Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 156: Tù binh tượng đất



Không gian tĩnh lặng một hồi lâu, cho đến khi tôi chắc chắn rằng lão Diều Hâu không quay lại thì mới lặng lẽ bò ngược lại về phía giữa khu vườn rộng và nấp sau mấy cái cây và ngồi để thở. Chẳng biết có phải do bản thân trải qua những tình huống ngàn cân treo sợi tóc hoặc thử thách sự gan lỳ trong bóng đêm hay không mà phổi, tim, gan... của tôi ngày một to hơn, to ở đây hiểu theo nghĩa rằng ma quỷ thì bớt sợ nhưng nỗi sợ khi đối mặt với những con người bằng xương bằng thịt thì chưa bao giờ vơi.
Ngồi dựa vào gốc một cây xoài trong vườn để nghĩ và suy nghĩ cách bứng nốt đám tượng yểm ở góc Tây Nam này đi nhưng chưa biết nên làm như thế nào, bóng hình chị Ma lúc này vẫn thấp thoáng trên ngọn tre để quan sát, bản thân tôi cũng rất tò mò nhưng tôi không bay được nên cũng đành chịu, bây giờ muốn ẩn thân thì phải hủy đám tượng canh giữ thì mới vào đất nhà bà ngoại an toàn được. Tôi cũng có lướt qua một ý tưởng đấy là cứ bò vào rồi gọi người cứu viện nhưng không hợp lý, bởi vì tôi chủ động đi gây chuyện rồi phá phách người khác như thế này chẳng biết hậu quả của việc gọi linh tinh sẽ là như thế nào, chị Ma đã từng khuyên tôi chỉ dùng khi nguy hiểm đến tính mạng chứ bây giờ gọi người khuất mặt đến đánh những người khuất mặt khác thì đúng là việc thật sự không nên.
-Khu vực này không thể đánh nhau được em ạ, nãy hứa với ông Thổ Địa không phá phách nếu giờ dụ đám tượng này qua đây sợ rằng ... sợ rằng khu vườn này cây cối sẽ gãy đổ hết vì không gian hẹp.
Chị Ma đã từ bỏ việc theo dõi chắc do không có gì mới.
-Em cũng đã biết được chỗ đặt tượng rồi, chỉ ngay bên kia lũy tre chỗ em ngồi khi nãy.
-Hay em bò qua đập vỡ?
-Không được chị ạ! – Tôi lắc đầu. – Tượng yểm ba góc kia đều rất lớn và khó đập vỡ, to y chang cái tượng chị đánh nhau lúc nãy, nếu đập chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Chị Ma quay đầu ra nhìn ở phía lũy tre một hồi rồi hỏi tôi.
-Nãy em nghe được bọn nó nói gì không?
-Tay phù thủy có xem tướng cho một người trong số họ và nói là 3 ngày nữa sẽ có tai họa.
-Vậy là con Khuê đã sắp xếp trong xuôi mọi việc rồi, liệu nó có chừa phần cho chị không nhỉ?
-Thật sự thì ... thì em nghĩ là chị ấy sẽ tự làm hết. Chị nghĩ xem, với tính cách tiểu thư của chị ấy mà chịu ngồi chơi nhìn ngắm cả đám phá phách nơi ở, xâm phạm tôn nghiêm nghĩa là chị ấy muốn bọn họ chịu tội thật nặng. - Tôi chỉ tay về phía lũy tre - Hồi... hồi trước, em chỉ có mỗi tè bậy ở gốc tre đằng kia mà chị ấy định ...
-Biết rồi, biết rồi ..., không phải kể.
-Hay là chị, em nghĩ như thế này, – Tôi đưa ra ý kiến. – lũy tre kia thoáng nên em sẽ không dùng lá vối nữa và tìm cách lấy bức tượng to sang đây rồi em đập vỡ đi.
-Ừ, nghe cũng được đấy, nhưng mà lũy tre dày đặc như kia em qua làm sao được.
-Em thấy thưa mà?
-Thưa á? – Chị Ma như vừa nghĩ ra điều gì nên mỉm cười. – Ông Thổ Địa nhà này giúp em rồi, hẳn là ông ấy rất muốn tác hợp mối nhân duyên giữa hai nhà, chứ ngay chị cũng thấy bụi tre trươc mặt dày đặc em rất khó chui qua đấy.
-Vậy... vậy bây giờ...
Thay vì nói chuyện với tôi, bóng màu đỏ của chị Ma nhạt dần rồi tan biến nhưng ngay sau đó lại hiện ra rõ nét, chắc chị ấy vừa ngó ngiêng bên lũy tre.
