Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 113: Qủy giả thanh



Tôi cứ nhẹ nhàng đi lại trong nhà, đèn dầu cũng đã tắt nên căn nhà tối đen như mực, tuy chỉ có 9 đốm sáng đỏ trên ban thờ gia tiên nhưng mùi hương toả ra khiến cho căn nhà trở nên ấm cúng lạ thường. Bên ngoài chấn song cửa là khoảng sân nhà với cây cối đang đong đưa trong gió, tôi chờ đợi trong hồi hộp, dù có cố căng mắt vểnh tai thì tôi cũng không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì. Khoảng cách từ cửa nhà đến cổng nhà theo đường thẳng tầm hơn 40m và gió đang thổi theo phương ngang từ trái qua phải, tôi không thể nghe được, trừ khi ai đó muốn tôi nghe thấy.

- N. ơi, ra đây ta bảo!

Nghe thấy tiếng chị Ma gọi mình từ phía cổng nhà, tôi toan mở cửa để bước ra ngoài thì dường như có ai đó giật cổ áo tôi kéo lại khiến tay tôi nhất thời không với tới được then cài cửa.

- N. ơi! Mau lên, ra đây nào! Không có gì phải sợ, đi hết rồi!

Đúng là âm thanh của chị Ma văng vẳng bên tai nhưng sau khi tôi bị ai đó giật áo, có lẽ là bà cô Tổ, thì tôi chững người lại suy nghĩ... Không những chị Ma xưng là “Ta” mà còn gọi thẳng tên của tôi, điều này là chưa bao giờ xảy ra trong suốt những năm qua.

- Sao lâu thế??? Là ta... là Ngọc Hoa đây!

Dĩ nhiên thứ âm thanh trong trẻo này thì tôi nhận ra nhưng chị Ma chưa bao giờ gọi tôi kỳ lạ như thế, sau cùng tôi chợt nhớ ra ban nãy chị Ma có dặn chị ấy không gọi tôi khi sự việc đã xong mà sẽ ra ám hiệu, tôi hiểu rằng có lẽ ám hiệu chị ấy nói chính là ném sỏi vào cửa sổ. Tôi lại nhớ đến lời kể của bà Già rằng nửa đêm thanh vắng nếu có ai gọi cổng mà không nhận rõ mặt thì tốt nhất không nên thưa, phải nhìn được mặt, vì có thể ai đó muốn rủ rê con cháu "đi chơi". Tuy nghĩ trong lòng như vậy nhưng lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, mặc dù tin vào nhận định và trí nhớ của mình nhưng nghe người quen gọi tên mình tha thiết mà mình không đáp lời cảm thấy lòng dạ bồn chồn không yên.

- N. ơi mở cổng!

Tôi ngẩn người ra...

- Sao bà Già lại về đúng lúc này làm gì không biết nữa?!

Tôi vò đầu bứt tai, mặt nhăn nhó như con khỉ nhưng rồi cũng lại phát hiện ra một điều bất thường, sao bà Già nửa đêm lại gọi tên tôi ngoài cổng, bà cũng lại gọi tên cúng cơm của tôi, chính là điều kiêng kỵ mà bà luôn dạy, đúng ra bà thường gọi là:

- Thằng cò Tý đâu rồi ấy nhể!?

Người tôi lạnh toát, hình như có ai đó đang cố giả giọng người thân của tôi để gọi tôi ra ngoài cổng, có khả năng là ra đó sẽ phải “đi” đâu đấy, chả biết “đi” thế có về lại được hay không chứ tôi nghĩ là dễ một đi không trở lại. “Không tin bố con thằng nào!”, R9 vẫn hay nói như thế khi tỏ ý băn khoăn lựa chọn bên trái hay bên phải, màu xanh hay màu đỏ, tự nhiên tôi lại nhớ câu cửa miệng của nó và cười thầm một mình. Tôi thực không biết điều gì đang diễn ra ngoài cổng nhà mình và thiên binh vạn mã đang muốn gì ở tôi nhưng tôi quyết định sẽ im lặng, im lặng là cách tốt nhất để mặc người khác đoán già đoán non, đây là lúc nguy cấp không nên nói bất cứ điều gì nếu không hiểu rõ câu chuyện và tình huống, thật may tôi không phải là một kẻ độn tri*.

Thời gian trôi qua thật chậm, tôi không biết đã bao lâu, trong căn nhà đang tối đen như mực tôi có thể nghe được cả tiếng “tích tắc” của đồng hồ Gimiko “Một kim hai quả lắc” loại ít tiền, tôi chờ đợi trong hồi hộp chờ cho chị Ma và cái bóng người cao to xuất hiện sau cùng đủ khả năng để đày đuổi* đám quan binh hay âm binh kia đi và tôi tuyệt đối tin tưởng vào chị Ma sẽ cừu chuộc* cho tôi khỏi tai vạ.

“Cạch, cạch, cạch” mấy tiếng động nhỏ liên tiếp vang lên từ cánh cửa sổ bằng gỗ ngay chỗ bàn học của tôi, lúc này tôi mới yên tâm thở mấy hơi thật mạnh, đoán chắc là mọi việc đã giải quyết xong một cách êm đẹp và đúng ám hiệu, tôi mở cửa bước ra ngoài, không gian thật tĩnh lặng thậm chí cây cũng đang đứng gió.

- Mọi chuyện đã xong rồi hả chị?
- Ph…ù.. ù… - Chị Ma như thở một hơi, thanh kiếm lúc này vẫn đang vác bên vai phải, nhìn rất ngông nghênh – Đi hết rồi!
- Ban nãy…
- Quỷ giả thanh, nó giả giọng đấy! Giả giống không?
- Giống ạ! - Tôi gật đầu – Nhưng cách gọi thì không phải ạ!
- Đấy là do em đã quen biết, thân thuộc với chị và bà, nó giả giọng được nhưng không thể biết những thói quen thường nhật được! Chị cứ lo em sẽ đáp lời thì tiêu.
- Em có nhớ chị dặn, với lại chị không gọi tên của em bao giờ, còn bà em thì cũng có gọi nhưng buổi tối thì tuyệt nhiên không bao giờ bà gọi tên cúng cơm của em cả!
- Nhớ được những điều đó là tốt, nếu đáp lời con quỷ giả thanh thì Nha huyện sẽ câu hồn em đi để làm chứng, tốt nhất là không nên, em không đi làm chứng cũng chẳng ai ép được!
- E... em không hiểu mọi chuyện?

Chị Ma nhẹ nhàng bay lên ngọn ụ rơm mà cả ngày hôm nay tôi đã loay hoay xếp lại nhưng chưa được ngay ngắn như bà làm, một số rơm rạ không xếp vào được thì tôi mang vào bếp để bà đun dần, đúng là làm cái gì cũng phải có kinh nghiệm thực tế chứ chỉ nhìn mà không làm e rằng không phải lúc nào cũng tốt. Chị Ma ngồi trên đỉnh ụ rơm, cái bóng màu đỏ nổi hẳn trên nền trời màu xanh nhạt phía sau, tôi cũng đi lại chỗ bồn hoa đầu hồi ngồi xuống, tôi toàn phải ngẩng đầu lên vừa nói chuyện vừa nhìn, mặc dù đã quen biết lâu nhưng chị Ma vẫn giữ một khoảng cách nhất định, có lẽ không muốn âm khí bám vào người tôi.

- Tên khi nãy đến xưng là Bách Hộ võ quan là có cấp bậc Cửu phẩm như cai tổng, đám lâu la đi theo thì đông, chắc phải bách* quân nhưng giờ thì phiền cả đám, một lũ biền binh* mà cứ nghĩ mình là quân thân vệ*.
- Em không hiểu mấy điều này lắm ạ?
- Chúng nó bị bắt giữ hết cả rồi, ban nãy Thành Hoàng làng đã cử binh lính đến áp giải chúng đi, chắc là giam tạm ở đâu đó chờ quan Tri huyện đưa người xuống đón, to tội và to chuyện nhưng chị nghĩ giờ này đang bị biệng đòn* của binh lính làng này, mấy khi được biệng đòn* cấp trên, hẳn là hả dạ.
- Em… em sắp tới phải làm gì ạ?
- Cả một đám ô hợp mà gặp người có bản lĩnh đánh gục tay Bách Hộ là rét run, em không phải đi đâu hết! Sớm muộn cũng sẽ có người chức trách đến tra hỏi sự tình, chị sẽ bày cách cho em để chước liệu*, nhiều lúc cần phải dối giả*. Chị biết em là một đứa bé ăn nói bảy lẩy* nên sẽ dư sức qua cầu.
- Vâng... có gì chị chỉ cho em, em nhất định sẽ làm theo!
- Nhanh thì đêm nay, chậm thì đêm mai sẽ có người đến gặp em để hỏi về việc phá miếu, em cứ chối bay chối biến, họ có nói nhẹ nhàng hay đe doạ thì cũng phải giữ thái độ bình thản mà trả lời. Nhất quyết không nhận, chị cho rằng ngay cả tay Triệu Đạt kia hôm qua bị thương và cũng mải chén chú chén anh cho nên không thấy việc em đốt miếu, người duy nhất có thể nhận mặt em đốt phá lại chính là cái ông già Tô Phúc Nguyên có điệu bộ bài xài* như ăn mày, mà lão già đó thì không những muốn đập bỏ cái miếu đất mà còn muốn cái miếu đó biến mất hoàn toàn!
- Tại sao thế ạ?
- Chị đã đi dò hỏi nhiều nơi, cũng đã gặp được lão Xã Thần bài xài* lúc chập tối hôm trước, lão ấy sợ rằng cái miếu đất đã bị yểm giấu* nếu lão đòi được cái miếu đã mất về thì cũng ăn không ngon ngủ không yên, vì chưng* sợ bị quỷ thần giấu mặt sai khiến làm điều xằng bậy. Xương cốt của lão cũng đã tan vào đất nên lão ấy nhân dịp này muốn có một cái miếu mới ở nơi khác hoặc làm Xã Thần không cần miếu thờ cũng được. Đốt miếu là trọng tội nên quan trên sẽ chú ý tra xét, tra không ra mặc dù biết có quỷ thần thò tay nhưng không có chứng cứ thì làm được gì?!
- Em lo cái ông Triệu Đạt gì kia, sao ông ta lại có thể sai khiến được nhiều người như vậy?! Chị nói ông ta là tướng thời trước cơ mà? Lại không phải tướng quân bên mình thì sao lại không bị đá đi, đánh cho một trận nên thân?

Chị Ma thở dài, tôi đoán là thế qua điệu bộ, chị ấy không trả lời tôi luôn mà xoay thanh kiếm vài vòng giống như muốn khoe sự uyển chuyển của đôi tay, thanh kiếm tuy không nhìn được rõ hình nhưng cứ loang loáng trước mặt.

- Nó cũng là một tướng nhỏ của giặc Minh bị phục kích cùng đám lính khi đi ngang qua vùng này, không rõ là ai đã hạ sát nhưng sau khi chết nó cũng không có phá quấy ai, lúc ông Lê Lợi làm vua ở Đông Kinh* thì có nhận sắc phong của nhà Minh, vì ông ấy nhận sắc phong cho nên quan tướng nhà Minh chết trận có công lao với nhà Minh mà không tìm được thây cũng được hưởng lây, được nhận sắc phong nên cũng khó đụng chạm, có lẽ hắn ta cũng ở cùng thời với chị, chị đoán như vậy.
- Giặc thì sao phải sắc phong làm gì hả chị?
- Xưa kia nhiều thứ phức tạp, mình thấp cổ bé họng thì đành chịu thế thôi chứ biết làm sao?! Hẳn là tay Triệu Đạt đó cũng được cho đất, ban thưởng tiền vàng nên đã dùng những thứ ấy để khiển đám khác. Đất của nó là đất do tiền triều phần âm ban tặng nên cũng khó lấy lại, cũng tương tự như đất mà chị bị chôn thì đã lập khế ước mua đứt âm phần cho nên muốn vào được phải có sự đồng ý của Thần giữ của. Bình thường ở đất khác sẽ là Thổ Địa coi giữ nhưng ở đất này và nhiều nơi tương tự thì ông Thổ Địa không có thực quyền, cũng không mấy khi phải báo lên Xã Thần các chuyện nhưng vong linh muốn vào đất này thì phải có giấy, có giấy thì chị đồng ý mới được vào!
- Nhưng… Em thấy chị nói chị không biết chữ.
- Chị cũng biết chút chút, không nhiều nhưng đọc bố cáo dư sức!
- Em chẳng nghĩ rằng ở dưới Âm tào, Địa phủ lại phức tạp đến vậy... - Tôi ngao ngán - Trước em cứ nghĩ chết là hết mà giờ đúng là phải suy nghĩ lại thật.
- Địa phủ cũng không khác gì trên Dương thế, biết ít đỡ đau đầu, chị cũng chẳng mấy khi quan tâm, chỉ là gần đây có nhiều chuyện nên cũng phải đi dò hỏi nên mới vỡ vạc* ra được thêm.
- Ơ, mà chị, sao nãy chị nói là Thành Hoàng làng cho người vào giải đám kia đi, sao mấy lần trước…
- Chị đã gặp lão Xã Thần, cái lão bê tha ấy bị chúng nó lừa cử người chuốc rượu chưng khi* đó một toán khác đã xâm nhập vào làng theo lối ngách, lão ấy nợ chị một mạng.
- Sao thế ạ?
- Tội đáng chết! Chị định tiện tay cho lão ấy một nhát rồi đổi Xã Thần khác, Thành Hoàng mà biết tội của lão ấy thì cũng bị đuổi đi thôi mà. Nể tình lão biết nghe lời nên chị đã để lão ấy lập đại công, bắt được một đám đột nhập trái phép vào làng.
- Sao quan binh gì mà làm ẩu thế, sa… sao giống mấy người đi ăn cướp.
- Quan binh thì cũng phải có bạc lận lưng, bổng lộc được bao nhiêu đâu mà cứ bù khú rượu chè, cờ bạc suốt ngày, có tí nào thì lại chơi thò lò hết sạch. Nhiều quan binh, quan tướng cũng vì thế mà bị hạch tội rồi đi đày vì nhận của đút làm càn, phức tạp lắm!
- Vậy ngày mai em có được đi đâu không chị? Em sợ ra đường lại giống như hôm nay.
- Đi đâu thì chỉ trong phần đất của làng thôi, chờ khi có người tra xét xong thì không ai dám làm bậy nữa, nếu ai làm bậy thì phạm vào trọng tội giết người diệt khẩu, tội này thì xác định là bị đào mồ cuốc mả và tịch thu hết mọi gia sản, hồn siêu phách lạc nên chẳng ai dám đâu!

Tôi nghe vậy cũng tiếc rẻ vì chỉ còn hội lớn vào ngày mai, ngày mùng Hai Âm lịch, chứ đến mùng Ba chẳng còn gì mà hóng cả... Nhưng thôi đành, hội lần này không đi được còn có lần sau chứ mạng chỉ có một, không thể mạo hiểm mạng sống được.

- Nhớ lời chị dặn, cứ bình thản như không có chuyện gì là được, không thừa nhận điều gì, không biết điều gì. Điều gì liên quan đến bản thân, gia đình thì cứ nói vì đó là những điều họ đã có từ Xã Thần, em cũng có thể đay chặt* họ nhưng phải làm léo*, không ai đánh đập đâu mà sợ. Nếu có băng lăng* cũng là lẽ hằng*. Nếu họ có quá lạm* đánh doạ thì bà cô Tổ sẽ đỡ hộ, và quan trọng là chị cũng sẽ có cớ để ra tay chứ đêm nay chẳng làm gì được.

Bóng hình của chị Ma mờ dần, chỉ còn nền trời xanh nhạt phía sau, một vài ngôi sao sáng long lanh trong đêm.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí