Trên mặt Mẹ Phong hiện lên vẻ lúng túng: "Không cẩn thận, chỉ là không cẩn thận thôi. Dạo này không phải là chung cư đang sửa đường à, mặt đất lồi lõm, mẹ nhất thời không chú ý dẫm lên rồi trẹo chân."
"Trẹo chân gần nhà thế sao không đến thẳng bệnh viện Nhân Dân? Vậy thì không phải càng gần nhà ư? Sao phải đi thật xa đến đây?" Phong Tĩnh vừa mở hộp cơm vừa nói: "Nếu lúc đó mẹ nói cho con thì con còn có thể nhờ đồng nghiệp bên khoa chỉnh hình chăm sóc nhiều hơn."
Mẹ Phong hùa theo: "Ôi chao, công việc của con bận như thế, chút việc nhỏ thế này cần gì phải kêu gọi nhiều người thế làm gì?"
Trong lòng Phong Tĩnh bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác: "Mẹ, con mua canh xương hầm cho mẹ, mẹ uống nhiều một chút, tốt cho việc khôi phục bệnh tình của mẹ."
Vừa nói vừa đặt bát canh lên bàn.
Mẹ Phong xua xua tay, dáng vẻ không yên lòng: "Được rồi, đặt đó trước đi, lát nữa mẹ uống, giờ bụng mẹ còn đang no đây."
Phong Tĩnh lập tức nghi hoặc: "Mẹ ăn rồi à? Ai mang cơm cho mẹ? Bố à?"
Trong mắt Phong Tĩnh nhiều một tia cảnh giác: "Người tốt bụng? Mẹ, bây giờ nhiều lừa đảo lắm, vô duyên vô cứ coi chừng đối phương có mưu đồ khác với mẹ."
"Sao lại thế?" Mẹ Phong xem thường: "Hôm đó mẹ đi ra ngoài gấp không mang thẻ bảo hiểm y tế, tiền đến bệnh viện tiền thuốc men cũng là cậu ấy ứng ra."
Cô chỉ xuống bên cạnh bàn, chỗ đó đặt một túi táo: "À, chỗ hoa quả này là cậu ấy mang đến, chẳng lẽ hiện tại kẻ lừa đảo còn thịnh hành cho đồ lại à?"
Phong Tĩnh phiết miệng, phản bác nói: "Điều này cũng khó nói, hiện tại không phải bán đồ chăm sóc sức khoẻ còn tặng trứng gà à?"
Mẹ Phong tự động xem nhẹ lời cô nói, tiếp tục nói: "Nói ra thì mẹ với cậu ấy đúng là có duyên, lần trước mẹ đi mua hoa quả bị rách túi cũng là cậu ấy đi ngang qua nhặt giúp. Người trẻ tuổi nhiệt tình giống như cậu ấy bây giờ không nhiều đâu."
Người phụ nữ trung niên hùng hồn: "Đó không phải là chuyện nên làm à? Nó nợ nhà chúng ta nhiều như thế, đóng chút tiền thuốc men cho Đồng Đồng thì sao?"
Bà ta bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giơ tay vặn tai người đàn ông: "Nói mới nhớ, lúc đó có phải ông lén giúp đỡ nó không? Hả, ông nói thật xem nào!"
Ông ấy lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bà xã, đừng nóng giận, đừng ồn ào ở chỗ này, tất cả mọi người đang nhìn kìa, chúng ta mất mặt không sao nhưng không thể khiến con trai mất mặt đúng không? Con trai vẫn đang chờ chúng ta đưa cơm đấy, mau đi đi."
Phong Tĩnh khẽ nhíu mày thu hồi ánh mắt, vừa quay người lại đã đối mặt với người đang đi thẳng tới, bước chân dừng lại.
Đường Gia Niên ngẩng đầu nhìn thấy cô thì cũng sửng sốt.
Cậu ta tiến lên đón: "Bác sĩ Phong, sao chị lại ở đây?"
Phong Tĩnh thắc mắc: "Sao cậu cũng ở đây?"
Đường Gia Niên nhìn ra sau lưng rồi mới nói: "À, là thế này, em có một người họ hàng nhập viện nên dành thời gian đến thăm một chuyến."
"Trùng hợp ghê." Vẻ mặt Đường Gia Niên hơi kinh ngạc, lại nhìn về phía sau lưng rồi lập tức cười cười: "Thế em không quấy rầy chị nữa, đi trước nhé."
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ta, nhìn cậu ta rời đi với vẻ mặt vội vàng.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà quay về toà nhà điều trị nội trú về đến phòng bệnh của mẹ Phong.
Mẹ Phong thấy cô quay lại thì hơi thắc mắc hỏi: "Vừa rồi con đi đâu thế?"
*Đặt nội khí quản là việc đặt một ống thông bằng nhựa dẻo vào khí quản để duy trì đường thở mở hoặc đóng vai trò như một ống dẫn qua đó đưa một số loại thuốc nhất định vào cơ thể.
...
Từng chỉ thị được truyền dạt, bộ phận cấp cứu nhanh chóng mở luồng xanh cấp cứu.
Trước kia cũng không phải chưa từng gặp tình huống thế này.
Nhưng hôm nay Phong Tĩnh lại cảm giác được một chút không bình thường. Hiện trường ngoại trừ nhân viên y tế ra còn có mấy nhân viên cảnh sát mặc đồng phục.