-Chỗ gò kia thằng phù thủy đặt rất nhiều võ quan âm binh để để phòng bất trắc khi đào còn chỗ góc này thì loáng thoáng thấy tất cả bốn âm binh, một đứa lớn như em nói đang quay mặt nhìn ra phía Tây, còn ba đứa kia nhỏ hơn đứng hình vòng cung nhìn bao quát hai hướng Bắc và Đông.
-Hướng Nam chỗ mình đây họ không nhìn hả chị?
-Hướng này có Thổ Địa nên nó không đặt, nhưng chị có cách rồi.
-Cách gì ạ?
Chị Ma chỉ tay về hướng Đông, nơi đang tối om nên tôi không thể nhìn được gì.
-Cách thứ nhất là nếu lấy được tượng yểm ở góc như em nói thì em vòng trở lại lối chị em mình đã vào, theo lạch nước đi thật xa và vào cổng nhà bà em nhưng cách này rất tốn thời gian và cũng không biết được ngoài cổng bọn nó còn đặt cái gì hay không.
-Em có thể lén vào qua lối nhà bác Lan hàng xóm, em sẽ đi qua tường gạch.
-Nhưng chị lại không đi được như em.
-Vậy cách thứ hai?
-Cách thứ hai là lối kia, phía đó chưa có tường gạch mà chỉ là bụi cây gai, dây nhợ um tùm, em có thể chui qua đó một cách dễ dàng vì kiểu gì ông Thổ Địa đất này cũng sẽ giúp em vạch một lối vừa đủ. Qua chỗ đó là em đã ở cuối vườn nhà bà ngoại em, hướng chính Nam.
Nghe lời chị Ma nói tôi bắt đầu hình dung lại địa hình của nhà bà ngoại mình, chị ấy đứng trên cao được cho nên có cái nhìn bao quát nên sẽ khác tôi rất nhiều. Mảnh đất của nhà bà ngoại tôi “Coi như hình vuông” nhưng cũng có những góc đầu thừa đuôi thẹo, một phần nhỏ khu vườn nơi tôi đang ẩn nấp này tiếp giáp với đất của nhà bà ngoại tôi theo kiểu cài răng lược cho nên mới có chuyện tôi nấp ở bụi tre mà nhìn thấy đám người đào đất chỉ cách mình chừng hơn 20m là như thế. Tôi đã nhiều lần băng qua vườn bưởi trước nhà bà ngoại tôi nhưng đều là băng thẳng từ cổng tới miếu hoặc ngược lại chứ chưa bao giờ tôi chú ý khu vực góc vườn bưởi tiếp giáp với nhà ai hoặc cụ thể địa hình, địa vật ra sao giống như ở nhà tôi.
-Vậy... vậy làm cách thứ hai đi chị.
-Ừ, nhưng em phải cẩn thận, chị cũng phải rút khỏi đây cho đến khi em xử lý được bức tượng yểm. Sau khi xử lý nó xong thì em cứ theo lối đó mà bò qua vườn, chị sẽ có đôi lời nhờ vả Thổ Thần ngay bây giờ.
-Ch..chị có qua nhà bà ngoại em với em không?
-Chị cũng tính nhờ ông Thổ Địa đây nói giúp để chỉ vào chứ con Khuê cho là việc của con Khuê, quan Thổ Địa bực mình báo lên trên thì rắc rối lắm.
-Nãy ông ấy có vẻ bực lão phù thủy đấy, chắc sẽ đồng ý cho chị vào cùng em. Em...
-Lúc này lại sợ cái gì?
-Em không sợ nhưng đối phó với cả một đám âm binh võ quan nhào tới đánh thì em ... em chưa có kinh nghiệm.
-Vậy chờ một lúc để chị đi gặp các ông ấy, được như ý nguyện chị sẽ báo cho em rồi tạm rút lui. Cố lên.
Tôi bất giác gật đầu đồng ý, bóng hình màu đỏ của chị Ma mờ dần, trước mặt tôi lúc này chỉ còn lại bóng tối của khu vườn cùng sự yên tĩnh đến lạ thường. Một lúc sau văng vẳng bên tai tôi có hai tiếng “Đi đi”, tôi hít mấy hơi thật sâu để lấy can đảm, không khí mát mẻ như lan tỏa đầy buồng phổi, lá vối ướt nhẹp tôi lại để vào túi quần bên trái và thanh kiếm gỗ cầm đằng chuôi ép dọc theo cánh tay phải giống như những Ninja và từng bước chân chậm rãi tiến lại chỗ bụi tre. Bụi tre trước mặt rõ ràng là nhìn rất thoáng, chẳng lẽ lời chị Ma nói là đúng? Ông Thổ Địa muốn giúp tôi? Trong giây lát tôi nhớ lại cuộc giải cứu trong lũy tre gai đầu hồi nhà và lập tức hiểu ra rằng đúng là có người đang giúp tôi bằng cách rẽ lối.
