Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1: 1




Một ánh sáng trắng từ trung tâm vũ trụ mênh mông nở rộ, dùng tốc độ ánh sáng vượt qua sức tưởng tượng trong giây lát quét ngang cả vũ trụ, vô số ngôi sao về trong hư vô.

Lam Tinh, mười một giờ đêm, Bạch Đông Lâm vừa mới tan làm mệt mỏi đi vào tòa nhà lớn của công ty.

Ánh sáng trắng lướt qua, tiếp đó thân thể của hắn theo Lam Tinh cùng biến thành hư vô.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một cỗ năng lượng khó hiểu xuất hiện, lôi linh hồn hắn phá vỡ không gian, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa.

…“Ta là ai?”“Đây là đâu?”“Ta, chết rồi sao?”Giật mình một cái, trong giây lát tỉnh táo, một cỗ sợ hãi mãnh liệt, không cam xông lên đầu.

Ngồi ngây ngốc hồi lâu, tâm lý của hắn mới thả lỏng, chết cũng đã chết rồi, còn có thể thế nào?Sau khi lấy lại tinh thần, lực chú ý của hắn bị trạng thái hiện tại của chính bản thân hấp dẫn.


“Người chết đi là như thế này sao? Hóa ra người thật sự có linh hồn, đây là nơi luân hồi của Địa Phủ sao?”Linh hồn của Bạch Đông Lâm bị một ánh sáng bảy màu bao vây lấy, ở bên trong không gian một màu đen kịt nhanh chóng xuyên qua, ánh sáng bảy màu dần dần dung nhập vào bên trong linh hồn, không phân ngươi ta.

Lòng hiếu kỳ vừa qua, cảnh tượng liên miên lặp lại, khiến hắn buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cũng không nhớ rõ bản thân tỉnh ngủ bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần tỉnh lại vẫn là đang xuyên qua ở trong không gian đen kịt.

Ý thức của Bạch Đông Lâm là thanh tỉnh, cũng có thể dựa vào “con mắt” để quan sát bốn phía, nhưng mà không thể khống chế được linh hồn của chính bản thân mình.

“Đây là cái gì?”Cuối cùng không gian đen kịt cũng có biến hóa, một vài hình ảnh vỡ nát chợt lóe lên.

Mặc dù rất mơ hồ, nhưng ở trong không gian bất biến này chỉ trong giây lát đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hình ảnh vỡ vụn càng ngày càng nhiều, trực tiếp lao về phía hắn, hắn trợn to “con mắt”, cuối cùng cũng thấy rõ, kia là…Một đại hán không biết cao bao nhiêu, có vô số ngôi sao vòng quanh khắp thân người, cơ bắp nổi lên mạnh mẽ, hai tay giơ cao cây rìu to lớn, ra sức bổ về phía trước!Cảnh tượng thoáng qua một cái, rồi lại vỡ nát xuyên qua.

Một cây nhỏ xuyên vỡ mảnh không gian vô tận, xuyên qua chư thiên vạn giới, rễ cây vừa hút, trong giây lát một phương vũ trụ mênh mông hủy diệt.

Một nam tử mặc áo bào trắng, chân đạp một chiếc đỉnh đồng cổ ba chân hai tai, cùng với một nữ tử đeo mặt nạ đồng kề vai đi tới.

Đột nhiên ánh sáng màu tím tràn ngập trong mắt hắn, một vị nam tử mặc áo bào màu đen, đỉnh đầu lơ lửng một chiếc gương cổ, gương này không phải vàng không phải sắt không phải đá cũng không phải ngọc, chỉ thấy nó quay một vòng, trong giây lát ánh sáng màu tím quét ngang chư thiên vạn giới.

Một con rùa đầu rồng đuôi rắn cõng một tấm bia không chữ màu đen, bước một bước qua, đạp nát tinh hà.


Con rắn chín đầu to lớn cùng với một con rắn cạp nia đầu đuôi dính vào nhau chiến đấu ác liệt, dư âm quét qua, thế giới hủy diệt, vũ trụ tịch diệt.

Vô số hình ảnh liên tục thoáng xuất hiện, thị lực của hắn cạn kiệt, cũng chỉ có thể quan sát những gì xảy ra.

Sau lưng hắn, nam tử song kiếm đen trắng, lão giả cưỡi trâu xanh, một nam nhân đeo kính mặc áo dài trắng ngồi đối diện với một vị Phật toàn thân thối nát, một chiến hạm siêu cấp bắn nổ tung một hệ ngân hà bằng một phát nổ…Vô số hình ảnh điên cuồng thoáng xuất hiện, ánh sáng trắng biến thành một mảnh trắng xóa, hắn cái gì cũng không nhìn thấy nữa, tư duy cũng rơi vào yên lặng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên một đạo khe hở màu đen xuất hiện ở phía trước, trong giây lát linh hồn của Bạch Đông Lâm bị hút vào bên trong.

*****Nam Dương Quốc.

Vân Châu, Bạch Thành.

Trong trường tư thục của Bạch gia liên tục truyền ra tiếng đọc sách, chỉ có điều dưới cái thiêu đốt của mặt trời tháng tám, tiếng đọc sách này có chút hữu khí vô lực, còn không bằng tiếng ồn ào trên cây ngoài cửa sổ.

Bạch Đông Lâm đã mười một tuổi nhắm nửa con mắt, gật gù đắc ý hưởng ứng theo, tâm tư đã sớm bay đến chín tầng mây.


“Ta đây là đầu thai chuyển thế đi.

”“Không phải linh hồn xuyên qua, cũng không phải thân thể xuyên qua, mà là trực tiếp đầu thai đến Vân Châu Bạch gia này!”“Hẳn là thân thể trẻ con quá mức yếu ớt, không tiếp nhận được linh hồn của ta, mãi đến mấy ngày trước mới từng bước thích ứng, phá vỡ mơ hồ từ khi còn là thai nhi, thức tỉnh ký ức kiếp trước.

”Là một nhân viên văn phòng trong công ty bị công ty chèn ép như động vật, kiếp trước Bạch Đông Lâm nhận quả báo phúc lợi, lại thêm thân thế cô nhi, không chỗ nương tựa, phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn mới có thể có tôn nghiêm để sống.

Làm việc với cường độ cao, ngăn bỏ toàn bộ phần lớn hoạt động giải trí, chỉ có lúc rảnh rỗi tranh thủ đọc tiểu thuyết, đó trò tiêu khiển duy nhất của hắn.

Cho nên xuyên không cái gì đó, hắn hết sức quen thuộc.

.

“Không đúng, không lẽ mười mấy năm đọc tiểu thuyết của ta đều là gạt người hay sao? Đã nói là bàn tay vàng đâu?”Bạch Đông Lâm đổi một tay khác chống cằm, thở dài, chỉ có người từng chết đi, mới biết sống sót tươi đẹp đến mức nào.

Kiếp trước tan làm vào đêm khuya, chết trong một trận ánh sáng trắng mãnh liệt, linh hồn bị cuốn vào trong một không gian đen kịt, trải qua thời gian dài dằng dặc xuyên qua, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng không thể tưởng tượng được, thật vất vả lắm mới nhịn được đến đầu thai chuyển thế.

Loại cô độc bất lực tuyệt vọng đó, hắn cũng không muốn lặp lại lần thứ hai!Cho nên hắn cực kỳ khát vọng có thể nắm giữa các loại bàn tay vàng thần kỳ, bất kể là nhẫn của ông nội, hay là hệ thống vui đùa.

Chỉ cần có thể khiến cho hắn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có chết cũng không chết được!Cho dù lần này đầu thai chuyển thế vào một hào môn, làm thiếu gia ăn chơi, cũng có thể thoải mái sống qua một đời, nhưng mà bây giờ hắn rất sợ chết, cho dù là chết già!Thế giới này không phải là thế giới cổ đại bình thường, là một thế giới có sức mạnh siêu phàm tồn tại, chỉ nhìn những thứ trước mắt hắn tiếp xúc đến, đây ít nhất là một thế giới ma quỷ, rốt cuộc trời đất bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, bây giờ không phải là thứ hắn có thể hiểu rõ.

Thế giới như thế này, nói không chừng chết già cũng là một loại hi vọng xa vời, huống chi Bạch gia kế thừa trấn quốc đại tướng quân, dường như ra trận giết địch là một trải nghiệm mỗi một con cháu Bạch gia phải trải qua.

Ra trận giết địch, da ngựa bọc thây.


Sự thành công của một vị tướng là hàng vạn xương khô, thật sự có thể sống đến sau cùng trên chiến trường có được mấy người? Đặc biệt là ở loại thế giới nắm giữ sức mạnh siêu phàm này, lấy thủ cấp của tướng địch chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày.

“Bỏ đi, nghĩ nhiều vô ích.

Không có bàn tay vàng, ta còn có kiến thức từ kiếp trước, không phải chỉ là bắt đầu từ người phàm sao? Ta hiểu hết quy trình!”Thời gian một buổi chiều, cứ thế yên lặng trôi qua trong suy nghĩ lung tung của Bạch Đông Lâm.

“Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, tan học.

”Tiên sinh ở trên bục giảng, đi ra khỏi học đường, hắn đối với biểu hiện của đám con cháu Bạch gia này đã nhìn quen.

Theo hắn mà nói, đây là một đám mãng phu, đám gia hỏa bên trong đầu óc đều là cơ bắp.

Có điều hắn cũng có thể hiểu được, từ xưa đến giờ phủ tướng quân sùng võ yếu văn, nếu như không phải là sợ về sau tướng quân mù chữ, làm bại hoại thanh danh Bạch gia, thì cũng sẽ không dùng nhiều tiền như thế mời tiên sinh đến dạy học cho bọn họ.

Yêu cầu của hắn với những học sinh này cũng không cao, chí ít có thể hiểu được chữ nghĩa, đọc hiểu binh pháp, nếu không biết hành binh bày trận thì làm tướng quân cái gì? Làm một trù sư còn tạm được!Có điều, bạc thật sự là thơm!“Ừm! Tan học đi!”“Lão bát, thập nhất, chúng ta đi diễn võ trường xem giáo tập diễn võ đi.

”“Đi, đi, cùng nhau đi.

”“Tiểu thập tam, ngươi không đi cùng với chúng ta sao?”“Ta không đi, ta còn phải về viện cho chim ăn.


”Bạch Đông Lâm dụi dụi con mắt, phảng phất như vừa mới tỉnh ngủ, khoát tay áo về phía một đám trẻ con ở trước mắt, đuổi bọn họ đi.

Nhìn thì có tác dụng gì? Tuổi còn nhỏ, không thể tập võ, nhìn cũng chỉ có thể nóng mắt.

Có thời gian này, còn không bằng trở về chăm sóc tốt chim của nhị ca, hi vọng lần này nhị ca từ tông môn trở về, có thể cho bản thân hắn một chút kinh hỉ.

Nghĩ đến nhị ca của hắn, trong giây lát tinh thần Bạch Đông Lâm tỉnh táo hẳn lên, hắn là từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về nhị ca lớn lên, nhị ca thiên phú dị bẩm bái nhập tông môn tu sĩ, còn là môn phái xếp trong mười môn phái mạnh nhất của Nam Dương Quốc!Nam Dương Quốc rộng rãi, nhân khẩu mười mấy tỷ, so với quốc gia lớn ở kiếp trước, cũng không kém bao nhiêu, nghĩ đến được đứng ở một trong mười môn phái này, nhất định rất mạnh!“Bạch gia có thể đứng vững ngàn năm không ngã, nhất định cũng không đơn giản, thứ mà giáo tập của diễn võ trường biểu diễn ra có khi nào là bản lĩnh cuối cùng của Bạch gia không.

”“Dùng thân phận con cháu chủ mạch của ta, những thứ này sớm muộn cũng sẽ được tiếp xúc.

”Bạch gia phát triển ngàn năm, đương nhiên nhân khẩu không ít.

Không chỉ có người của chủ mạch ở trong phủ tướng quân, có không ít con cháu chi mạch cũng ở đây.


Kế thừa chức hàm đại tướng quân là con cháu chủ mạch Bạch gia, còn lại là chi mạch.

Tuy có phân chia chủ chi, lại có không ít khác biệt tôn ti, nói cho cùng huyết mạch bên trong thân thể cũng là không giả được, đều là người của gia tộc.

Phụ thân Bạch Đông Lâm là đương kim trấn quốc đại tướng quân, Bạch Lệ, một nam nhân trấn áp phía trước các nam nhân khác.

Mẫu thân của Bạch Đông Lâm ở kiếp này xuất thân thấp hèn, chính là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân- đại nương hắn.

.