Bẫy Ngọt Dụ Dỗ Em

Chương 23: Rung động?



_ Ngài thiếu tướng à, tôi tắm xong rồi.

Trong phòng nói vọng ra, thực tình thì nghe giống kiểu mời gọi hơn là thông báo ấy nhỉ. Cũng tiện máy sấy bên cạnh nên Thiên Tú vừa hong khô tóc, đồng thời nhìn ra phía bên ngoài.

Vừa nãy cũng may thật đấy. Nhìn mà xem hiện tại mưa đã trắng xóa cả một vùng. Nếu vừa rồi còn có ý định về nhà chắc phải ngồi qua đâu đó rồi ấy chứ. Nghĩ lại vẫn là Henry xử lí tình huống nhanh chóng.

Bên trong tòa này đúng là rất dễ chịu, ngắm mưa lớn đến thế mà không nghe tiếng như muốn đấm vào tai, ngược lại chỉ như tiếng nước chảy từ một con kênh nào đó, khá nhẹ nhàng. Nhưng mà thích cảnh này vì ở nhà ai hay là do trong lòng đã từ lâu không được ngắm nghía?

Khoảng độ 15 phút sau Henry cũng từ trong phòng tắm bước ra, Thiên Tú chỉ mải chăm chú sấy tóc cũng không để ý, hay là đang suy tư gì nhỉ?

_ Tiểu thư vẫn chưa hong khô tóc hả?

Cô quay lại, vậy mà trước mặt lại là một cảnh ưm..... khá bỏng mắt đấy, Henry à, tại sao lại có thể chỉ cuốn mỗi cái khăn tắm mỏng manh quanh hông chứ?

Rõ là để lộ thân hình khá đô, ừ thì thân trên có múi, ui, không đếm đâu, nhắm mắt cũng biết mấy mà, chưa kể nét quyến rũ nhất lại là tóc ướt vuốt lên, vài cọng không ngoan mà rũ xuống. Nhìn xem dù cho có xấu hổ đi cũng thật ngon mắt.

Mà khoan nếu là tạp chí, người mẫu dù cho có mặc mỗi đồ lót thì Tú Tú cũng lướt qua một cách bình thường, nhưng đây là hình thật, còn đang sừng sững trước mặt thì....... biết làm sao đây?

Chết thật trái tim thiếu nữ đột nhiên đập chệch choạc đi một nhịp, gương mặt hơi ửng đỏ và thì tai đã tía đi. A thật là, sao lại bị vướng vào tình huống khó xử như thế chứ.

Thiên Tú cũng tắt máy sấy, đứng hình một chút rồi day day giữa trán, làm ơn đi mang đồ vào đi mà, anh làm như vậy thật sự........ nếu anh không xấu hổ thì người xấu hổ là tôi đó.

_ Cô Thẩm sao vậy?

_ Anh...... anh mặc đồ vào được không?

_ Hả? Không phải chúng ta đều mang đồ giống nhau hay sao? Đều là khăn tắm mà?



_ ....... - Cô chỉ dám che mặt lại rồi quay ra phía cửa kính lớn.

_ Có cần tôi giúp gì không?

_ Không cần đâu ạ, tôi có thể tự làm được mà.

_ ....... Tóc cô còn chưa khô cơ mà.

Henry cũng chẳng hề để tốn thời gian mà ngay lập tức cầm máy sấy lên, bàn tay to lớn xoa phần tóc trên đỉnh, Thiên Tú cũng bất ngờ, nhưng vẫn im lặng, chỉ dám thở đều.

_ Thực ra nếu Thẩm tiểu thư không muốn thì vì phép lịch sự tôi nên là không tự ý làm mới phải. Cô có đồng ý để tôi làm tiếp hay không?

_ .......... Tôi phải trả lời sao đây ạ? Nếu anh Henry đã giúp, tôi không muốn phải thô lỗ đâu. Cảm ơn anh ạ.

_ "Câu trả lời dễ thương ấy chứ". - Lúc này anh ta cười rất ôn nhu, chắc có lẽ Tú Tú không thể cảm nhận được biểu cảm này.- Nhưng mà sấy tóc phía sau thì khó lắm đấy vì tóc cô Thẩm vừa dày vừa dài thế này cơ mà. Nhưng lại rất mềm lại mượt.

_ A, vâng, cảm ơn anh.

_ Nếu sấy tóc từ phần chân tóc xuống sẽ không khiến tóc bị xơ.

Tay Henry luồn xuống phía dưới đẩy ngược tóc lên một cách nhẹ nhàng, nhưng hình như là đụng phải phần nhạy cảm của cô rồi. Cô khẽ rên lên một tiếng rồi cứ như ngậm cái gì ở miệng mà người thì run lên.

Nhưng rõ là lí trí của Thẩm tiểu thư rất mạnh mà, chút đó làm sao có thể khiến cô bị cuốn đi cơ chứ. Nhanh chóng giọng nói đã trấn áp suy nghĩ:

_ Tôi nghĩ như vậy là được rồi đấy ạ.



_ Sao cơ? Tôi làm cô Thẩm khó chịu ở đâu à?

_ Không có, chỉ là tôi thấy ổn rồi vậy nên anh cũng hong khô tóc rồi nhanh mặc quần áo vào không sẽ dễ bị cảm đấy ạ.

Đôi chân đã nhận được ý thức từ não bộ mà nhanh nhẹn vụt ra khỏi căn phòng có mùi ám muội đó.

Một lúc sau thì trời cũng đã ngớt mưa rồi này, chỉ còn lại lác đác vài hạt cứng đầu ở lại. Thiên Tú cũng chuẩn bị quay về nhà mặc kệ là đang mang khăn choàng tắm trên người. "Ting", cô thấy động nên cũng ra mở cửa:

_ Xin chào tiểu thư, tôi đến để đưa đồ ăn.- Phục vụ đẩy bàn hai tầng tiến vào phòng ăn, trước khi rời khỏi gian tầng này cũng không quên câu "Chúc hai vị có một bữa tối ngon miệng".

_ Vâng, cảm ơn.

Trong lúc Tú Tú đang không biết có nên vào phòng gọi Henry ra hay không thì anh ta đã ra ngoài, mặc quần áo chỉnh tề, cười:

_ Cô Thẩm không phiền ở lại đây dùng bữa tối với tôi chứ? Đồ ăn cũng là phần hai người mà, tôi cũng không muốn bị lãng phí đâu.

_ ........ Vâng.

Rõ là anh ta đã nói vậy mà lại đi từ chối thì thật không phép tắc và rất không nhân đạo rồi.

Henry tươi cười, lịch thiệp kéo ghế cho cô, thực sự thì hành động đó cũng đã đủ để cô cho bản thân một lí do để ở lại rồi.

_ Cô Thẩm uống được rượu chứ? Làm ấm người một chút.

_ Bình thường thì tôi cũng không uống rượu đâu.

_ Ra là vậy, tôi thì lại hoàn toàn trái ngược với cô Thẩm, bên kia hẳn là có cả một tủ chỉ để chỗ cho rượu.