Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 154: Đêm huyền thoại (P.2)



Diều Hâu không nói gì thêm mà sau đó là những tiếng loạt xoạt nghe tiếng như vạch cây lá cho nên tôi vội vàng trườn ngược vào trong đoạn lạch nước tối và bó gối thu mình ngẩng đầu nhìn qua hai đầu gối. Tôi nhìn thấy hai ánh đèn pin mờ mờ lướt qua lạch nước bèn nhịn cả thở và dùng hai gót chân cũng như hai khuỷu tay để trườn, phải nhanh chóng thoát khỏi lạch nước này nếu như chúng soi đèn pin có thứ ánh sáng nhìn được ma quỷ hay người ẩn thân thì chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi, lúc đó tôi sẽ như cá nằm trong rọ muốn chặt đầu hay treo cổ tôi thì thuộc vào sự nhân đạo của bọn họ. Tôi sợ rằng tốc độ trườn ngược của mình không kịp khi có tiếng bước chân có vẻ như đã luồn qua những lùm cây nhưng ngay lúc này tôi thấy cổ áo mình bị túm và kéo mạnh về sau nhanh như một cơn gió, giây sau đó tôi phát hiện ra mình đang nằm ngửa cạnh bờ ruộng.
- Nấp đi! – Chị Ma ra lệnh.
Ngay lập tức tôi trở mình nằm sấp xuống rồi bò thật nhanh ra xa, rẽ trái vào một bờ thửa sau đó nằm sấp xuống thở, tay phải vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ, lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn thì vẫn thấy chị Ma đứng hiên ngang như thách thức nhìn vào phía góc vườn nhà bà ngoại tôi.
- Chị... chị! – Tôi vừa thì thầm vừa vẫy tay ra hiệu chị Ma ngồi xuống.
- Có việc gì mà cứ nằm sấp như vậy?
- Họ... họ có cái đèn pin soi được người ẩn thân như em.
- Sao thế được? – Chị Ma ngồi xuống, chân chống chân quỳ tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Em nghe lão phù thủy bảo thế, lão ấy gọi ông Thổ Địa lên hỏi mà không có tin gì tốt nên rất bực tức đấy. Chị... chị có nhìn thấy kỵ binh nào ở chỗ lúc nãy không?
- Một kỵ binh dùng kiếm và một thằng dùng cung đứng phía sau hỗ trợ, đây chắc là giở hết ngón nghề rồi đấy. Bọn nó còn nói gì nữa?
- Lão phù thủy có lẽ sẽ yểm ông Thổ Địa và tăng thêm tượng ở chỗ gò đất đang đào, họ đã đào sâu được 2m. - Tôi bổ sung thông tin cho chị Ma, nhiệm vụ của tôi lúc này chỉ có như thế. – Em nghĩ bọn họ sẽ tăng cường việc đi tuần đấy!
Tôi vừa nói dứt lời thì đã thấy có ánh đèn pin chiếu sát những gốc tre, hai bóng đen đi gần nhau trên bờ ruộng, soi kỹ từng lùm cây, gốc tre theo đúng lời của Diều Hâu. Tôi đoán rằng ông ta đã bắt đầu cảm thấy bất an và giọng nói khi nãy có phần bực tức. Một người cho dù khôn ngoan đến đâu nếu nóng giận thì rất khó giữ được sự tỉnh táo cần thiết nhất là vào lúc cần phải bình tĩnh, tôi sẽ nhếch mép cười vì chính mình đã làm cho mọi thứ ông ta chuẩn bị đã không được như ý muốn.
- Phải tìm cách tiếp cận gần nơi con Khuê ngồi thì mới biết rõ sự tình được, con ranh này cũng cao tay thật, chẳng hiểu nó đang làm gì nữa.
- Chị tính tiếp cận bằng cách nào?
- Hạ thằng kỵ binh với thằng cầm cung tên ở phía sau rồi đi lên góc Tây Nam để quan sát con Khuê thật gần.
- Hay chị em mình đi một vòng tròn để đỡ phải đánh nhau với đám đất sét này chị nhỉ?
- Đàn ông con trai mà nhát thế? Giặc trước mặt mà định trốn tránh nó à?
- Ch... chỉ là mấy cái tượng đất thôi mà chị? – Tôi xuống giọng nài nỉ, chị Ma này đúng là kế hoạch chỉ có đánh là đánh chứ không chịu lui, chắc mối thù với những người đã chôn sống chị ấy thâm sâu cho nên tôi cũng không dám cãi, ý của chị ấy là quyết định cuối cùng.
- Với em thì nó là tượng đất thôi chứ với chị thì rõ ràng là địch quân, nó đến đất này nghĩa là nó muốn chiếm, muốn ra oai với chị. Không nói nhiều, bây giờ hạ hai thằng này sau đó đi dọc bờ ruộng để đến góc Tây Nam, cần thì đột nhập vào đất nhà hàng xóm để nghe ngóng và đánh chúng nó.
Tôi không đáp lời vì biết rằng ý chị ấy đã quyết thì mình đành chịu, khó thay đổi lắm. Hai cái chị Thần giữ của này giống nhau ở cái tính ghê gớm, nhất nhất phải theo ý và chẳng chịu nghe lời ai khuyên can cả.
- Em bò vào lối cũ chém thằng cầm cung tên còn chị sẽ dụ thằng kỵ binh ra ngoài đánh nhau, đến gần chúng nó thì đừng ngậm lá vối nữa nhé!
Nói xong thì hình bóng của chị Ma biến mất không lời từ biệt, tôi thở dài mấy lần, lắc đầu ngao ngán rồi cũng uể oải chậm rãi bò quay lại cái lạch nước ban nãy, tôi không dám giận chị Ma nên đổ cho đám tượng làm mình mệt mỏi cứ phải bò ra bò vào trong cái đoạn 5m tối om như cái cống. Tôi chưa kịp bò đến lạch nước thì văng vẳng bên tai đã nghe đủ thứ tiếng réo gọi, chửi rủa nhưng ngó quanh thì không thấy bóng ma nào cả.
- Ê tượng đất ơi, mả cha nhà mày đứng như chó canh cửa làm gì thế?
- Bố tiên nhân tứ đại đồng đường nhà mày chết chui chết lủi như con chó thui.
- Quan tướng nhà Thanh đó bà con ơi, có phải mấy thằng phải chui ống đồng thoát không nhể?
- Không, bọn nó chui váy đàn bà Đại Việt này về bên Tàu đấy chứ ống đồng nào?
- Này thằng mặt ngựa kiaaaaa! Quân khốn nạn trộm gà bắt chó kiaaaa ... lại đây bà đái cho một bãi thì chúng mày về chầu tiên tổ cả nút, tổ tiên nhà mày chết đuối trong bãi nước đái của bà! Ahahaha....
Một tràng cười ré lên nghe rợn hết cả người, tưởng chị Ma đi đâu hóa ra chị ấy lại đi kêu gọi đồng bào ma đến khích tướng nhưng sao tôi chẳng thấy bóng ma nào, sau cùng tôi nhớ ra là trong đám tượng yểm có một cung thủ nên chắc vì vậy mà chỉ đứng xa để chửi chứ không lại gần như lúc gặp Triệu Bát Nhất. Trong tiếng eo éo chửi rủa đó tuyệt nhiên tôi không nghe thấy tiếng của chị Ma, chắc chị ấy đã đổi chiến thuật rồi, đúng là chết lâu lắm mưu hay nhiều kế hiểm.
- “Kể ra các cụ ma làng mình cũng đáo để thật.”
Tôi đứng lên, kiễng chân để nhìn khoảng trống tối đen nơi ruộng khoai sau nhà bà ngoại, lúc này vẫn có ánh đèn pin nên tôi vội ngồi thụp xuống, sau một hồi tính toán thì tôi bò xuống chỗ lạch nước, lần mò được một vài viên sỏi hoặc gạch đá gì đó to chừng hai ngón tay. Tôi đứng lên bờ ruộng và lấy hết sức bình sinh ném những viên sỏi đó về phía mái nhà bà ngoại cách chỗ tôi đứng khoảng chừng 150m đường chim bay, tôi biết mình sẽ ném không tới nhưng vẫn ném vì mục đích của tôi là gây ra tiếng động để họ lùng sục tìm kiếm khu vực ruộng khoai hoặc đầu hồi nhà chỗ chuồng trâu cũ, tôi ném vài viên vào cả bụi tre để tạo ra tiếng động loạt xoạt rồi tôi nhanh chóng chui ngay vào lạch nước, không quan tâm đến việc đám người có đi tìm kiếm hay không. Lúc tôi bắt đầu chui vào đoạn lạch nước như cái cống thì phía sau vẫn vọng đến nhiều tiếng chửi của những cụ ma làng.
Ánh đèn pin đúng là đã chuyển sang soi tìm kiếm cái gì đó ngoài bụi tre nơi tôi vừa ném mấy viên sỏi, lúc này hai chân tôi vẫn dưới lạch nước còn đầu thì lẫn với đám cây lá trong bụi rậm khi nhìn thấy cảnh ấy tôi cười thầm vì tin rằng họ đang rất bực bội. Ngay cả bản thân tôi cũng không hề biết rằng những việc làm của tôi đã khiến tiến độ công việc của những người này chậm lại và bản thân trong lòng họ có chút ít dao động vì những điều họ không nhìn thấy kể từ khi họ bước chân vào đất này, xung quanh họ là những điều khó lý giải. Trời đêm thanh vắng, tôi nghe lẫn trong đó có cả tiếng của Diều Hâu đang văng tục dù là rất nhỏ sau đó đích thân ông ta đi một mình đến kiểm tra tượng đã đặt ban nãy, thấy không có gì bất thường nên những ánh đèn sau đó lại tụ quanh gò đất của chị Đẹp.
Tôi nghe thấy giống như có tiếng ngựa hí và tiếng chửi rủa khích tướng đột nhiên im bặt, đúng là võ quan máu nóng đến khi chết rồi thành âm binh mà vẫn không nhịn được việc người khác chửi rủa hay buông lời khinh khi, có lẽ chức quyền càng cao thì họ càng coi trọng tôn nghiêm của bản thân. Nếu lão Diều Hâu có thể quan sát được mọi thứ âm dương thì hẳn là không đời nào đám võ quan âm binh này vì khích bác mà nổi điên xông ra đánh nhau cả.
Bỏ lá vối vào túi quần, tôi vội trườn lên bụi rậm và nhanh chóng thò đầu ra khỏi lùm cây, không khó để tìm nơi đặt tượng, tay lần sờ rồi tôi nhẹ nhàng nhón tay cầm bức tượng đeo cung tên rồi nhanh chóng chui vào bụi rậm bò xuống lạch nước. Bức tượng đeo cung tên hình dáng cụ thể như nào tôi không hình dung hết được vì chỉ dùng tay sờ thấy có cung và một bao tên đựng bên hông, dù sao thì bây giờ nó cũng đang nằm trong làn nước mát lạnh và tôi bắt đầu bẻ tay, bẻ đầu, bẻ chân nó vo tròn lại như một cục đất sét. Sau khi bò qua đoạn tối tăm như hũ nút thì tôi ném cái cục đất sét đấy vào một thửa ruộng trước mặt, cùng lúc ấy chị Ma xuất hiện trên bờ thửa ruộng chỗ lúc tối đã đứng, chỉ cách tôi chừng 5m.
- Này thằng ranh đang cưỡi chó kia, giỏi thì ra đây đánh nhau với chị, mày đánh thắng chị thì đám ma làng kia sẽ thôi chửi rủa mày chứ bằng không họ réo tổ tiên nhà mày đến gà gáy luôn đấy!
Chị Ma đã thay phục trang, tôi ngẩn người ra vì người chị nông dân chân lấm tay bùn ban nãy bây giờ lại là chị Ma mặc bộ quần áo màu đỏ, tóc búi cao, chân đi hài cao cổ đang đứng khoanh tay trước ngực dáng vẻ đầy khiêu khích. Tôi không dám đứng xớ rớ ở đây nên vội vàng tìm đường vòng chạy xa tít một đoạn đủ an toàn mới dừng lại để thở và nhìn. Bà già đã dặn tôi rằng: “Đánh nhau không phải đầu thì phải tai”, né ra xa cho an toàn chứ không lại chết oan chứ chả đùa... Nhưng công nhận là nhờ việc cùng chị Ma trải qua những trận chém gió ban đêm như này thì tôi biết rằng tuy chị ấy đánh nhau không nương tay với quân Tàu nhưng không phải đánh kiểu bất chấp mà đều có tính toán rõ ràng, cụ thể và thường nắm được nhiều lợi thế khi so tài.
Đứng từ xa chưa thấy chị Ma đánh nhau nên tôi tranh thủ đi lom khom một vòng qua nhiều thửa ruộng để tiếp cận lũy tre gần miếu của chị Đẹp, nằm trên bờ ruộng tôi nhìn những ngọn tre in trên nền trời, ngọn nào cũng giống ngọn nào cho nên không xác định được vị trí miếu của chị Đẹp nơi đâu. Nằm một hồi ngửi rõ mùi bùn, mùi lúa và cả mùi cỏ mọc ngay trước mặt thì tôi đành dùng phương pháp ước lượng, tôi nhỏm đầu lên cao hơn những ngọn lúa nhìn về phía bên trái nơi cũng là bóng tối nhưng bóng hình màu đỏ của chị Ma tôi vẫn nhìn rõ mồn một, đấy chính là điều kỳ lạ. Từ nơi chị Ma đang đứng tôi nhớ lại rằng từ gò đất có cây duối sinh mệnh của chị Đẹp ra đến chỗ “bãi mìn” khoảng chừng 200m mà chị Ma thì đang đứng đối diện hướng “bãi mìn” nên tôi căn cứ vào ngọn tre trên nền trời xanh xám mà bò chếch sang hướng 2g, khi tôi bò đến bên bờ thửa ruộng thì dùng tay trái lần sờ xuống vì tôi nhớ đoạn này có một cái hào nước cạn. Đúng lúc tôi đang lần mò để tính toán thì đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau vọng đến, quay đầu nhìn đã thấy chị Ma và một người cưỡi ngựa màu nâu bắt đầu đánh nhau. Người trên lưng ngựa mặc áo giáp, đội mũ sắt, tay trái cầm khiên còn tay phải dĩ nhiên là một thanh kiếm đang múa tít lao tới nơi chị Ma đứng chờ, tôi tin rằng chị Ma sẽ đối phó được vì đó là điều chị ấy muốn nên tôi không chú ý đến trận đánh nữa mà lom khom từng bước tiến sát vào bụi tre đen ngòm trước mặt.
Tay tôi lần mò trong bóng tối và mặt thì cắm xuống đất vì sợ những cành gai hay cành cây sẽ chọc vào mắt, tay tôi lướt nhẹ qua những bông hoa xuyến chi mọc rải rác cạnh lũy tre. Hoa Xuyến Chi là một loài hoa dại mọc rất nhiều ở ngoài cánh đồng, tôi không tìm hiểu nhiều về loài hoa này mà chỉ thích vì nó có một cái tên đẹp cho nên hay nhìn nó mọc bên đường mỗi lần đi học về, đôi khi tôi cười một mình và tự hỏi ai đã đặt tên cho loài hoa này.
Bụi tre gai khá dày đặc nên sau một hồi lần mò tôi không tìm được chỗ nào khả dĩ để nhìn vào trong nhưng nhờ vậy tôi đã nhìn thấy loáng thoáng ánh đèn pin và nghe thấy tiếng đào đất nhưng có vẻ như tôi đã đi lố rồi, vị trí miếu cách tôi khoảng 10m nên sau đó tôi nhẹ nhàng không một tiếng động lùi trở ra bờ ruộng để tìm lối vào thật gần. Chị Ma lúc này vẫn đang đánh nhau rất ác liệt với người kỵ binh bất phân thắng bại, tôi thì sốt ruột vì muốn biết tình hình của chị Khuê đang như thế nào vì ước lượng thời gian bây giờ cũng đã sắp hết giờ Tý, có thể bắt đầu giở Sửu rồi cũng nên. Nửa nằm nửa ngồi thêm chừng gần 5 phút vẫn không thấy trận đánh đi đến hồi kết nên tôi quyết định mình nên tham gia để tiết kiệm thời gian.
Tôi lom khom bước từng bước dưới hào nước khô, men theo bờ ruộng bên tay trái để đến gần chỗ hai bóng người đang hăng say đánh chém nhau nhưng tôi không quên việc mình là một con người và nếu có bóng đèn pin hay tiếng bước chân đi tới lối bờ rào để kiểm tra tượng thì tôi phải mau chóng lẩn vào những thửa ruộng ngay lập tức.
Tay phải tôi lăm lăm thanh kiếm gỗ và đứng khom người như sẵn sàng lao về phía trước, tay trái tôi cầm lá vối và hai mắt hơi nheo lại để nhìn cho rõ hai bóng người phía trước, hai người họ đánh nhau và những cơn gió đang thổi tứ tung làm cây cối lay động thấy rõ. Chị Ma có lẽ thấy tôi đang lom khom đứng chân phải trên bờ ruộng còn chân trái vẫn đứng dưới hào nước khô, tay cầm kiếm gỗ nên đã đoán biết mục đích của tôi, chị ấy lại lựa thế vừa đánh vừa xoay qua phía bên trái, võ quan âm binh kia dĩ nhiên chẳng thể ngờ được điều này nên đã mắc bẫy khi xoay ngang người ngựa trước mặt tôi và tôi thì cũng chờ có như thế, mọi thứ sau đó quá đơn giản. Tôi vung kiếm gỗ chém một đường thẳng từ trên cao xuống và chỉ dừng lại khi mũi kiếm chạm vào cỏ trên bờ ruộng, hình ảnh con ngựa chiến trước mặt bị chặt đứt rời phần thân sau nên người kỵ sĩ mặc áo giáp sắt vì thế cũng ngã lăn xuống dưới ruộng, chị Ma cũng chỉ đợi có thế xông đến tặng ông ta một đường kiếm kết liễu, ông ta bị đánh tan hồn vía mà không kịp hiểu tại sao.
Lúc thấy chị Ma xông đến chỗ người đàn ông ngã ngựa tôi đã đoán được kết cục nên vội xoay người lom khom tiến lại bụi tre chỗ mà tôi đã xác định được gò đất có miếu chị Đẹp, chỉ cách bụi tre đó khoảng 15m mà thôi.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí