đã đào được vàng rồi hay sao?
-Đâu? Đưa tôi xem thử?
-Trông... trông giống như một quả trứng với lá trầu!
Diều Hâu cúi người xuống để nhận lấy những thứ người nào đó từ dưới hố đưa lên, lão ta dùng đèn pin soi còn tôi thì cũng hồi hộp không kém. Trong khi lão Diều Hâu xem xét cái thứ mà giống quả trứng với lá trầu thì ba người đi rửa mặt đã xong quay lại, những người ở dưới hố cũng đã leo lên, họ túm tụm lại trên gò khiến tôi không nhìn thấy gì nữa.
-Còn thiếu những thứ khác, xuống xem cẩn thận xung quanh có cái que chìa vôi, cối giã bằng bạc hay không, đào khéo thôi.
Diều Hâu nói xong thì một người lại chui xuống hố và một người khác soi đèn pin.
-Bọn em rửa mặt xong rồi, có việc gì không bác? Tìm được mấy thứ này là sắp tới nơi rồi, sẽ xong trước 5g sáng thôi.
Diều Hâu dùng đèn pin đã bọc vải để giảm ánh sáng soi lên mặt ba người vừa mới đi từ bể nước vào, tôi đoán trong số đó có Hàn Xì.
-Đ.m, không ổn rồi! Ban nãy trong khi các ông đào có thấy gì lạ không? – Diều Hâu hỏi những người đang ngồi xung quanh.
-Em thấy cổ hơi lạnh lạnh, thi thoảng thôi. – Trọng bị chó cắn lên tiếng, ông ta chính là người đang cúi người soi đèn pin cho đồng bọn đào đất.
-Ơ, tôi..., tôi cũng thấy lạnh cổ, thi thoảng cả hai bên má nữa.
-C...có việc gì thế bác? – Hàn Xì giọng có vẻ gấp gáp. – Những lần trước bác đâu bao giờ hỏi kiểu như này?
-Đ.m! Trên mặt ba ông bây giờ ở chỗ đầu lông mày trái đều có một vết đen cùng một vị trí, ông Trọng lại tôi xem.
Tay Trọng cũng nhanh chóng nhoài người tới để Diều Hâu soi đèn pin lên mặt, không gian trong phút chốc vắng lặng như tờ, tôi tưởng như có thể nghe được cả tiếng thở của đám người mặc dù khoảng cách lúc này là 10m chứ không phải gần ngay trước mặt.
-Đ.m! Hỏng rồi! cả bốn ông đều bị vết thâm đen ở đầu lông mày. – Nói đoạn Diều Hâu soi đèn pin vào mặt lão. – Các ông xem thử hộ tôi, đây, chỗ này có phải có một vết thâm đen khoảng chừng đầu ngón tay không?
Những bóng người khác nhìn gần lại và ai đó nói.
-Có, có một vết, chỗ này.
-Bỏ mẹ, hỏng rồi! Chúng ta đã bị đánh dấu! Lên, leo lên mau.
-Đánh... đánh dấu gì?
-Không ổn, âm binh đến, lên mau, rút lui ngay.
-S... sa... sao lại rút lúc này? Tìm được rồi mà?
-Đếch phải đâu! – Giọng Diều Hâu trở nên gấp gáp. – Chúng ta bị đánh dấu nhận diện, mau rời khỏi đây không chết cả nút bây giờ. Mau lên! Hi vọng còn kịp.
Sau câu nói của Diều Hâu thì đám người xem chừng cuống quýt kéo ai đó dưới hố lên, tôi xem chừng họ chuẩn bị rút chạy nên lần mò ngược về phía sau đến chỗ gốc cây đã để sẵn những cục gạch và không khó để tôi tìm thấy.
Tôi ném mạnh một viên gạch về hướng bụi tre...
Soạt!
Tiếng động mạnh làm đám người đứng trên gò giật mình ngơ ngác nên tôi ném tiếp viên thứ hai về hướng bụi tre, đây là kế dương Đông kích Tây mà tôi vẫn hay làm với họ trong mấy lần trước.
Soạt!
Viên gạch thứ hai ném tới bụi tre lập tức những ánh đèn pin chiếu về phía đấy lia lịa.
-M... Ma! Ma tới?!
Viên gạch thứ ba tôi ném thẳng vào đám người lúc này đang bối rối thấy rõ, có lẽ viên gạch đã trúng ai đó nhưng thay vì xoay đèn pin tìm kiếm thì một người vùng ra bỏ chạy khỏi gò về phía góc vườn Tây Bắc. Khi viên gạch thứ tư vừa rời tay tôi còn chưa bay tới thì cả đám đã vùng chạy khỏi gò cho nên những viên tiếp theo thôi cứ ném theo họ mà chẳng biết có trúng đích hay không, tôi ném lẫn cả vào bụi tre vì lúc này thứ họ đang sợ hãi chính là tâm lý chứ không phải những viên gạch của tôi, nỗi đau thể xác lúc này hầu như không có mấy giá trị với những người vừa phát hiện ra bản thân đã bị đánh dấu.
Chị Ma đứng gần tôi chẳng làm gì chỉ cười sặc sụa vì đám người đang bỏ chạy như một đàn vịt, mặc dù tôi chưa hiểu tại sao họ lại tự hoảng sợ ngay khi vừa tìm thấy kho báu nhưng đó chưa phải là điều lúc này tôi quan tâm.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí