Bảo Vệ Hậu Cung Trong Thế Giới Trò Chơi

Chương 34: Vô Trụ Seigi và Thượng Huyền Thất Saruma (Mở)



Dù đã nghĩ đến việc phải đụng độ với con quỷ cấp Thượng Huyền, nhưng Seigi cũng không nắm chắc việc có thể dứt điểm được một kẻ trong số chúng một cách nhanh gọn lẹ.

Tính đến thời điểm hiện tại thì mười hai con quỷ Thượng Huyền dưới trướng Muzan đã giết đâu đó không quá một trăm ba mươi Trụ Cột.

Về phía Hạ Huyền, chúng chỉ là một lũ hình nhân được dùng để các Trụ Cột luyện kiếm mà thôi. Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp để so sánh với Thượng Huyền.

Nếu Seigi đã có thể miểu sát Hạ Huyền, vậy mỗi tên Thượng Huyền cũng sẽ làm được điều đó chỉ trong một thời gian ngắn.

“Ta không biết phải bày tỏ lòng cảm kích ra sao với đám gia súc Sát Quỷ Đoàn các ngươi đây…” Saruma nở một nụ cười tà dị, hai cặp răng nanh cũng vì thế lộ ra.

Sau khi nhìn rõ hai chữ trong đôi mắt của gã, sắc mặt Seigi liền trầm xuống.

“Đừng nhìn ta như vậy chứ, thôi thì…”

Giữ nguyên nụ cười ma quỷ trên khóe môi, Saruma khẽ nhấc lên bàn tay có năm đầu móng vuốt sắc nhọn. Ngón trỏ và ngón giữa khẽ chỉ về phía Seigi, sau đó gập lại.

“... Cùng làm nóng món ăn thôi nào.”

Gã vừa dứt lời, bất ngờ có mười con rết cực lớn trồi lên quanh vị trí mà Seigi đang đứng.

Kích thước của chúng to và dài hơn một con trăn Anaconda rất nhiều. Không những thế, mỗi con còn sở hữu một cái hàm to lớn và cặp liềm sắc bén quặp vào phía trong. Hàng trăm cái chi được vót nhọn và cong như cái móc câu liên tục ngoe nguẩy.

“Ki éttttt!!!” Không cho con mồi có thời gian phản ứng, chúng phát ra tiếng thét chói tai rồi đồng thời lao vọt về phía mục tiêu đang nằm trong tầm mắt.

Gặp tình cảnh này mà thần sắc của Seigi vẫn lạnh lùng quan sát gã thanh niên cách đó không xa.

Ngay khi mười cái đầu mang theo cặp hàm sắc bén còn cách cơ thể hắn một mét.

Hơi Thở của Âm Thanh, thức thứ tư: Hưởng Trảm Vô Gian. - Hoàn thành hô hấp trong nửa cái tích tắc, Seigi đã rút ra thanh kiếm còn lại rồi lập tức tung ra hàng loạt nhát chém loạn xạ quanh mình chỉ trong chớp mắt.

“Ki etttt…” Phát ra tiếng thét dài rồi im bặt, chỉ thấy mười con rết với cái thân dài năm mét đứng chết lặng sau từng ấy nhát chém của Seigi.

“Phụt!”

Đúng lúc có mấy chục tia máu đen bắn ra từ những vết cắt trên người chúng. Seigi liền lao qua một khe hở giữa hai con rết và vọt về phía Thượng Huyền Thất, bỏ lại hàng tá cục thịt cùng với chất lỏng đen sền sệt rơi rụng xuống mặt đất.

Thấy thiếu niên đã bất ngờ giải được tình thế một cách dễ dàng, Saruma nhoẻn miệng cười.

“Tốc độ ra đòn và phản xạ vừa rồi, ngươi là một Trụ Cột?” Saruma hứng thú nhìn về phía bóng đen đang vọt về phía gã bằng một tốc độ đáng kinh ngạc.

Lâu lắm rồi gã mới cảm thấy phấn khích vì bắt được một con mồi có nhiều chất dinh dưỡng cho bữa tối đến vậy.

Điều đó làm gã nhớ lại những kỷ niệm khi được gặm nhấm sạch nổi tạng và xương của các món ăn mang tên “Trụ Cột”. Cùng với việc nhìn vẻ mặt thống khổ trộn lẫn vào tiếng thét kinh hoàng kéo dài của chúng đã là một sở thích mà gã khó có thể bỏ.

Nếu ai hỏi gã có từng là con người hay không?

Xin được trả lời là không…

Bởi khi Saruma còn là con người thì gã đã chẳng khác gì một con quỷ tàn độc, chuyên lấy sự đau đớn của kẻ khác làm niềm vui thú để thỏa mãn cho tâm lý vặn vẹo của gã.

“Nếu vậy thì phải tăng độ khó lên chứ nhỉ.” Saruma liếm mép, nhấc lên hai cánh tay về phía trước và đan chéo qua nhau, bàn tay lập tức siết lại thành quyền.

Huyết Quỷ Thuật: Bách Trùng Quy Thực.

Lúc này có một loạt các âm thanh rít gào đang tràn tới từ những căn nhà cũ nát, cùng với đó là sự rung chuyển dữ dội trên mặt đất khiến cho các mảnh xương cốt của người chết không ngừng run rẩy.

Hàng trăm các đầu quỷ trùng phá tan các căn nhà, ồ ạt tràn về phía Seigi từ mọi hướng.

Hình thể của chúng rất to lớn, có con quỷ trùng giáp xác bằng nửa người trưởng thành, có con quỷ trùng dạng rết với giun sở hữu kích thước bằng một con trăn Nam Mỹ trông rất dọa người.

Seigi nhíu mày, khoảng cách của hắn đến đối phương còn thiếu mười lăm mét nữa là hắn có thể tung ra một đòn miểu sát. Nhưng hiện tại xem như là hơi khó.

Bởi xung quanh Seigi lúc này đã giăng kín cả một đàn quỷ trùng ăn thịt người, không đến một nghìn con thì cũng phải đến hàng trăm con. Nếu hắn không phòng thủ, thay vào đó là tiếp tục đâm đầu lao lên thì chỉ có một kết cục xấu xảy ra.

Vì Seigi không nắm chắc việc mình có kịp giết chết kẻ địch ngay khi bị đám quỷ trùng này vây kín hay không…

Vậy nên hắn liền lựa chọn phương án phá vòng vây khỏi lũ quỷ trùng này rồi tính tiếp.

Hơi Thở của Sấm Sét. - Hoàn thành hô hấp chỉ trong nửa cái tích tắc. Mới đầu quanh cơ thể hắn chỉ xuất hiện một, hai tia điện màu đỏ lóe lên và cộng thêm vài âm thanh tanh tách nho nhỏ rồi biến mất.

Nhưng tại thời điểm mà hắn vừa thủ chéo tay ra đằng trước, vào thế vận đà cùng với cặp song kiếm chĩa về phía sau.

“Roẹt roẹt… ầm ầm!”

Âm thanh vang lên ầm ầm giống như tiếng sấm giận dữ của thiên lôi đang giáng xuống nhân gian. Đứng từ phía bên ngoài ngôi làng nhìn vào, chỉ thấy một chùm sáng đỏ rực rỡ đang chiếu rọi bốn phương tám hương tại vị trí trung tâm.

“Cái gì? Luồng uy áp này... sao nó có thể lớn đến vậy chứ?” Saruma hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía trước, không biết nụ cười đắc ý pha với một chút bệnh hoạn của gã đã thu lại từ bao giờ.

Trước ánh mắt khó tin của gã, chỉ thấy cơ thể của Seigi lập tức xuất hiện hàng loạt các tia sét màu đỏ quấn quanh và bắn mạnh xuống mặt đất, để lại một vài cái rãnh nhỏ sâu hoắm.

Chịu không nổi từng tia sét từ Seigi bắn ra, mặt đất khô cằn lập tức trũng xuống và hóa thành từng vết nứt lan ra như mạng nhện.

Được phụ thể quanh người bởi những tia điện huyết sắc, trông Seigi lúc này tựa như một vị xích lôi thần giáng lâm tại địa ngục. Xung quanh là hàng trăm quỷ trùng chuẩn bị lao đến bủa vây hắn.

Thức thứ sáu: Điện Oanh Lôi Oanh.

Ngay khi hàng trăm con quỷ trùng nhảy lên và phóng về phía hắn như một cơn mưa đen.

Ánh mắt lập tức bắn ra sát khí đỏ lòm, Seigi gồng lên cơ bắp toàn thân đến cực hạn, chém ra hai nhát kiếm cùng một lúc sang hai phía.

“Roẹt roẹt ầm ầm!”

Từng tia sét được phóng thích từ hai lưỡi kiếm hắc huyết của Seigi, tạo thành một bức tường từ trường màu đỏ lan ra mọi hướng.

“Ki etttt!!!”

Một loạt quỷ trùng đi vào bức tường từ trường lập tức bị đánh cho tan xác mà biến mất, mặc cho chúng có đông đến cỡ nào cũng không thể chống đỡ lại những tia sét đang không ngừng lao tới kia.

Mười con rết quỷ chưa kịp tới gần Seigi, đã bị tia điện đánh cho mất xác ngay tại chỗ. Tiếp đến là hàng chục con bọ quỷ bị tia sét chạy ngang qua chưa gì cũng bốc hơi nốt.

Cứ như vậy, một phần ba đám quỷ trùng trong chớp mắt đã bị tiêu diệt dưới một đòn của Seigi.

Lợi dụng thời cơ lũ quỷ trùng còn lại chưa vây tới, Seigi lập tức thủ thế để chuẩn bị tung ra một đòn miểu sát dành cho mục tiêu tiếp theo.

Tận mắt chứng kiến tất cả, Saruma nhịn không được cơn tức giận khi thấy đám thú cưng của mình bị giết một cách tàn nhẫn. Gã chỉ về phía Seigi rồi phẫn nộ mắng.

“Ng-ngươi… sao ngươi dám giết chúng?!!! Chết! Ta sẽ khiến ngươi chết không toàn… ngươi?!” Saruma còn chưa nói hết câu, một âm thanh như tiếng sấm đánh lại vang lên lần nữa cùng với tia sét đỏ trong chớp mắt đã lướt qua người gã.

Thức thứ nhất - Phích Lịch Nhất Thiểm…