Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 145: Diều Hâu đến nhà



Bà Già đi chơi đâu đó còn tôi đang nằm trên võng vừa chợp mắt được chưa bao lâu thì đã nghe thấy tiếng gọi ngoài cổng nhà, cảm giác yên tĩnh để ngủ trưa thật đáng quý giá, người làng giờ này cũng chả mấy ai đứng gọi cổng như vậy, thích thì cứ mở cổng mà vào thôi. Tôi đứng lên nhìn qua những chấn song cửa thì thấy thấp thoáng ngoài cổng hai bóng người nhưng mắt còn díp lại nên chưa biết ai vào ai.
- Bà cụ ơiii...! Có ai ở nhà không?
Tôi giật mình bởi vì nhận ra đây chính là giọng của Hàn Xì.
- “Ông ta đến đây làm gì vào giờ này?”
Tôi lầm bầm trong miệng và nghĩ thật nhanh, đang yên đang lành tự nhiên đến gọi cổng như này hẳn là không có việc gì tốt rồi, tim tôi đập mạnh và nhanh vì hồi hộp nhưng bụng bảo dạ cố bình tĩnh lại.
- Có ạ! Chờ tí cháu ra ngay!
Tôi đáp vọng ra và vội đi soi lại mình trong cái gương nhỏ của bà treo trên tường, bộ dạng cũng ổn, khuôn mặt còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn nên tôi vò tóc cho xù lên một tí sau đó mới bước ra ngoài với điệu bộ uể oải.
- Bà cháu không có nhà ạ!
Tôi vừa lon ton chạy ra vừa nói, tỏ ra vội vàng một chút. Tôi đã nhận ra người đứng ngay phía sau Hàn Xì chính là Diều Hâu, ánh mắt của ông ta đang chứa đầy sự dò xét. Hai người này đến đây bất ngờ khiến tôi không có sự chuẩn bị gì nên đành giả ngô giả nghê lựa thế mà diễn vậy chứ cũng chẳng biết nên đối phó như thế nào.
- Bà cháu chắc đi chơi rồi, có việc gì không chú? A, là chú hôm nọ hỏi mua cây duối phải không?
- Đúng rồi, bữa chú vào mua không gặp cháu! – Hàn Xì trả lời.
- Buổi sáng cháu đi học, buổi trưa ngủ còn chiều mới thức cơ ạ!
Tôi vừa nói vừa mở cánh cổng tre mời hai người đàn ông bước vào.
- Cây duối bà cháu bán có vấn đề gì hả chú? – Tôi vờ nhăn mặt đưa tay lên dụi mắt.
- Không, không có vấn đề gì, nay chú có tí việc nên muốn sang gặp cháu để hỏi thăm ấy mà!
Nghe Hàn Xì nói vậy tim tôi nảy tưng tưng nhưng vẫn phải để bộ mặt nhăn nhó khó chịu như vừa bị đánh thức bởi đang có một giấc ngủ ngon.
- Chú cần hỏi gì ạ?
- Hôm qua cháu có gặp người thanh niên nào ngoài đường không? Trưa hôm qua. – Diều Hâu bước lên đứng song song với Hàn Xì và lên tiếng hỏi tôi, tôi cảm nhận ánh mắt của ông ta chứa đầy sự nghi ngờ.
- Trưa hôm qua ạ? Trưa hôm qua...
Tôi gãi đầu và cúi xuống làm điệu bộ như đang nghĩ ngợi nhưng thực ra là đang suy xét xem câu hỏi này nhằm mục đích gì. Nếu bọn họ đã tìm đến tận đây vậy là đã gặp anh chàng kia rồi, nói dối là không ăn thua.
- A có, trưa hôm qua cháu đi học về có gặp một người đấy, chính là cái anh hôm trước vào đây chặt cây duối, cháu có mang nước vối ra mời nên có nhớ mặt.
- Ừ đúng, chính là nó! – Hàn Xì gật đầu.
- Nhưng anh ấy đi Hà Nội rồi, chính cháu bắt xe hộ anh ấy chuyến 1g trưa đấy! – Tôi hồ hởi nói như muốn khoe gương người tốt việc tốt.
- Cháu đúng là tốt bụng, – Diều Hâu khen. – chả là thằng Bắc có nói với chú là có cho cháu một cái túi vải màu đỏ mà nó hay đeo trên cổ, không biết có phải không?
- Có ạ, anh ấy bảo vướng víu nên cho cháu.
Hàn Xì và Diều Hâu quay đầu nhìn nhau, tôi không biết ánh mắt của họ muốn nói điều gì vì tôi còn bận nghĩ.
- Thứ ấy với chú rất quan trọng, - Diều Hâu đưa cho tôi hai tờ 100 nghìn còn mới. – xem như chú chuộc lại cái đấy được không? Đấy là quà của mẹ chú cho chú mà thằng em ba ngơ nó không biết nên mới cho linh tinh như thế...
- Cái này... cái này... – Tôi gãi đầu một hồi. – không phải là cháu làm khó gì các chú, hôm qua đúng là cháu có mang về nhà cái túi ấy nhưng bà cháu bảo không được đeo linh tinh cho nên...
- Cho nên làm sao? – Hàn Xì ngồi xổm xuống ngước lên nhìn tôi.
- Do bị bà cháu mắng nên cháu... nên cháu vứt xuống ao mất rồi ạ!
- Hả?! Thật chứ? – Diều Hâu cũng cúi người xuống như sợ nghe nhầm.
- Vâng! –Tôi gật đầu xác nhận. – Thật ngại quá ạ, cháu cũng tính đeo cho đẹp nhưng ...nhưng bà cháu cứ nói nên cháu phải vứt đi, kể ra là cũng tiếc vì cái túi ấy rất đẹp, biết đâu có khi còn trừ được tà ma nữa?!
Giọng tôi tỏ ra tiếc rẻ như vừa vứt đi một vật báu.
- Thế cháu vứt ở đâu? – Hàn Xì hỏi tiếp.
- Cháu vứt ngay ở cái ao sau nhà kia thôi ạ! – Tôi chỉ tay về cái ao sau nhà, hướng cây vối.
- Cháu có thể đưa các chú đến xem chỗ đó được không?
- Dạ được mà!
Tôi xoay người rảo bước đi trước và trong đầu hiện lên rất nhiều tình huống có thể xảy ra, kể cả việc họ sẽ ném tôi xuống ao không chừng...
- Đây, cháu ném xuống chỗ này này! – Tôi đưa tay chỉ xuống một khoảng nước ven bờ, nơi không có bèo tây hay bèo tấm, đúng là hôm qua tôi đã ném xuống đấy thật.
- Có đúng như vậy không? – Diều Hâu tỏ vẻ không tin.
- Đúng mà chú!– Tôi lên tiếng khẳng định.
- Nếu cháu chịu xuống vớt lên thì chú sẽ cho cháu thêm, đây, thêm 100 nghìn nữa là tất cả 300 nghìn! - Diều Hâu xòe tiền ra như muốn dụ khị tôi, điều này dĩ nhiên là vô hiệu vì tôi đâu thiếu, thậm chí tay Hàn Xì này còn nhận định là tôi con nhà giàu lắm tiền và lấc cấc cơ mà.
- Nhưng mà cháu không biết bơi, hay hai chú xuống vớt đi, cháu chỉ cho, cháu cũng không lấy tiền đâu vì bố cháu thiếu gì tiền! – Tôi thở dài. – Hôm trước bán được cây duối mà bà cháu cho tất 2 triệu cháu còn không thèm lấy...
- Nếu 300 nghìn mà ít thì đây, hẳn 500 nghìn được chưa?! Vừa xem như tiền chú chuộc lại cái túi vải cộng với tiền công cháu mò.
Diều Hâu tiếp tục dụ khị tôi, tôi không hiểu tại sao ông ta lại cứ nhất quyết muốn thu hồi lại cái túi ấy và cứ nhất quyết phải là tôi xuống mò? Định dìm chết tôi hay sao? Trong đầu tôi nảy ra một loạt những câu hỏi nên trong thoáng chốc tôi lưỡng lự, ánh mắt thâm hiểm của Diều Hâu nhìn như muốn xoáy sâu vào tôi nên tôi tuyệt đối không nhìn trực diện. Đúng lúc tôi chưa biết nên trả lời như thế nào thì ngoài cổng có tiếng xe đạp đi vào, tôi nhìn ra và khá ngạc nhiên khi đó là R9.
- “Thằng này lên đây làm gì nhỉ?”
Tôi tự hỏi chính mình vì sự xuất hiện của R9, tôi chưa thấy nó lên nhà tôi vào giờ này bao giờ cũng như hai đứa tôi không có hẹn.
- Mày đi đâu đấy? – Tôi cất tiếng hỏi R9 khi nó dựng xe đạp vào ụ rơm.
- À thì, định gặp mày có tí việc.
- Các chú chờ cháu một tí nhé, đây là thằng bạn học của cháu nhà gần đây.
Tôi nói với Hàn Xì và Diều Hâu rồi vội bước ra chỗ R9, khoảng cách cũng chỉ chừng 10m và khi R9 nhìn tôi nó hẳn sẽ ngạc nhiên lắm khi mắt tôi chớp nháy liên tục và miệng tôi mấp máy giống như muốn ra hiệu gì đó.
- Mày lại lên mượn tiền à?
Tôi vừa cất tiếng hỏi R9 vừa đá lông nheo mấy cái, R9 không phải là một thằng ngu và nó cũng thừa biết tôi là một tay láu cá, chả khi không tự nhiên lại đặt điều, dựng chuyện ngang nhiên như vậy cho nên nó cũng nương theo mà trả lời.
- Định lên mượn mày mấy chục tí lên Hồ mua vài thứ linh tinh, cuối tháng bố mẹ tao gửi tiền về thì tao trả!
- Mày lúc nào cũng mượn mà có thấy trả đâu, tao mà tính sổ có khi lên đến cả triệu rồi đấy nhé! – Tôi giả vờ lên giọng mắng và nháy mắt.
- Khi nào có rồi tao trả, tao có chạy mất đâu mày lo cái gì?!
- Thế mày mượn bao nhiêu?
- Được cỡ 7 chục thì tốt... – R9 vừa nói vừa đưa tay lên quẹt mũi.
- Chờ tao tí!
Tôi chạy vào trong nhà lấy tiền cho R9 và tiện thể lấy tích nước vối và hai cái cốc thủy tinh ra để mời hai người lớn uống nước, dù sao họ cũng là khách và họ cũng không quên cảm ơn tôi một cách đầy lịch sự.
- Đây tao đưa mày 100 nghìn luôn, nhớ cuối tháng trả không lần sau tao không cho mày mượn nữa đâu nhé!
- Biết rồi, biết rồi! – R9 vội vàng cầm tiền nhét vào túi và hỏi thêm. – Mày đang làm gì đấy?
- À, chả là hôm qua tao có gặp một anh tao biết, anh ấy cho tao một thứ mà hóa ra của cái chú kia! – Tôi chỉ tay về hướng Diều Hâu đang uống nước chờ đợi. – Chú ấy đến lấy lại mà tao trót vứt xuống ao mất rồi!
- Là cái gì thế? – R9 hỏi tiếp.
- Tao không biết, là một cái túi vải nhỏ màu đỏ, có khi trong ấy chứa vàng hoặc kim cương hay đại loại thế. Tao làm sao mà biết, bà tao bắt vứt đi thì tao vứt thôi... – Tôi cố giải thích.
- Thế giờ mày tính làm sao?
Tôi không đáp lời R9 mà đi lại chỗ Diều Hâu và Hàn Xì đang đứng.
- Cháu đồng ý xuống vớt lên nhưng chú phải đưa cho cháu tiền trước mới được!
- Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!
Diều Hâu đưa cốc thủy tinh cho Hàn Xì cầm đỡ và lấy ra đủ 500 nghìn đưa cho tôi, tôi cúi đầu cảm ơn và quay lại chỗ R9.
- Mày vào buồng nhà tao lấy cho tao sợi dây thừng bà tao treo ngay trên tường ấy!
Tôi vẫn có thói quen sai R9 từ lúc bé đến bây giờ mặc dù nó hơn tuổi tôi, thằng này được cái ít khi hỏi lại nên càng ngày tôi càng bắt nạt nó tợn. R9 nhanh chóng vào nhà lấy dây thừng ra cho tôi.
- Dây thừng này mày tính làm gì đây? – Lúc này R9 mới tò mò hỏi.
- Buộc vào người mày để mày xuống mò, tao đứng ở trên giữ dây như thế thì không lo bị chết đuối. – Tôi đáp tỉnh bơ.
- Bố đéo! – R9 trở mặt ngay.
- Tao vừa mới cho mày 100 nghìn còn gì?
- Đấy là bố vay, bố đéo xin mày hay nhận công nhá!
- Nhưng mà tao trót hứa với các chú ấy rồi, mà tao thì không biết bơi.
- Bố biết bơi nhưng không lội xuống ao bèo, ngứa đỏ tấy người chứ mày tưởng à?!
- Hay thôi, tao với mày oẳn tù tì thằng nào thua thì xuống ao còn thằng nào thắng đứng trên bờ, được không? Như thế là công bằng và tao sẽ không đòi 100 nghìn mới đưa cho mày.
- Bố đéo!
Tôi lại giở tài thuyết phục và động viên R9 và rồi nó cũng đành mủi lòng chấp nhận chơi oẳn tù tì may rủi, tôi cứ đinh ninh là mình sẽ thắng nhưng rất tiếc không phải như vậy, kết quả tôi là đứa sẽ phải xuống ao. Tôi đứng buộc dây thừng vào người và lầm bầm nhìn R9 nói đểu.
- Bạn với chả bè, tiền cầm thì nhanh mà bảo xuống ao một tí mà cũng đòi oẳn tù tì.
- Tao không vứt xuống, oẳn tù tì cũng là do mày muốn chứ tao đòi à?
- Sau đận này tao sẽ phải xem xét lại tình bạn với mày, tao sẽ hạ bậc tín nhiệm của mày xuống và lần sau sẽ không cho mày vay tiền nữa, tao thề!
- Thôi mày nói nhiều quá, xuống mò cho xong đi! Nhận của người ta không dùng thì thôi lại vứt xuống ao, mày tự làm tự chịu chứ mày định dùng tiền để sai khiến tao đấy à?
- Mày biết đấy! - Tôi nhún vai. – Tao có gì ngoài tiền đâu!
- Thôi mày xuống mẹ cho nó nhanh đi ở đó mà nói nhiều!
R9 cầm dây thừng đứng khá xa bờ, tôi đi vòng qua cây duối để dây thừng quàng vào thân cây cho thêm phần chắc chắn, tôi sợ nước và ám ảnh với việc bị chết đuối lắm, lá số tử vi cũng có cho tôi biết điều ấy, tôi nên tránh ao hồ, sông suối.
Tôi bước từng bước thật nhẹ nhàng và thận trọng xuống ao, buổi trưa nhưng nước mát lạnh, tôi phải hít sâu mấy lần để lấy dũng khí sau đó mới dò dẫm từng bước men theo bờ ao. Hồi bà tôi thuê người về dùng tre để kè bờ chống sạt lở tôi cũng có xem nên biết ở chỗ này không có dốc thoai thoải như những chỗ khác mà kiểu như theo từng bậc vậy, đây là dấu tích để lại từ thời ông bà nội tôi làm cầu ao ở chỗ này. Nước đã ngập quá rốn và tôi dùng cả chân lẫn tay mò thật chậm vì sợ rằng cái túi vải sẽ trôi ra giữa ao, tối qua mưa lớn quá mà. Sau khoảng gần 10 phút lần mò thì ngón tay tôi đã sờ phải cái túi vải, thật may mắn làm sao là nó lại nằm trong một cái hốc giống như bậc thềm hoặc hang cua gì đó tôi không tưởng tượng được, khi cầm lên khỏi mặt nước thì cái túi không còn là màu đỏ mà đã lấm lem bùn đất và ướt nhẹp.
- Cái này phải không chú?
Tôi giơ về phía Diều Hâu đang ngồi chồm hỗm chờ đợi, ông ta đưa tay nhận lấy và gật gù xác nhận đây chính là thứ ông ta đang tìm. Tôi lóp ngóp bò lên bờ nhưng đuôi mắt của tôi vẫn dõi theo hai người đàn ông đang chụm đầu vào nhau nói chuyện gì đó.
- Thế là xong chú nhé, cháu phải đi tắm ngay chứ không sẽ bị ngứa!
- Được rồi, cảm ơn hai đứa!
Hai người đàn ông sánh vai đi ra phía cổng nhà, tôi nháy mắt nên R9 hiểu ý đi theo họ để đóng cổng lại còn tôi chạy vào nhà lấy quần áo và dầu gội đầu mang ra chỗ giếng khoan ngay, tôi cảm thấy mình đã bắt đầu bị ngứa rồi. R9 đứng bơm nước còn tôi ngồi luôn dưới cái vòi nhựa đưa lưng hứng thứ nước màu vàng và có lẫn đôi chút cát để cho mau trôi hết đi thứ nước ao mà tôi tin là bẩn.
- Kiếm tiền ngon phết nhỉ?
- Sáng nay tao bước chân phải đi học đấy, vèo cái có người cho hơn chỉ vàng.
- 100 nghìn này mày cho tao?
- Dĩ nhiên, công mày giữ dây thừng cơ mà! – Tôi cho dầu gội lên đầu và với tay lấy ca nhựa múc nước từ trong bể lọc. - Thế mày lên mượn tiền thật đấy à?
- Đéo đâu, nãy tao định đạp xe ra Cầu Đình mua mấy cái bánh đa thì chả hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì lại lên nhà mày...
Lời nói của R9 làm tôi đánh rơi luôn cái ca nước đang dội dở, dù mắt đang cay vì dầu gội đầu nhưng tôi chết lặng trong vài giây cho đến khi R9 dội nước lên đầu cho tôi.
- “Đúng là không có cái gì gọi là tình cờ ở đây cả!”

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí