Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 135: Chị Đẹp bị yểm



Khó khăn đối với tôi lúc này chính là bức tường cao mà không tài nào tôi với tới, sau một hồi chần chừ thì tôi mấp máy môi và hai tay vái mong có sự giúp đỡ của ông Thổ Địa đất này, cầu xin đến lầu thứ hai thì tôi thấy mình lại nằm vắt vẻo trên bờ tường cao chừng 2m, trong lòng thầm cảm ơn ông Thổ Địa tốt bụng. Tụt xuống thì không có khó khăn gì, sau khi tụt xuống việc đầu tiên tôi làm chính là ... bò như một con chó đến cổng nhà bà ngoại tôi, tôi muốn tìm “Phi sa tẩu thạch” xem có yểm ở đây không. Sau một hồi loay hoay dí mắt nhìn sát từng ngóc ngách ở cổng thì tôi đã tìm thấy 6 viên sỏi nằm ở góc bức tường của cổng, khuất sau một cái cây dại nhỏ, chữ viết do trời tối nên không biết ở chỗ nào nhưng thấy 6 viên này là được rồi.

- “2 viên thiếu hẳn là đã sử dụng để theo cậu Út và mợ.” – Tôi nhận định.

Nhà bà ngoại cũng có chó, con chó này tôi quen nên không sợ nhưng tôi cũng không muốn nó phát hiện ra nên đi nhẹ từng bước, từng bước một bằng mũi chân đến chính tôi còn không nghe thấy bước chân của mình, thật may con chó đã không sủa tiếng nào. Băng ngang qua khu vườn trước nhà bà ngoại một cách chậm rãi thì tôi nhìn thấy ngoài sân vẫn sáng điện, có tiếng TV ở trong nhà và thấp thoáng bóng một thằng bé hàng xóm ngồi ở bậc thềm.

- Chị Lý Ngọc Khuê! Chị...chị có ở đây không? – Tôi thì thầm trong miệng.

Gọi thầm mấy lần không thấy nên tôi ngồi dựa vào thành miếu để nghỉ một chút, tranh thủ thở bởi vì như tôi đã nói, việc đi lom khom và nhẹ nhàng khiến tôi mất nhiều sức lực hơn là đi bình thường. Ngồi một lúc khá lâu khi tôi chuẩn bị đứng dậy ra về vì đoán chị Đẹp không gặp mặt thì chợt nhìn thấy ánh đèn pin lóe từ phía bên kia bụi tre sau đó tắt ngúm, tuy giật mình lo lắng nhưng tôi cũng nhanh chóng luồn vào phía bên kia của miếu nơi có cây duối và ngó đầu ra quan sát kỹ.

Sự im lặng kéo dài làm tôi như muốn nghẹt thở...

Lạch nước góc Tây Bắc của mảnh đất, nơi bà ngoại tôi rào bằng những cành tre và cành cây lóe lên vài ánh đèn pin rồi rất nhanh chóng tắt ngúm, tôi đứng giữa bóng tối của cây duối và ngôi miếu nhìn ra phía ấy, trời đã trong và trăng đã treo cao nên tôi có thể nhìn thấy hai bóng đen đang bò vào sau đó lom khom tiến về phía tôi. Tôi nhanh chóng lùi về phía sau ngôi miếu nhưng vẫn ngó đầu ra quan sát, mặc dù tôi biết ánh đèn không thể soi rọi được mình nhưng phản xạ tự nhiên khiến tôi làm như vậy. Hai bóng đen tiến đến phía trước miếu, chỉ cách nhau chừng 2m nên tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở của hai người ấy.

- Mày vào thám thính xem trong đó thế nào, cẩn thận chó và gà. – Giọng nói thứ nhất thì thầm.
- Đại ca yên tâm, em có mang theo người những thứ chó gà sợ mất mật. – Giọng nói thứ hai đáp lại.

Một bóng đen nhanh chóng luồn vào khu vườn phía trước nhà bà ngoại tôi rất nhẹ nhàng, tôi đoán rằng cái người đang đứng trước miếu của chị Đẹp chính là Phong Hàn, ông ta là đại ca nên mới có quyền sai bảo. Hít một hơi thật dài sau đó tôi cho tay lên miệng rồi nhẹ nhàng từng bước nép sát người vào bên hông ngôi miếu rồi nhích từng bước một, tôi muốn biết gã này làm gì với chị Đẹp, trống ngực tôi đập nhanh và mạnh liên hồi, chân tôi cũng run run nhưng bụng bảo dạ cố gắng bình tĩnh.

Phong Hàn! Đúng là ông ta đang đứng trước ban thờ của chị Đẹp, tôi chỉ cách ông ta chừng hơn một sải tay là nhiều, tôi phải cố gắng thở thật khẽ và nghiêng đầu ra nhìn ông ta, trời tranh tối tranh sáng nhưng khoảng cách quá gần khiến tôi quan sát thấy ông ta đang lấy trong người ra một vật gì đấy cùng một tờ giấy, sau khi ngó trước nhìn sau thì ông ta với tay cầm lấy bát hương của chị Đẹp lên rồi nhét vào bát hương thứ gì đó mà tôi không biết, còn tờ giấy ông ta gấp lại, khi để bát hương cẩn thận lại vị trí cũ thì nhét dưới đáy, y chang cách mà trước đây tôi đã phát hiện ra có người từng làm. Bản thân tôi lúc này vừa sợ vừa tức nhưng cố gắng không thở mạnh, tôi biết ông ta không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn sợ, sợ như một bản năng vậy.

Sau khi xong xuôi công việc ám muội, Phong Hàn nhẹ nhàng tiến về hướng khu vườn nơi một người đàn em của ông ta đang nấp ở đâu đó quan sát nhà bà ngoại tôi, tôi đã không chú ý tới gã đó vì mải theo dõi hành động của Phong Hàn. Ngay khi ông ta vừa đi xa thì tôi lập tức nghiêng bát hương lên để lấy tờ giấy rồi giấu xuống dưới miếu. Tôi không biết đó là gì nhưng chắc chắn là không tốt, có thể lại là những chữ ma quỷ giống như tôi từng thấy. Quan sát thấy Phong Hàn và gã đàn em biến mất trong khu vườn rậm rạp nên tôi tranh thủ dùng hai ngón tay mò vào bát hương của chị Đẹp. Quả nhiên có một thứ thì đó giống như bằng vải rất nhỏ, tôi ước lượng chỉ bằng hai ngón tay của mình, tôi vội moi lên rồi cũng giấu đúng vị trí đã để tờ giấy, tôi khẽ thở hắt ra giống như người hết hơi.

Tôi đã lên đây nhiều lần nên không lạ gì, tôi biết ở dưới miếu và bên hông miếu đều có gạch vụn và ngói vỡ nên tôi nhặt lên mấy viên, chẳng biết hai gã ăn trộm kia nấp ở chỗ nào nên tôi dùng hết sức bình sinh ném về hướng trước mặt, tôi cố ý ném về phía cây trứng gà ngay trước cửa nhà và mấy cây bưởi. Tiếng động liên tục vang lên làm con chó sủa vang, tôi ném mấy viên về hướng chuồng gà, quả nhiên ngay sau đó thấy hai bóng đen vọt ra khỏi khu vườn.

- Cái gì đấy?!

Tiếng bà ngoại tôi vọng ra, hai bóng đen lúc này đã nhanh chóng chạy băng ngang trước miếu, con chó thấy động nên cũng chạy tới hướng này còn tôi thì cũng chẳng còn ngại ngần gì mà nhắm thẳng hai bóng đen ném tới tấp.

- Á!

Có lẽ tôi đã ném trúng một trong hai người, con chó cũng nương theo tiếng động mà rượt theo và sủa vang, tôi vẫn đứng trên gò đất và nhắm hướng hai gã đàn ông mà ném tới.

Con Vện, con chó của nhà bà ngoại tôi, không phải là một con chó to nhưng cũng giống như nhiều con chó ta bình thường khác nếu bị nó cắn thì cũng nên đi tiêm phòng, tôi đứng trên gò đất dưới bóng tối của cây duối và đã ngừng ném vì khoảng cách quá xa còn con Vện có lẽ đã kịp tợp một miếng vào bắp chân của một trong hai bóng người kia, tôi đoán như vậy bởi vì nghe tiếng gầm gừ như tiếng giằng co và liền đó là tiếng la oai oái lúc hai bóng đen ấy cúi người chui qua những cành rào tre chắn lối ra ngoài cánh đồng, họ đã bị chó cắn.

- Vện... ! Quay lại...

Bà ngoại tôi đứng ngay cạnh bức tường lên tiếng gọi con Vện, nó nhanh chóng chạy ngược trở lại đứng bên bà ngoại tôi, đuôi quay tít thò lò và kêu ư ử xem chừng muốn được khen vì vừa lập được đại công.

- Tiên sư bố quân trộm cắp, chúng mày định vào bắt gà nhà bà đấy à, mẹ sư chúng mày!

Bà ngoại tôi đứng chống nạnh và chửi đổng vài câu sau đó quay lưng gọi con Vện đi vào sân nhưng con Vện lại không nghe theo, đuôi nó vẫy lia lịa sau đó chạy bổ đến phía gốc cây duối nơi tôi đang đứng, khoảng cách tôi đoán chừng hơn 5m mà thôi, tôi giật mình chưa kịp kêu lên thành tiếng thì con Vện đã dúi cái mõm vào chân tôi ngửi, ngửi cả quần áo sau đó nó kêu giống như khoái chí. Bà ngoại tôi đứng trong sân nhìn ra chẳng biết có thấy gì không nhưng bà đứng chết lặng một hồi lâu, tôi đoán bà đang sợ, một lát sau bà tôi quay vào căn nhà trên rồi trở ra miếu với 3 que nhang trên tay. Con Vện vẫn chạy lăng xăng xung quanh tôi, tôi thì đứng im như tượng gỗ vì sợ bị phát hiện.

- Đội ơn cô Thần miếu đã báo động giúp để tôi không mất đàn gà!

Bà ngoại tôi lẩm bẩm trong miệng sau đó vái ba vái rồi cắm hương, tôi đồ rằng bà đã nghĩ chị Đẹp hiển linh giúp đỡ bà nên bà mới làm như vậy, tôi phải mím chặt môi lại để không bật ra tiếng cười còn con Vện chết tiệt thì cứ chạy vòng quanh miếu sau đó lại đến gần tôi ngửi rồi vẫy đuôi, thật sự thì tôi muốn sút cho nó một cái.

- Đi vào! Để cho cô Thần miếu nghỉ ngơi.

Bà ngoại tôi bước đến gần tôi quát một tiếng và giậm chân mạnh xuống đất khiến cho con Vện cụp đuôi phi một mạch vào trong sân, có vẻ nó không sợ mà đang phấn khích, bà nhìn ngó xung quanh thêm một vòng rồi mới rời đi. Tôi cũng phải công nhận bà ngoại tôi là một người cứng bóng vía, nghe nói thời trẻ bà cũng có đi tập dân quân tự vệ với làm du kích bên xã, tôi không rõ lắm nhưng đại loại là mấy việc công cần phải đi đêm đi hôm. Chờ cho bà đã đi xa hẳn tôi mới dám thở phào một hơi dài, tôi đã trải qua những giây phút thót tim đầy căng thẳng.

- “Thì ra các ông đã tính mưu kế với chỗ này rồi!”

Tôi lẩm bẩm trong miệng một mình rồi bước lại gần lũy tre để nhìn qua phía cánh đồng, trăng đã tỏ nhưng tầm nhìn không được xa và tôi cũng chẳng thấy gì, Phong Hàn và gã đàn em chắc đã chạy trối chết về đến căn nhà thuê. Từ ngôi miếu của chị Đẹp này đi lòng vòng đến căn nhà của nhỏ của những người đang bày mưu tính kế ấy chắc khoảng 600m hơn một chút, nhìn ngó một lúc thì tôi lắc đầu thở dài quay trở lại lần tay tìm những thứ mình đã giấu đi ban nãy, bản thân tôi không biết đó là gì nhưng có thể khẳng định những thứ đấy không mang lại điều gì tốt đẹp vậy nên phải mau chóng tìm cách hủy đi.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí