BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 37: Bị điên



Tạ An Ý vắt hết óc để nghĩ đề tài có liên quan đến muội muội, cuối cùng mới nói ra được một câu: “Đúng rồi, ngày ấy muội muội gặp được Lan quý phi ở chùa, vị Quý phi kia……”

Nói đến một nửa, Tạ An Ý đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì hắn nhớ ra, muội muội sở dĩ có nhân duyên với chùa Thính An và vị Quý phi kia, là vì bị bắt cóc.

Nhớ lại chuyện kia, không chừng lại khiến muội muội thương tâm.

Tạ An Ý âm thầm ảo não, Tạ Lăng lại ngẩng đầu lên.

Chùa Thính An, cái đêm trăng bất thường đó.

Mấy ngày nay bận rộn, nên nàng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi.

Tạ Lăng mím môi, thu hồi tầm mắt, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ừm, vị Lan quý phi kia có khí chất tôn quý, sao vậy, ca ca có quen nàng à?”

Tạ An Ý vội xua tay: “Không phải không phải, dung mạo của Quý phi trông như nào ta còn không biết, chỉ có dịp nhìn qua lúc ở xa thôi.”
Vất vả lắm mới có chuyện mà muội muội thấy hứng thú, Tạ An Ý cũng không quan tâm nữa, nhanh nói hết lời còn dang dở kia: “Vị Quý phi kia mỗi năm đều đi chùa Thính An một lần, một năm ở đó một tháng, trên danh nghĩa là cầu phúc cho Đế vương, nhưng thực ra lại không phải như vậy.”

Tạ An Ý luôn tuân theo lễ nghi, hắn không quá thích bàn chuyện của các Quý phi trong cung, chỉ là chuyện về vị Lan quý phi này không chỉ là chuyện của một nữ tử tầm thường, mà phần lớn là về thế tử Bình Viễn vương Lê Đoạt Cẩm.

Bản thân Lê Đoạt Cẩm cũng hoàn toàn không che giấu, cho nên quan lại cả triều đều biết chuyện lạ này.

“Không phải là như vậy?” Tạ Lăng nhịn không được nhìn về phía hắn.

Thấy khơi dậy được sự hứng thú của muội muội, Tạ An Ý càng thêm hăng hái, biết gì thì nói hết, không giấu giếm nửa lời: “Lan quý phi có một bào đệ là thế tử Bình Viễn vương, bắt đầu từ mấy năm trước, hắn đột nhiên phát điên, khắp nơi tìm ông lão có lông mày màu vàng, cầu xin phương pháp để khởi tử hồi sinh.”
“Nhưng nhân gian làm gì có thuật nghịch chuyển sinh tử chứ? Hắn dù có đi khắp thiên hạ cũng không tìm thấy được.”

“Huynh từng gặp hắn một lần trên đường đi làm nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ rất tiều tụy, còn tiều tụy hơn cả ăn mày bình thường nữa.”

“Cho đến hai năm trước, không biết thần côn từ nơi nào tới nói biết được phương pháp chiêu hồn, bày pháp trận ở nơi linh lực thịnh vượng nhất cho vị thế tử kia, nói là mặc dù không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có thể đưa hồn phách tới gặp nhau. Từ đó, thế tử mới có chút dáng vẻ như người sống.”

“Cái pháp trận kia được thiết lập tại chùa Thính An ở trên núi, vào những tháng này mỗi năm, thế tử Bình Viễn vương phải dập đầu từ chân núi đến đỉnh núi, từ ngày đến đêm, dù nắng nóng hay mưa gió cũng không được gián đoạn. Lan quý phi lo cho bào đệ nên tìm lý do ở lại núi, nói là cầu phúc, nhưng thật ra là sợ bào đệ duy nhất mất trí, lỡ có sơ xuất gì thì chết ở đó mất.”
Tạ Lăng nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ.

Nàng cẩn thận hỏi: “Thế tử Bình Viễn vương tìm phương pháp khởi tử hồi sinh vào năm nào?”

“Khoảng chừng 5 năm trước.”

“Triều đại nhà Kim năm 73 ạ?”

Tạ An Ý tính toán rồi gật đầu: “Đúng rồi.”

Ánh mắt Tạ Lăng kinh ngạc, Triệu Đại nhà Kim năm 73, đúng là năm A Kính chết.

Nhưng nàng không tin Lê Đoạt Cẩm sẽ bỏ qua lời đồn của người đời và dập đầu quỳ lạy vì A Kính.

Tạ Lăng nghi ngờ hỏi: “5 năm trước, trong phủ của thế tử Bình Viễn vương có người thân nào từng qua đời không?”

Lê Đoạt Cẩm rất quan tâm đến người thân của mình. Có lẽ trùng hợp có người thân nào đó của hắn qua đời vào năm ấy, nếu không sao dùng thuật chiêu hồn với trận pháp lớn như vậy được.

“Lạ là ở chỗ này.” Tạ An Ý vỗ đầu gối, cảm thán nói, “Phủ Thế tử không thấy có tang sự, hắn bỗng nhiên lại làm như vậy, người khác chỉ có thể nói là hắn bị điên rồi thôi.”
Tạ Lăng —— hay phải nói là Tô Yểu Kính, nghe vậy thì lại sửng sờ.

Không có người thân qua đời, vậy đối tượng để Lê Đoạt Cẩm trăm cay ngàn đắng chiêu hồn, chẳng lẽ thật sự là A Kính sao?

Lê Đoạt Cẩm là người đầu tiên nàng có ý định công lược, nàng đã dùng hết tất cả biện pháp, cuối cùng vẫn không thành công, giờ A Kính đã chết, nàng lại nghe thấy tin Lê Đoạt Cẩm hối tiếc.

Tô Yểu Kính lắc đầu.

Giờ nàng đã là Tạ Lăng, mục tiêu nhiệm vụ cũng chỉ có một mình Sầm Minh Ế, những chuyện lúc trước không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Dù lúc ấy nàng tốn bao nhiêu tâm tư để công lược Lê Đoạt Cẩm, thì giờ Lê Đoạt Cẩm không còn là mục tiêu công lược của nàng nữa, đối với nàng mà nói, Lê Đoạt Cẩm không đáng để nàng quay đầu lại nhìn.

Hắn muốn làm gì, dù hối hận cũng được, áy náy cũng được, không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Chỉ là trận Chiêu Hồn kia có hơi kỳ quái, nhớ tới đêm trăng quỷ quyệt kia, Tô Yểu Kính lại thấy rùng mình.

Nam chính của quyến sách cuối cùng là Tam hoàng tử Sầm Minh Ế, chắc chắn sẽ có mối liên hệ với thế tử Bình Viễn vương Lê Đoạt Cẩm.

Tô Yểu Kính thầm nghĩ, nếu về sau thật sự đi theo cốt truyện ở bên Sầm Minh Ế, dù trong quá trình đó gặp được Lê Đoạt Cẩm thì cũng nên tránh xa, kẻo thật sự bị bắt hồn phách đi.

Rốt cuộc thì ở thế giới xuyên sách này, chuyện gì đều cũng có thể xảy ra.