Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 137: Thủ bạc (P.2)



Tôi đã có một đêm ngủ ngon giấc trên tấm phản gỗ lim truyền thừa hàng trăm năm sau buổi tối được thử thách cường độ cao cả tinh thần lẫn thể xác cho đến khi đồng hồ kêu reng reng tôi mới bừng tỉnh và vội vàng chạy ra cổng kiểm tra xem những thứ mình cất giấu đêm qua có còn nguyên vị trí hay không. Tôi rời nhà để đi học sớm hơn thường lệ khoảng 15 phút. Dừng xe ngay trên con đường đất vắng vẻ ven làng, tôi nhìn trước ngó sau rồi giở tờ giấy màu vàng ra, đúng là kiểu giấy dó giống như để vẽ tranh Đông Hồ, khi mở tờ giấy đấy ra thì tôi thấy có 4 hàng chữ Hán màu đen viết theo chiều dọc với khoảng 14 chữ. Tôi không biết những chữ này muốn biểu đạt điều gì nhưng tôi chú ý đến một vài ký hiệu lạ nằm chìm dưới những dòng chữ đấy, dường như nó được vẽ trước bằng một màu mực đỏ với những nét chỗ thì mảnh chỗ thì dày nhìn rất ma mị. Sau khi gấp tờ giấy lại như cũ thì tôi xem đến cái túi vải nhỏ, nó màu đỏ tươi và có nhiều tua rua ở xung quanh giống như một cái gối thêu, tuy chỉ nhỏ bằng hai ngón tay của tôi nhưng hai mặt đều có một chữ Hán được thêu cẩn thận, tôi lật qua lật lại để xem thì nhận ra hai chữ đó là khác nhau. Tôi không biết chữ Hán nhưng một chữ tôi nhìn giống chữ HỶ xuất hiện mỗi khi có đám cưới.

- "Toàn những thứ khó hiểu!"

Tôi tự nói một mình và dùng ngón tay cái và ngón trỏ để nắn thêm vài lần nhưng không biết bên trong cái túi này đựng cái gì, quan sát kỹ thì đường may ở bốn cạnh đều rất tinh xảo.

***

"Không biết thì phải hỏi, học dốt muốn giỏi thì trình độ quay cóp phải cao siêu", đấy là mấy đứa bạn tôi đưa ra tuyên bố như thế chứ tôi ở thời điểm này quay cóp không giỏi, trình độ quay cóp của tôi chỉ phát huy khi học đại học mà thôi chứ bây giờ tôi là một học sinh ngoan.

- Mày có biết ai đọc được chữ Tàu không?

Tôi huých tay hỏi thằng Tuệ còi ngồi bên cạnh, bây giờ tôi cao hơn nó một tẹo nên tôi nghĩ mình có quyền gọi như thế, cái thằng còi còi này chả hiểu sao sau này lại trở thành bố của 5 cô công chúa đẹp như tranh vẽ mà cô công chúa nào nhìn cũng cao ráo cả.

- Chữ Tàu à?
- Ừ!
- Chữ đấy tao nghĩ may ra có ông thủ từ ở ngoài đền Bình Ngô mới đọc được, mà mày hỏi làm gì?
- Tự nhiên tao muốn hỏi thế thôi...
- Làng mày không có cụ nào biết đọc hay sao?
- Chắc là có nhưng trong khu nhà tao thì... – Tôi thở dài. – toàn là các các bà cụ, chữ Việt còn chả biết thì hy vọng gì.
- Nếu mày muốn hỏi chữ gì thì thử hỏi ông cụ thủ từ xem, một vài chữ thì kiểu gì ông ấy chả biết, trông đền cơ mà.
- Mày nói phải!

Từ thông tin của thằng Tuệ còi thì sau buổi học tôi đạp xe đến đền Bình Ngô, ngôi đền nằm ngay ven đường chính trong xã, thuộc Đường Vỹ thôn. Tôi dắt xe đi vào sân đền rồi tìm chỗ dựng xe, ngó nghiêng một hồi không thấy có ai nên cất tiếng gọi thử.

- Ông ơiiiiiiii.....!
- Gì đấy?! Ai đấy? – Không có tiếng đáp nhưng có tiếng một người đàn ông lớn tuổi hỏi lại tôi.
- Cháu... cháu muốn hỏi thăm một chút ạ!

Một ông cụ chừng ngoài 70 dáng người nhỏ thó, tóc bạc xuất hiện từ phía sau ngôi đền.

- Cháu chào ông ạ! – Tôi đứng khoanh tay và cúi đầu chào, phải tỏ ra lễ phép hết nấc.
- Chào cháu! Có việc gì không cháu?
- Thưa ông ạ, chả là cháu có mấy chữ Nho nhưng không biết là chữ gì, bạn cháu chỉ vào đây hỏi ông có lẽ biết được.
- Chữ Nho hả? Ta cũng không biết nhiều đâu.

Ông cụ tuy nói vậy nhưng vẫn đưa tay cầm lấy tờ giấy mà tôi đưa cho, tôi rất hồi hộp chờ đợi, tim tôi đập dữ dội giống như sắp sửa nghe một điều gì đó thật kinh khủng khiếp, đấy có thể là một lời nguyền độc địa. Tôi cố giữ bình tĩnh, kiềm chế sự nôn nóng, buổi trưa đứng dưới tán cây mát nhưng hai bên thái dương của tôi đã lấm tấm mồ hôi, tôi nghĩ mình đang căng thẳng.

- Cái này ai viết hả cháu? – Ông cụ rời mắt khỏi tờ giấy và nhìn tôi.
- Cháu không biết ạ, cháu tìm thấy ở nhà.
- KHĂN ĐỎ TRÙM ĐẦU TÂN NƯƠNG, KHÔNG ĐƯỢC VÉN LÊN CHO ĐẾN KHI NÀO CÓ LỆNH!
- Vâng! – Tôi gật đầu cười và chờ đợi ông cụ dịch cho mình nhưng sau đó ông cụ thủ từ đưa lại tờ giấy cho tôi, tôi tròn mắt ngạc nhiên – Chữ này ông không đọc được hả ông?
- Sao lại không đọc được? Ta vừa đọc cho cháu còn gì nữa?
- Dạ, sao ạ? Ô...ông... ông vừa đọc xong ạ?
- Đúng rồi, thế cháu không nghe à?
- Cháu... cháu... – Tôi gãi đầu - Ông có thể đọc lại cho cháu một lần nữa được không ạ?
- Đây này... - Ông cụ dùng ngón tay nhăn nheo của mình chỉ cho tôi từng chữ theo hàng dọc và đọc – “Khăn đỏ trùm đầu tân nương, không được vén lên cho đến khi nào có lệnh!”

Ông cụ đọc xong, tôi nghe rõ nhưng cứ ngẩn người ra, bùa chú gì mà sao giống như thơ vậy?

- Tân nương là ai thế ông?
- Là cô dâu, cô dâu ấy mà!
- À, vâng ạ! Cháu...cháu cảm ơn ông ạ!

Tôi dắt xe đạp ra khỏi cổng đền mà đứng bần thần, tôi đã nghĩ trên tờ giấy này phải viết một câu thần chú gì đó thật là kinh dị, kiểu như “Tao là ma đây, tao là thầy phù thủy đến đây để bắt trói mày, bắt hồn mày”

- “Hay là cái ông Phong Hàn kia để nhầm tờ giấy khác nhỉ?”

Tôi giơ tờ giấy lên nhìn và nghĩ một hồi rồi lên xe đạp từ từ về nhà và vẫn không ngừng suy nghĩ về câu thần chú viết trên tờ giấy, khi tôi đạp xe qua chợ xã thì thấy bên phải đường người ta chuẩn bị dựng rạp đám cưới hoặc chuyên cho thuê đồ làm đám cưới, tôi nhớ không rõ, nên có một chữ HỶ đỏ chót, hình tròn được cắt bằng xốp trắng. Tôi vừa đạp xe chậm chậm vừa ngước nhìn, khi đã đi qua chừng gần 10m thì tôi bỗng như sực nhớ điều gì nên vội dừng xe và dắt qua bên kia đường rồi dắt bộ quay lại để nhìn cái chữ HỶ đang treo ngay cái cột. Lấy từ trong cặp ra cái túi vải nhỏ màu đỏ và tôi so chữ.

- Đúng là chữ HỶ rồi, cả màu đỏ nữa! Đám cưới ư? Cô dâu?

Tôi ngẩn ngơ một hồi lâu giống như Columbus vừa tìm ra Châu Mỹ vào năm 1492 vậy, hình như tờ giấy này và cái túi vải nhỏ giống như cái gối này kết hợp với nhau để che mắt chị Đẹp, tôi nhớ ra một vài cảnh phim Tàu mình từng xem thì cô dâu có đội một cái miếng vải màu đỏ che mặt nhưng ông cụ nói với tôi là khăn thì chắc cũng giống nhau hoặc là...

- "Hoặc là đám này muốn bịt mắt chị Khuê bằng cách này!"

Hai mắt tôi chớp mở liên tục, niềm hân hoan trào dâng nên tôi vội vàng đạp xe đến quán nước lần trước đã ngồi với thằng con ông trưởng công an xã và gọi một chai Coca, tôi nghĩ mình cần bình tâm lại sau phát hiện này.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi