Bắt Được Một Thái Tử

Chương 32



Triệu Quách ở chánh điện chờ Tống Kỳ Nam, một lúc sau liền nhìn thấy người chỉ là nhìn Tống Kỳ Nam một bộ dạng không ra người như vậy Triệu Quách có chút đáng sợ, làm bằng hữu đã bao nhiêu năm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tống Kỳ Nam làm ra bộ dạng này, cứ như là một người chết vậy, thần sắt vô cùng ảm đạm

“Ta nghe nói ngươi bị tập kích, là bên cạnh có nội gián sao”

Tống Kỳ Nam vẫn im lặng không nói, Triệu Quách liền nhìn sang Lục Thừa, Lục Thừa chỉ đành gật đầu

“Đã biết kẻ đó là ai chưa, bên cạnh ngươi không nên để những kẻ như vậy, Kỳ Nam ngươi…”

Triệu Quách định nói gì đó nhưng nhìn thần sắc của Tống Kỳ Nam hắn liền hiểu ra chút gì đó, Tống Kỳ Nam hôm nay không dẫn theo nam sủng kia, đừng nói nam sủng kia chính là nội gián nha

Hắn vốn đã nghi ngờ, lai lịch người này bất minh ngay cả hắn điều tra cỡ nào cũng không tra ra được, một người như vậy ở bên cạnh Tống Kỳ Nam chính là nguy hiểm

Tống Kỳ Nam mệt mỏi ngồi xuống ghế

“Lục Thừa tối nay gọi vài người đến cho ta”

Lục Thừa liền hiểu ý mà làm

“Nhất định có Tình Á”

Lục Thừa nhanh chóng đi

“Kỳ Nam bộ dạng này củ ngươi gốt cuộc là làm sao”



“Ta không sao, nếu đến để nói mấy chuyện này thì thôi đi ta tự biết cách giải quyết”

Triệu Quách thở dài, sau đó vẫn là nói ra

“Ta có được tin tức, Hoàng tử mất tích cho nên gần đây mới có xuất hiện nhiều quan binh như vậy, không phải là triều đình cùng chính giáo muốn cùng nhau gây sự”

Tống Kỳ Nam gật đầu, chuyện này không cần phải quan tâm đến

“Ngươi đã xử lí người kia như thế nào”

“Trong người y có cổ trùng mà ta hạ, hơn nữa cũng đã bị xích ở một chỗ, ta còn hứng thú với y cho nên để y sống, khi nào không còn hứng thú nếu ngươi muốn ta liền cho ngươi”

Triệu Quách đương nhiên không dám nhận, chỉ là lần đầu thấy Tống Kỳ Nam thế mà nương tay với kẻ phản bội lại hắn, xem ra người kia cũng có chút bản lĩnh rồi

Tống Kỳ Nam rời đi, Y Nhu ở trong phòng vẫn ôm lấy thỏ nhưng bây giờ tất cả những sự mạnh mẽ trong y gốt cuộc cũng không còn có thể tiếp tục duy trì nữa, y liền không kiềm được mà rơi nước mắt

Gốt cuộc là tại sao y lại phải dính vào chuyện này, tại sao y phải dính dán đến con ngươi kia, gốt cuộc là tại sao, hơn nữa khi y vừa len lói một chút tình cảm nào đó dành cho người kia, người kia liền một tay bóp nát tất cả

Ngày hôm nay y biết trong chén canh kia có độc cho nên y đã không để hắn uống, gốt cuộc cũng là không xuống tay được, thế nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này, y bị hắn cho uống cổ trùng, bản thân bị xích lại chả khác gì một con chim bị nhốt trong lòng, hơn nữa đau đớn hơn y thế mà lại nhớ lại hình ảnh ôn nhu của hắn trước đây

Y Nhu liền lấy ra cây trâm hắc ngọc hắn tặng y liền cười khổ, tặng ta làm gì, ngươi đối xử tốt với ta làm gì bây giờ liền đem ta nhốt, hạ cổ trùng vào người ta, Tống Kỳ Nam a Tống Kỳ Nam ta không biết nên làm sao với ngươi đây, là nên hận ngươi hay mặc kệ hết tất cả tìm cách bỏ trốn trở về cuộc sống trước đây của ta đây, ta vốn không nên động lòng, động lòng một lần ta liền tổn thương cực hạn như vậy



Tống Kỳ Nam mười ngày tiếp theo liền liên tục đến chỗ nam sủng cùng nữ nhân của hắn chư từng bước đến căn phòng của Y Nhu nửa bước

Yên Hương nhìn công tử ngày ngày càng suy nhược liền lo lắng, ngưởi mặc dù vẫn ăn uống đầy đủ nhưng ngày càng xanh xao, Yên Khánh đệ đệ nàng đã nhiều lần đến chỗ của Lục Thừa để mong người nói với giáo chủ có thể bỏ đi xích trên người của công tử nhưng Lục Thừa cũng đành bất lực

Tống Kỳ Nam đã cấm tất cả mọi người nhắc đến tên của y nữa chữ cũng không được nhắc, gần như bọn họ đều biển bên trong Thanh Yên Các có một kẻ đã bị thất sủng hơn nữa còn bin giam cầm

Mười ngày không nhìn thấy mặt trời không biết là đêm hai ngày, Y Nhu cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào, kể từ đêm đó y oà khóc đến hiện tại một lời một chữ cũng không nói, chỉ ngày ngày ôm lấy thỏ, cùng lắm là cầm bút lên vẽ vẽ gì đó, đến nói chuyện với bọn Yên Hương y cũng là viết ra giấy cho bọn họ đọc

Nhìn tình trạng này Yên Hương liền cảm thấy đau lòng, công tử vẫn còn rất trẻ đột nhiên trở hên như vậy làm cho nàng có chút lo lắng, giáo chủ mười ngày nay liền không nhìn đến công tử còn triệu rất nhiều người đến để sủng ái, hơn hết Tình Á là người thường xuyên nhất, bây giờ Tình Á hắn so với công tử còn được yêu thương hơn, giáo chủ có món gì tốt liền mang đến chỗ Tình Á cả

Y Nhu ngưng bút, nhìn bức tranh mà y vừa vẽ xong, chỉ toàn mà một mảng đen không hề có hình ảnh gì cả, Y Nhu bây giờ trong lòng chỉ có một việc duy nhất muốn làm đó chính là rời khỏi chỗ này, rời đi nơi này, cứu được tỷ tỷ, bọn họ cùng trở về cung, y tử này sẽ không cùng hắn có bất cứ liên hên gì nữa

Lúc này bên ngoài Tình Á gốt cuộc cũng đến, mặc dù không biết gốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng hắn rõ nhất Tống Kỳ Nam vẫn là không quên hình bóng của Y Nhu, ngay cả trong lúc cùng hắn ân ân ái ái vẫn gọi một chữ Nhu kia, người này Tình Á đương nhiên không thể để người này tiếp tục ở đây

Nhìn thấy Tình Á, Yên Khánh liền không có thiện cảm, kẻ này hiện nay đang là nam sủng được giáo chủ yêu thương nhất đột nhiên xuất hiện ở nơi này là muốn gây sự với Y công tử sao, mặc dù công tử của bọn họ bây giờ không còn được giáo chủ nhìn đến nhưng đối với Yên Khánh, Y Nhu là một người tốt cho nên hắn cam tâm tình nguyện đi theo y bảo vệ y

“Ta muốn gặp công tử các ngươi”

“Công tử chúng ta hiện tại không gặp người ngoài”

Y Nhu nghe là giọng của Tình Á, liền lếch đôi chân nặng nề ra mở cửa, Tình Á lúc này có chút bất ngờ, chỉ là không gặp một đoạn thời gian người này liền như một cái xác vậy không hơn không kém, tay chân đều bị xiềng xích nhìn vào liền khiến người khác đau lòng

Yên Khánh nhận ra Y công tử mở cửa liền quay đầu nhìn ngưởi chỉ thấy người gật đầu, hắn liền vâng lệnh né ra một bên cho Tình Á vào bên trong