Bát Gia Tái Thế

Chương 362





“Bây giờ tôi đến rồi đây này, mục đích là gì, hẳn là ông phải hiểu rõ chứ, đúng không?”
“Vậy mà bây giờ, ông lại muốn tôi tha cho ông, bộ tôi không cần mặt mũi à?”
Giọng Trần Bát Hoang đều đều, nhẹ như lông ngỗng, từ lúc đến nhà họ Hàn, anh vẫn giữ nguyên giọng điệu như thế, vô cùng bình thản, như thể đang nhàn nhã trò chuyện lông gà vỏ tỏi, chuyện cửa chuyện nhà.

Nhưng mà,…
Lời nói thản nhiên ôn hòa như vậy lại chẳng khác gì lời xét xử, tuyên án và phán quyết của thần chết, có nghe cũng không thấy chút cảm xúc nào, ngôn từ lạnh nhạt, nhưng lại tràn ngập sát ý.


Không hề có bất cứ cơ hội thương lượng lại, hay cơ hội quay đầu nào.

Trần Đức chính là loại người như vậy.

Khi anh muốn giết người, muốn trả thù, không ai chống lại nổi!
Dù là quá khứ hay hiện tại cũng đều như thế.

Người không đụng ta, ta không dụng người.

Nhưng nếu người đã phạm đến ta, vậy thì chưa chết chưa thôi!
Hàn Vân Sơn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ tuổi, ung dung điềm đạm, lại không thiếu bá đạo ngông cuồng của Trần Đức.

Gương mặt ấy giờ phút này, trong mắt ông ta lại không khác gì ma quỷ, tử thần.

Khiến cho ông ta sợ hãi, sợ hãi vô hạn, sợ hãi vô cùng tận.


Hàn Vân Sơn đã 6,70 tuổi đời, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế, một kẻ lọc lõi già đời như ông ta vốn phải bình tĩnh, hiểu thấu sự đời mới đúng, nhưng hiện tại… lại lạnh run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu
“Tôi… tôi biết rồi…”
Ánh mắt Hàn Vân Sơn tối lại, ông ta hiểu, ngày hôm nay ông ta chắc chắn phải chết.

Ông ta đành chịu!
“Cậu Trần, cậu muốn tôi chết, thì thôi cũng đành, tôi bằng lòng, thậm chí tôi có thể tự sát, nhưng tôi mong cậu hãy tha cho nhà họ Hàn chúng tôi, chỉ cần cậu buông tha nhà họ Hàn, trước khi chết tôi sẽ giao đủ tiền cho cậu, đồng thời ra lệnh cho người nhà họ Hàn sau này nếu gặp cậu cũng như nhìn thấy tổ tiên, coi cậu là chủ nhân lớn nhất!”
Giọng Hàn Vân Sơn mang theo cầu xin thành khấn, ông ta muốn dùng tính mạng của mình, cùng với việc khuất phục, hòng đổi lấy con đường sống cho nhà họ Hàn.

Con ngươi già nua nhìn Trần Đức, ánh nhìn tha thiết, khao khát cháy lòng: “Cậu Trần, điều kiện này… có được không? Tôi… tôi van xin cậu!”
“Không thể!”
Trần Đức kiên quyết đáp, vô cùng dứt khoát, vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của Hàn Vân Sơn.

Đối với kẻ địch, xưa nay anh chưa từng rủ lòng thương hại.

Nếu đổi lại lúc này tù nhân là anh chứ không phải Hàn Vân Sơn, anh tin Hàn Vân sơn cũng sẽ không tha cho anh, anh không có khả năng sống sót rời khỏi nhà họ Hàn.


Thương hại kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.

Hàn Vân Sơn im lặng, không biết nói gì đế đáp lại, ông ta vốn cho rằng, chỉ là mình chọc giận Trần Bát Hoang, vậy thì chỉ cần ông ta chết, thêm nữa là trả cho Trần Bát Hoang số tiền lớn kia, thì anh sẽ bỏ qua, cho nhà họ Hàn một con đường sống.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m
Dù sao, Trần Bát Hoang thực sự quá mạnh, lúc này anh đã hoàn toàn nắm phần thắng, thời gian sắp tới, ít nhất trước khi lão tố nhà họ Hàn xuất quan, chắc chắn sẽ không ai trong nhà họ Hàn tìm anh để rước phiền toái.

Nhưng không ngờ, Trần Bát Hoang hoàn toàn không mảy may có ý tha cho nhà họ Hàn.