Ngồi xổm bên lũy tre quan sát một hồi sau đó tôi nằm sấp xuống trườn từng chút một giống hệt như những anh bộ đội đặc công luồn dưới hàng rào dây kẽm gai mà mình từng thấy trên Tivi trong những bộ phim đã từng xem và sẽ xem sau này. Tôi nhớ hồi đi học quân sự ở trên Vĩnh Phúc vì mình rất hào hứng với việc lăn lê bò xoài cũng như nhắm bắn, tôi rất hào hứng với việc ấy cho nên sau một tháng thì người tôi đen như củ tam thất. Tôi cũng nhớ lúc khi thi bắn ba viên vào mục tiêu cố định cách 100m và một buổi sáng mưa ở vùng trung du, tôi nhận được một khẩu súng với ba viên đạn và được sỹ quan hướng dẫn rằng để bắn trúng hồng tâm thì cần phải ngắm cao hơn một chút, khi ấy tôi đã đeo kính cận nên thầm gọi phù hộ, ba viên đạn đều được 9 điểm, tôi không tin mình có thể bắn được số điểm như vậy bởi vì việc tôi giỏi nhất là bỏ chạy.
Tôi dùng hai khuỷu tay và 10 đầu ngón chân nhích từng chút một qua những cành tre dày đặc, nơi mà ban ngày tôi tin rằng không có lối nào để mà bò qua thậm chí nếu có bò qua được thì mặt mày, quần áo chắc cũng có rất nhiều vết tích nhưng ..., thật may lúc này buổi đêm và tôi đang được ai đó giúp đỡ. Đầu tôi đã ló qua khỏi bụi tre và tôi hơi giật mình khi quay mặt sang bên phải nhìn thấy một bức tượng chỉ cách mặt mình chừng 50cm, trời tối khiến tôi không nhìn thấy mặt bức tượng nhưng tôi đoán chừng đang nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, thậm chí là một ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy tâm can tôi. Để tạm thanh kiếm gỗ xuống đất, tôi luồn nhẹ tay lên và với tới phía bức tượng nhưng chỉ chạm được đầu ngón tay cho nên sau đó tôi phải xoay mình khoảng 30 độ một cách khó nhọc mới có thể cầm trọn bức tượng trong bàn tay của mình rồi trườn lùi lại, hai mắt vẫn không ngừng nhìn về phía gò đất trước mặt đầy hồi hộp cho tới khi toàn thân đã ở bên khu vườn. Tay trái lần mò tìm thanh kiếm gỗ không khó khăn, sau đó tôi nhanh chóng lom khom bước về hướng ban nãy thì đã vào để đi ra cánh đồng, muốn xử tay võ quan này cần phải đi xa một tí cho chắc ăn.
Để bức tượng cao khoảng 20cm trên bờ ruộng còn bản thân tôi vẫn đứng dưới hào nước khô, tôi phải thán phục rằng đây đúng là một bức tượng đẹp đẽ và bệ vệ, tôi có thể cảm nhận rõ được điều này thông qua bàn tay của mình sau khi lần sờ bức tượng hồi lâu. Tôi quyết định sẽ dùng kiếm gỗ này để chém một đường ngang cắt đôi bức tượng là xong nhưng khi tôi lùi lại giơ thanh kiếm chuẩn bị chém thì đột nhiên bức tượng lại đổ ra phía sau nên tôi phải dựng nó lại một cách cẩn thận, điều kỳ lạ sau đó chính là bức tượng lại ... tự đổ ra một lần nữa nên tôi thu kiếm lại và ngồi xuống nói với bức tượng, tuy hơi kỳ dị nhưng với một người đã trải qua nhiều thứ khó giải thích thì nếu một sự việc lặp lại hai lần liên tục đó không phải là trùng hợp nữa.
-Này bức tượng, tôi không biết ông là ai nhưng vì ông đang phục vụ cho lão phù thủy dùng bùa chú đào trộm của cải ở đất nhà bà ngoại tôi nên ông là người xấu, tôi muốn chém ông ra làm đôi để khỏi phải phục vụ cho lão ta nữa.
Tôi nói xong và chờ đợi nhưng không thấy hồi âm gì nên nói thêm.
-Tôi có nghe được việc lão ấy dùng xương cốt hoặc cái gì đó của các ông trộn vào đất sét, chắc lão ấy đã yểm bùa các ông rồi. Tôi... tôi không phải người ác nhưng cái ác phải bị diệt trừ đi.
Bức tượng lại đổ ra phía sau khiến tôi thoáng giật mình nên dùng tay trái dựng lại như cũ, tôi cảm thấy bàn tay mình ướt nên lấy làm lạ và sờ vào bức tượng thêm một lần nữa, bức tượng đất sét khô cứng nay lại như chảy nước.
-Ông sợ toát mồ hôi đấy à?
Không nghe tiếng trả lời nên tôi nghĩ nếu mình ngậm lá cây vào miệng thì chắc chắn sẽ thấy rõ ngay nhưng lúc này chẳng có thời gian làm mấy việc đấy nữa nên sau một hồi suy nghĩ tôi bỏ bức tượng sát xuống đất, lưng dựa vào bờ ruộng.
-Bây giờ tôi đang vội lắm, nếu ông có oan khuất gì thì cứ ngồi im ở đây, xong việc của tôi thì tôi sẽ gặp ông để hỏi sau. Ông mà đi báo cho lão phù thủy thì tôi sẽ bẻ tay, bẻ chân của ông sau đấy vứt vào hố xí nhà tôi đấy nhé, hố xí thối lắm.
Ngồi thêm một lát không thấy động tĩnh gì nên tôi quay trở lại khu vườn và chậm rãi đi từ cây này sang cây khác trong vườn để tiến về hướng chị Ma chỉ ban nãy. Sau một hồi lần mò trong bóng tối thì tôi cũng phát hiện ra được một khe hở nằm giữa một gốc cây, có lẽ là cây găng, và bức tường xây dở, khi tôi chuẩn bị bò qua thì chị Ma gọi lại.
-Sao em không đập vỡ luôn cái tượng đi mà lại để nó ngồi lù lù ngoài cánh đồng thế kia?
-Em định chém đứt đôi để thử kiếm pháp chị dạy nhưng lần nào bức tượng ấy cũng ngã ra sau y như có điều gì muốn nói, nó còn vã cả mồ hôi chị ạ.
-Thật chứ?
-Em sao dám giấu chị việc quan trọng như thế được, quá tam ba bận cứ giơ kiếm là tượng ngã nên em nghĩ chắc có sự lạ nên để nó ở mé bờ ruộng rồi, nếu nó dám đi báo lão phù thủy thì em sẽ bẻ tay chân rồi vứt vào hố xí.
-Sao em lại nghĩ ra cái trò hành hạ ghê tởm như thế?
-Em.. em học của ... của chị hôm trước...
Tôi ngạc nhiên thấy rõ, đúng là tôi từng nghe chị Ma kề kiếm vào cổ quan tri huyện và buông lời đe dọa như thế nên tôi cũng học theo chứ đời nào tôi tự nghĩ ra, tôi nghĩ chị Ma sẽ không thấy lạ mới đúng chứ.
-À, học của chị à, ừ thôi cũng được, mấy đứa đấy phải làm thế nó mới tởn.
-Ch...chị nhìn thấy ông ấy ngồi ngoài cánh đồng ư?
-Ừ, ngồi lù lù ngoài kia, chị định rủ ông ta so tài nhưng em đã chui vào đây rồi nên đành nhịn, nhìn ông ta có vẻ đánh khá đấy, một đối thủ xứng tầm.
-Bây giờ em chui qua bên kia rồi đi kiểm tra ngoài cổng, chị có qua luôn không?
-Chị sẽ đứng phía bên này tường rào, yên tâm, Thổ Địa cho vào rồi, đánh nhau thoải mái luôn vì ông ấy cũng bực mình do bị hạch sách 3 lần một đêm bởi một thằng ất ơ từ đâu tới, không thèm chào hỏi cũng chẳng có lễ lạt gì cho ông ấy.
Tôi nhẹ nhàng chui qua bờ rào kín đặc những cành cây và bóng tối, tôi thầm nghĩ lão Diều Hâu đã tự tin thái quá vào khả năng của bản thân, coi thường Thổ Thần những nơi lão ta đến nên chẳng thèm cúng lấy một ít rượu hay thắp một nén hương thơm tỏ lòng thành kính cho Thổ Thần. Tôi có xem phim Tam Quốc của Tàu và biết rằng khinh địch chẳng khác nào tự sát hoặc chí ít là coi thường những người mình tưởng yếu thế hơn sẽ có lúc nhận lại những hậu họa khôn lường, bởi những người ấy chẳng ngại ngần gì mà không bỏ đá xuống giếng, đổ thêm dầu và họ sẽ dễ dàng đứng về phía đối phương chống lại mình.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí