BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 45: Quận chúa (1)



Ở thế giới mà Tạ Lăng vẫn là Triệu Miên Miên kia, Từ Trường Tác chỉ là một người mới ở Cẩm Y Vệ.

Hiện giờ mới qua mấy năm đã trở thành Chỉ huy sứ đại danh đỉnh đỉnh rồi.

Lên chức nhanh thật.

Mà Từ Trường Tác trung quân ái quốc như vậy, tính cách không bao giờ làm trái lời của hắn rất được người bên trên thưởng thức.

Cũng không biết mấy năm nay, hắn có lại nghe theo lời hoàng lệnh đưa người vào am ni cô gϊếŧ chết không.

Tạ Lăng chán nản nâng má, dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên má vài cái.

Phía sau vẫn bàn tán về Từ Trường Tác không dứt, Chỉ huy sứ uy danh lừng lẫy, ngày thường nhắc tới tên hắn thôi là họ đã sửng sờ rồi, giờ gặp được người thật lại không thể không hét lên.

Tạ Lăng không quan tâm mà cứ đi về phía trước.

So với sự phấn khích của những người khác, Tạ Lăng càng muốn biết Tam hoàng tử ở chỗ nào hơn.
Dù gì nàng tới núi Lộc Hà này, chính là để hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy là nói cùng nhau đi chơi, hoàng tử, hoàng tôn và con cháu các vị đại thần cùng đi du ngoạn, nhưng thực đáng tiếc, bọn họ đã lết đến giữa sườn núi nhưng vẫn không thấy bóng dáng long tử nào.

Càng đừng nói tới Hoàng đế.

Điều này cũng giống như nguyên tắc hình thành nhóm vậy.

Tuy nói mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng thật ra là người mới chơi với người mới, quản lý cấp cao chơi với quản lý cấp cao, còn lãnh đạo thì không thấy mặt đâu, sau đó tới bữa cơm thì đi ra chén rượu, mọi người thì nhiệt liệt vỗ tay bốp bốp bốp bốp.

Nhưng hiển nhiên ở thời đại này, những người này đều không có khái niệm về nguyên tắc hình thành nhóm, còn tâm niệm trong lòng là có thể nhìn thấy người có địa vị cao nhất, có thể gặp mặt hay gì đó, nên rất hăng say leo lên núi.
Tạ Lăng vừa đi vừa mệt, nhìn thấy cạnh đường núi có hồ nước, chung quanh bằng phẳng mát mẻ, lại có tiếng người như đang tán gẫu, nên cũng đi qua để nghỉ ngơi.

Chỗ đó đã có một số quý nữ, nhìn có vẻ quen biết nhau ngồi quanh thành một vòng, thấy Tạ Lăng tới, kỳ lạ gật đầu với nàng, rồi còn tò mò nhìn nàng.

Tạ Lăng cũng chào hỏi với các nàng ấy, nàng nở nụ cười nhẹ, nhặt một cây cọc gỗ rồi ngồi xuống.

Nàng còn xê dịch mông, muốn chia một nửa cho Hoàn Sinh.

Hoàn Sinh xua tay không chịu ngồi, lấy cây quạt đứng kế bên quạt cho Tạ Lăng.

Thấy nàng chỉ ngồi ở một bên, không có ý định tham gia, mấy quý nữ kia yên lặng một lúc rồi lại tiếp tục tán gẫu.

“Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy những Cẩm Y Vệ đó chứ? Đúng là…… nam nhân tập võ, quả nhiên khí chất hơn hẳn thư sinh.”
Người ngồi ở chính giữa nói chuyện có vẻ rất to gan, nhưng lại không thiếu sự dí dỏm, giọng nói thanh thúy vang dội, rất có lực.

Các nữ tử còn lại thì cười đùa, xô đẩy nàng ấy, nhưng họ chỉ tỏ ra ngượng ngùng thôi, họ cảm thấy rất hứng thú lấy tay chống cằm, muốn được nghe tiếp.

Có người khác đáp lại và nói: “Thấy, đương nhiên thấy rồi. Sao hắn lại có vóc dáng cao như vậy được nhỉ?”

Các quý nữ bị nhốt ở trong nhà, ngoại trừ phụ mẫu thì chưa từng nhìn thấy nam nhân có thân phận cao nào, lần này xem như mở rộng tầm mắt.

Bọn họ vẫn luôn thảo luận về Từ Trường Tác, Tạ Lăng cảm thấy buồn chán không thú vị, không muốn nghe nữa, nàng lấy cây quạt từ trong tay Hoàn Sinh, quạt cho cả mình và Hoàn Sinh.

Hoàn Sinh giật mình, lập tức cướp cây quạt từ tay Tạ Lăng.
Tạ Lăng đùa với nàng ấy, di chuyển cây quạt trước mặt nàng ấy, không cho nàng ấy bắt được.

Cuộc nói chuyện phiếm bên kia vẫn còn tiếp tục.

“Dáng vẻ cũng không có gì lạ. Lần trước lúc ta tiến cung có gặp một vị thái giám chưởng sự có địa vị rất cao, vóc dáng của hắn cũng cao như vậy đấy! Hơn nữa, hắn còn viết rất đẹp, nghe nói Hoàng đế còn khen hắn nữa.”

Động tác trên tay Tạ Lăng ngừng lại, nhân cơ hội Hoàn Sinh cướp cây quạt đi, Hoàn Sinh phồng má, trách cứ nhìn vào mắt Tạ Lăng, rồi lại chuyên chú quạt gió cho nàng.

Tạ Lăng nín thở, cuối cùng không nhịn nữa, nhỏ giọng hỏi một câu: “Vị thái giám kia…… tên là gì?”

Tạ Lăng đột nhiên lên tiếng khiến các quý nữ đang ngồi thành vòng sửng sốt, sau đó thì ngượng ngùng.

Các nàng ấy tụ tập chơi với nhau, từ trước đến nay không quy củ bằng các quý nữ khác, nhìn muội muội vừa đáng yêu vừa mềm yếu trước mắt này, tựa hồ không cùng tính cách với các nàng, cũng không biết những lời to gan vừa nãy có phải đã dọa sợ nàng rồi không.
Người ngồi ở giữa phản ứng lại trước, nàng ấy trang điểm nhẹ nhàng, lông mi dày và khuôn mặt hình trái xoan hơi dài, ngoại trừ cái mũi cao thì nàng ấy có gương mặt nhỏ thanh khiết, cũng là một mỹ nhân.

Nàng ấy nói với Tạ Lăng: “Ta không biết tên, ta chỉ biết người trong cung gọi hắn là Trần công công.”

Trần.

Tạ Lăng yên lặng lẩm bẩm họ này ở trong lòng.

Chẳng lẽ là hắn sao?

Tạ Lăng yên lặng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Trong cung có bao nhiêu thái giám vậy?”

Dáng vẻ nàng buồn rầu như một con mèo con đang ngoáy tai trước cuốn sách mà nó không đọc được chữ nào, ở trong mắt người khác, nàng như đang rối rắm một vấn đề khó hiểu nào đó.

Cô nàng ngồi ở giữa kia nhịn không được cười hai tiếng, nói: “Thái giám đó nhìn thì tuấn tú, ít nói, nhưng ta thấy hắn nói năng hào phóng, rất được Thánh Thượng thưởng thức, thái giám như vậy, trong cung không tìm ra được người thứ hai đâu.”