Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 23: Để cậu độc tấu “Thập Diện Mai Phục”



Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì về cùng ngày.

Quý Hạo nói là đi du lịch, nhưng tất nhiên là không đi đâu cả, thậm chí để thể hiện “sức mạnh tình bạn” của mình, giúp Nguyễn Minh Trì quét dọn cả trong lẫn ngoài nhà Nguyễn, nơi thường đến nhất chính là trạm rác ở cửa làng.

Cả làng đều biết hắn.

Hai người trở lại trong đội, cửa vừa mở ra đã thấy Ân Học Lâm vẻ mặt tang thương, mở to hai mắt xanh đen đứng ở cửa, khoảnh khắc hai mắt chết lặng thấy Quý Hạo lập tức chợt hiện lên ánh sáng.

“Ha ha ha! Bài tập hè chưa làm xong phải không? Muốn chép bài không?” Ân Học Lâm gật gù đắc ý, dương dương tự đắc

Quý Hạo vào phòng đặt ba lô xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Ân Học Lâm nói: “Làm xong lâu rồi.”

“Hả?!” Ân Học Lâm mở to hai mắt, không thể tin nhìn đứa bạn “học dốt” của mình, kêu rên: “Sao cậu có thể bỏ rơi tôi! Cậu chắc chắn chưa làm xong! Đưa tôi xem!”

Quý Hạo mặc kệ cậu ta, vào phòng tắm rửa mặt, khi trở ra lần nữa, Ân Học Lâm đang cầm trong tay sách bài tập hè của Quý Hạo, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: “Cậu viết xong sao không báo tôi một tiếng? A! Tại sao vậy hả!!!”

Quý Hạo dùng bàn tay ướt sũng giữ trán Ân Học Lâm, lợi dụng ưu thế của cánh tay dài mà né tránh “cú đấm liên hoàn” của cậu ta, sau đó nói với Nguyễn Minh Trì: “Đúng rồi, khai giảng nhóc cũng cao rồi, sáng mai cùng ra ngoài đi.”

Ánh mắt Nguyễn Minh Trì sáng lên, khóe miệng hơi cong lên, “ừ” một tiếng.

Khai giảng lại, Quý Hạo lên lớp 12.

Nguyễn Minh Trì lên lớp mười.

Hai người đều học ở trường cấp 3 trực thuộc Học viện Thể dục tỉnh, thành tích thể thao là môn chính, còn môn văn hóa là môn phụ.

Ngày báo cáo học kỳ mới, Quý Hạo và Ân Học Lâm dẫn Nguyễn Minh Trì đi cùng cho biết đường, cả ba xuất phát từ đội bơi của tỉnh, đi thẳng đến cổng trường, sau đó lại cùng nhau đi vào.

Ân Học Lâm cười nói: “Nhìn bên này đi, còn có bên này đều là địa bàn của anh, ở trường học có bị bắt nạt thì báo tên anh, bảo đảm có hiệu quả!”

Nguyễn Minh Trì im lặng không nói, nhưng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn Quý Hạo, đôi mắt lấp lánh.

Quý Hạo khoác vai Nguyễn Minh Trì: “Đừng có trêu nữa, từ chối đen đủi một mình, chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày, học sinh cấp ba không phải học sinh tiểu học, không có bệnh trẻ trâu bắt nạt đâu, bọn họ bận việc của mình, chẳng ai quan tâm cậu đang làm gì…”

Ân Học Lâm liếc mắt, cười khẩy: “Lúc trước cậu gọi bé Tiên đến bể bơi cũng trưởng thành quá nhỉ.”

“…” Nguyễn Minh Trì.

Quý Hạo nghiêm túc nói: “Thì sao? Tôi gọi nhóc ấy đến bể bơi có vấn đề gì à? Nhóc ấy làm tôi sặc nước tôi còn chưa nói gì đâu?”

“Hả?” Ân Học Lâm kinh ngạc: “Bạn nhỏ làm cậu sặc nước?”

“Ừ!” Da mặt Quý Hạo rất dày.

“Chậc chậc, bé Tiên này… anh không bảo cậu ta bắt nạt nhóc là đúng, nhưng… cậu ta cũng quá… chậc chậc.”

“Tôi làm sao? Nói rõ đi.” Quý Hạo vung nắm đấm.

Ân Học Lâm thức thời: “Đoàn kết hữu ái!”

Nguyễn Minh Trì mỉm cười.

Cậu nhìn Quý Hạo tươi cười rạng rỡ khiến cậu không dời nổi mắt.

Quý Hạo thật sự rất thích cười, nụ cười rạng rỡ lại đẹp trai, đứng dưới ánh mặt trời như một cái cây tươi tốt mạnh mẽ, làm cho người ta nhìn lên ngưỡng mộ.

Nguyễn Minh Trì rất hài lòng với cuộc sống học tập tại một trường trung học giáo dục thể chất.

Giống như sau khi vứt bỏ những quá khứ nặng nề ấy, cậu sải bước đi ở dưới ánh mặt trời khiến cả người cậu ấm áp, chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp.

Nhiệm vụ huấn luyện sau khi khai giảng cũng không quá nặng nề, mỗi ngày chỉ có nửa ngày huấn luyện, nửa ngày học tập văn hóa, cùng Quý Hạo đến trường, hơn nữa sau giờ tan học đa số thời gian đều ở bên nhau, thời gian như thoi đưa, chớp mắt mấy tháng đã trôi qua.

Đối với các môn thể thao mùa hè, trước và sau mùa đông là những ngày nghỉ ngơi, bình lặng thậm chí hơi nhàm chán đối với nhiều vận động viên trẻ ưa sôi động.

Chờ có kết quả thi cuối kỳ, Nguyễn Minh Trì cầm phiếu điểm đi ra cổng trường mới sực tỉnh, năm tháng cứ thế trôi qua.

Bộ đồ trên người cậu bé đã trở nên cao lớn hơn chẳng còn vừa nữa, nhưng vì cậu đẹp trai nên ngay cả việc mặc quần dài đến mắt cá chân cũng được coi như mốt, nhiều người qua lại đều để mắt tới cậu.

“Nguyễn Minh Trì.” Cô gái lớp kế bên đột nhiên tách khỏi bạn đi cùng, đến bên cạnh chàng trai lẻ loi, hỏi: “Cậu chưa về à?”

Nguyễn Minh Trì nhìn thoáng qua cô gái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt về phía cổng trường, chỉ “ừm” một tiếng.

“Chờ ai đấy? Quý Hạo hả?”

Nguyễn Minh Trì nghe thấy cái tên quen thuộc, mới dời sự chú ý sang cô gái một chút.

Cô gái mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt dính dính khiến Nguyễn Minh Trì sinh ra chút cảnh giác.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô gái nhanh chóng rút ra một lá thư màu hồng, nhét vào trong cổ áo khoác của cậu mà không nói một lời nào, đỏ mặt vờ cười bẽn lẽn: “Vậy cậu cứ chờ, mình đi trước, nhớ xem thư nha.”

Cô gái chạy lại chỗ bạn đi cùng, bị bạn thân đánh vào bả vai, cô cúi đầu mím môi cười, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đám đông.

Sau lưng cô, Nguyễn Minh Trì nhíu chặt mày, khóe miệng mím chặt. Cậu lại nhìn thoáng qua hướng cửa, bước nhanh đến thùng rác bên cạnh, nhanh chóng ném lá thư trong tay vào đó, hệt như ném một củ khoai tay còn nóng, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này một chàng trai cao gầy đi tới từ cửa, cho dù là ở cổng trường tập trung rất nhiều học sinh thể thao, nhưng chiều cao của hắn lại vô cùng dễ thấy, hơn nữa còn có khuôn mặt điển trai, đi đến đâu cũng giống như phong cảnh.

Dáng người và khí chất đều có, mặc hàng vỉa hè cũng có thể mặc ra quần áo dạo phố như tuần lễ thời trang Paris, thu hút vô số sự chú ý.

Chàng trai đang chậm rãi đi giữa đám đông lúc này nhìn thấy cậu, gương mặt treo nụ cười, hắn sải bước đi về phía cậu, gọi lên: “Bé Tiên!”

Khóe miệng Nguyễn Minh Trì hơi cong lên, chạy lại đón.

“Thi thế nào?” Quý Hạo vừa thấy mặt bèn hỏi.

“Ừm.” Nguyễn Minh Trì gật đầu, nhìn hắn.

“Rất tốt.”

“Ừm.” Nguyễn Minh Trì không ngạc nhiên với câu trả lời này, người có thể dễ dàng hoàn thành bài tập mỗi ngày, điểm số cũng sẽ không quá kém.

Quý Hạo nhìn trời, hà ra một hơi xoa tay, đề nghị: “Tối nay ra ngoài ăn cơm, chúc mừng một chút, thi đậu thuận lợi.”

“…”

“Muốn ăn gì nào?” Quý Hạo hỏi.

“Gì cũng được.”

“Anh sợ nhất là đãi khách tùy tiện, nhóc muốn ăn lẩu không?”

“Ăn.”

“Ăn bò bít tết không?”

“Ăn.”

“Hải sản ăn không?”

“…” Nguyễn Minh Trì nhìn hắn, nhận ra hắn đang trêu mình, không khỏi lườm hắn một cái, nhưng không hề tức giận.

Quý Hạo cười híp mắt nói: “Ok, quyết định vậy đi, hôm nay thích hợp ăn lẩu, nhóc lại không thích ăn cay, chúng ta ăn thịt dê nhúng đi.”

“Được.”

“Đi!”

“Ê… Đừng có lờ tôi chứ…” Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng Quý Hạo, Ân Học Lâm thò đầu ra như quỷ hồn: “Mấy cậu thi tốt, có mình tôi thi kém còn bị phớt lờ, vậy nên mấy người học không tốt xứng đáng không có nhân quyền, bị tàng hình hả?”

Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì nhìn nhau, nhịn không được bật cười.

Ba người đi cùng nhau, Quý Hạo ở giữa, Nguyễn Minh Trì ở bên phải, Ân Học Lâm ở bên trái, gần như trở thành hình mẫu cố định.

Ở tỉnh đội, kém hai tuổi mà quan hệ vẫn tốt như vậy thật ra không có nhiều lắm.

Ánh mắt Nguyễn Minh Trì đảo qua thùng rác, trong lòng âm thầm kiên định, bất kể phong bì đó là cho ai, cũng không thể chia rẽ họ.

Tầm mắt Quý Hạo cũng mới rời mắt khỏi thùng rác, trong lòng âm thầm sốt ruột. Mười lăm tuổi thật sự còn quá nhỏ, quả nhiên chưa nhận thức được vấn đề, đây là bạn học nữ thứ mấy tỏ tình rồi, lần này bé Tiên còn chưa xem đã vứt. Quả nhiên đối với một cậu bé mới lớn như vậy, tình yêu 3D còn lâu mới bằng anime nhiệt huyết 2D đúng không.

Xem ra phải đợi đến khi “tình yêu” xuất hiện, bản thân hắn vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Thịt dê nhúng buổi tối ngon lạ thường, cũng không phải nhà hàng đắt tiền gì, ba chàng trai cởi áo khoác dày, há miệng đòi năm cân thịt dê, một trận gió cuốn mây tan, quét sạch bàn đồ ăn mà vẫn còn chưa đã.

“Ông chủ! Thêm hai cân nữa!”

Miền Nam rất khó có tuyết rơi, nhưng mưa có bông tuyết còn lạnh run hơn, ngoài cửa sổ là những người qua đường đang vội rụt cổ qua lại, Nguyễn Minh Trì ngồi trong căn phòng ấm áp, ăn lẩu ngon rồi nhớ lại mùa hè năm ngoái, lòng cậu như tro tàn, đau khổ tột cùng, có một khoảnh khắc cậu chỉ muốn lao ra ngoài đường mặc cho mình máu tươi văng đầy đất.

Cho đến khi một người xuất hiện trước mắt cậu, đưa cho cậu một hộp sữa nặng trĩu.

“Quý Hạo, em uống một ly được không?” Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn ly rượu trước mặt Quý Hạo, trong lòng có một loại xúc động khó hiểu, khiến cậu muốn nếm thử một ngụm, có lẽ dưới tác dụng của rượu, cậu có thể nắm bắt được suy nghĩ lờ mờ đó, tìm được thứ cảm xúc thật sự mà mình muốn.

“Không được.” Quý Hạo từ chối thẳng thừng, mục tiêu của hắn là làm thầy tốt bạn hiền, không phải bạn xấu.

Dù là ma quỷ, nhưng hắn không bao giờ làm mấy chuyện dạy hư bạn nhỏ.

“…” Nguyễn Minh Trì vất vả lắm mới có can đảm, đành phải từ bỏ.

Ân Học Lâm nhìn trái nhìn phải, đề nghị: “Nếu không, nếm thử một ngụm đi? Bé Tiên chưa từng uống rượu hả? Tuổi này cũng đủ rồi. Anh mười hai tuổi đã say rượu trái cây, để bạn nhỏ nếm thử đi, nếm rồi sẽ không tò mò nữa.”

Ân Học Lâm nháy mắt với Quý Hạo, dùng đũa chấm chút rượu trắng giơ lên trước mặt Nguyễn Minh Trì: “A…”

Đừng có ghẹo con nít!

Quý Hạo không thể nhịn cười.

Nguyễn Minh Trì mím môi, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp, vươn tay cầm lấy ly rượu của Quý Hạo, ngẩng đầu rót nốt nửa ly còn lại vào miệng.

“Ư!”

Cay quá! Quá khó uống!

Nguyễn Minh Trì nhăn mặt, trừng Quý Hạo bằng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, như đang nói thứ khó uống vậy mà mấy anh còn uống được?

“Ha ha ha!” Ân Học Lâm cười ná thở, thật lâu sau mới gượng dậy: “Say chưa? Bạn nhỏ say chưa? Quý Hạo mau nhìn bé Tiên, có say chưa?”

Bé Tiên có say hay không thì chưa biết, nhưng Ân Học Lâm uống say rồi.

Đối với đứa học tệ mà nói, kỳ thi chẳng khác gì đi chịu chết, thi xong tất nhiên muốn xõa, còn không tranh thủ thời gian bung lụa!

Rượu do cậu ta lấy, nghe nói là rượu ngon ba cậu ta trân quý cất giữ suốt năm năm, sau kỳ nghỉ hè đã bị cậu ta bỏ vào cặp cưỡm về ký túc xá, lại “nuôi” nửa năm, rốt cuộc cũng nốc vào miệng. Ân Học Lâm sinh viên năm nhất có thể uống bao nhiêu rượu, đã uống nhiều đến mức mặt đỏ tía tai.

Cuối cùng cậu ta còn ngái ngủ nói: “Nhóc Hạo, cậu uống bao nhiêu vậy? Mà sao mặt không đỏ chút nào?”

Quý Hạo tỉnh bơ như uống nửa chai nước lọc.

Rượu như thế mà định chuốc say thiên ma, hề hước quá, trong thế giới nhỏ này, chỉ cần hắn không muốn thì BUFF xấu nào cũng không dính vào người hắn được.

Chỉ là một chai rượu vang 48 độ? Ghê thế sao!

Quý Hạo thanh toán hóa đơn, đỡ con ma men ra khỏi cửa, mưa tuyết như mũi dao lao về phía hắn, hắn nheo mắt lại, trên lông mi còn đọng lại những giọt nước như đường cát, nhưng ánh mắt cụp xuống nhìn Nguyễn Minh Trì rất ấm áp, phản chiếu ánh đèn đường: “Bạn nhỏ có ổn không?”

Nguyễn Minh Trì cúi đầu chậm rãi kéo khóa áo lông, gật đầu một cái.

“Đừng cố gượng, chóng mắt cứ nói.”

“Không có.”

Quý Hạo cười, xoa đầu Nguyễn Minh Trì, trong ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Minh Trì, kéo mũ cậu lên, lớp lông tơ màu trắng trong nháy mắt che khuất nửa khuôn mặt cậu, vì thế càng khiến mặt cậu càng thêm ửng đỏ như ráng đỏ chạng vạng ngày hè.

“Đi thôi.” Quý Hạo nói, cũng kéo mũ lên che đầu.

Đầu bị bàn tay xoa qua nóng vô cùng, men say đến muộn hình như rốt cuộc cũng ập lên đầu, Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy mặt nóng dữ dội, cúi đầu nghèn nghẹn “ừm” một tiếng.

Ba người đến bên đường, xe hẹn trên mạng khoan thai đến chậm, chờ lúc ba người lên xe, bả vai đã ướt đẫm, tài xế hẹn trên mạng còn đang than phiền về tình trạng tắc nghẽn ở ngã tư phía trước.

“Chúng ta đi đâu đây?” Ân Học Lâm say rượu hét lên ồn ào: “Đi, đi quán tiếp, tôi đãi!”

Quý Hạo nói: “Sắp tới giờ đóng cổng rồi.”

“Xời! Hôm nay có đóng đâu! Hôm nay tôi muốn tạo phản! Tôi muốn đi quán tiếp!”

Quý Hạo hét lên: “Chết! Thầy Dư đến rồi!”

“Gì?! Ở đâu? Ở đâu vậy?” Ân Học Lâm giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa.

“Ha ha ha! Quý Hạo cười muốn tắt thở.

“Đậu mòe!” Ân Học Lâm tức giận nhào tới, hai người bắt đầu đánh nhau ở ghế sau.

Nguyễn Minh Trì ngồi một mình ở ghế trước nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn cho đến khi thấy Ân Học Lâm sắp nhào cả người vào người Quý Hạo, thì mày cậu nhíu lại lộ ra vẻ khó chịu.

Không thích.

Không thích họ ồn ào như vậy!

Sao họ có thể cười vui vẻ như vậy, ở khoảng cách gần đến vậy?

Không thích!

Thật muốn tách bọn họ ra để Ân Học Lâm ngồi phía trước, mình ngồi ở phía sau… Phải, vậy sẽ không làm phiền tài xế.

“Cút cút! Cậu là chó à! Cắn tôi làm gì!” Quý Hạo đột nhiên kêu đau.

Nguyễn Minh Trì hất mặt sang, lạnh lùng nhìn hai người ngồi phía sau xe thì thấy Ân Học Lâm đang cười toe toét lau nước bọt rồi đứng thẳng dậy, gương mặt nở nụ cười ngông cuồng. Quý Hạo ôm bả vai trừng cậu ta: “Được, đi tiếp, không ăn ngập mặt anh đây không họ Quý!”

Ngay sau đó, đôi mắt đen đột nhiên chuyển đi, bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Minh Trì: “Bé Tiên, đi, đi quán tiếp, con chó này cắn anh, ăn cho nó phá sản.”

Khóe miệng Nguyễn Minh Trì mím chặt, mặc cho cơn say dấy lên lửa giận trong lòng, cậu cứng rắn thốt ra hai chữ: “Không đi.”

Ai cũng biết.

Trong ký túc xá 303, Ân Học Lâm là người thích cười, Quý Hạo thì lươn lẹo, còn Nguyễn Minh Trì mới thực sự là người quán xuyến làm chủ, nếu cậu không muốn làm bất cứ điều gì thì sẽ được thông qua với tỉ số 2:1.

Mà Quý Hạo còn thiên vị.

Nguyễn Minh Trì nói không đi thì thật sự không đi được.

Quý Hạo khoanh tay: “Tôi nghe theo bé Tiên.”

Ân Học Lâm thuyết phục vài lời nhưng sức thuyết phục của cậu ta đều vô ích, tính ương bướng cũng nổi lên bèn ngồi ở một bên, lầm bầm một tiếng.

Trong xe lập tức yên tĩnh lại.

Nguyễn Minh Trì ngồi ở ghế trước nhìn phong cảnh ngoài kính chắn gió, cậu xoa mạnh ngón tay của mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, không hiểu sao mình lại không vui, quấy rầy cuộc vui của mọi người, Nguyễn Minh Trì mày ỷ được chiều mà sinh kiêu à?

Nguyễn Minh Trì nghĩ đến từ này chỉ cảm thấy kỳ diệu, đời này mình đã bao giờ cảm nhận được chữ “chiều” chưa? Mà ai cưng chiều? Quý Hạo? Chiều… mình?

Thình thịch! Thình thịch!

Đèn xe đối diện chợt lóe lên, lúc ấy Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy linh hồn của mình như xuất ra khỏi thân thể trong thoáng chốc, khi tỉnh lại thì đầu óc đã trống rỗng, không nhớ ra, cũng không dám nghĩ nữa.



Sau kỳ thi cuối cùng của kỳ nghỉ đông, còn vài ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, đội vẫn chưa bắt đầu huấn luyện, theo thông lệ của những năm trước, sắp đến giờ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Nhưng đội tuyển thể thao tỉnh năm nay phải bày vẽ một chút, nói là đội tuyển thể thao tỉnh năm nay đã đạt được nhiều thành tích tốt nên trong ngày tạm biệt năm cũ chào đón năm mới này, các thành viên của đội tuyển tỉnh sẽ họp mặt tất niên, cùng nhau ăn uống, bốc thăm trúng thưởng để rinh về nhà đón năm mới.

Vì vậy, sau khi kết thúc kỳ thi, tất cả các thành viên trong đội được ở lại thêm hai ngày.

Đêm đó Ân Học Lâm say quắc cần câu, nửa đêm nằm trên giường định nôn ra, cuối cùng bị Quý Hạo dùng bàn tay bịt miệng lại, nuốt xuống không nôn ra được, mùi rượu quanh quẩn trong bụng cậu ta cả đêm, có thể tưởng tượng được sắc mặt Ân Học Lâm vào ngày hôm sau, trông như đã chết lâm sàng một lần.

Mãi cho đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày họp thường niên mới sống chậm lại một chút.

Bốn giờ chiều, ký túc xá nữ ở tòa nhà phía sau tràn ngập tiếng cười và tiếng la hét của các cô gái, còn các đội viên nam giới bên này thì hết biết đường xoay xở với tủ quần áo.

Nghe nói lần này họp thường niên còn đặc biệt gọi phóng viên truyền thông tới, vậy nên tuy các động viên không mặc lễ phục cũng không được ăn mặc quá xuề xòa, nếu không có đồ gì bận thì đồ thể thao cũng mặc tạm được, còn loại quần thủng lỗ chỗ thì chắc chắn không được chấp nhận.

Quý Hạo rất kính nghiệp tôn trọng thiết lập nhân vật của mình, cầm một bộ đồ thể thao màu xanh trắng mới phát trong đội mặc vào, hắn đứng cạnh Nguyễn Minh Trì cũng mặc đồ giống hắn rồi nhìn Ân Học Lâm đang mắc chứng khó lựa chọn.

Hoàn cảnh gia đình Ân Học Lâm coi như khá giả, cho nên tủ quần áo nhiều quần áo vốn không thể chứa nổi, cậu ta lấy tất cả bộ đồ mình thích ra để lựa, cuối cùng tìm được một bộ âu phục màu xanh đậm, bên trong phối với áo len màu đen cổ cao, lúc quay lại giống như một con khổng tước, hỏi: “Mấy chú thấy anh đẹp trai không?”

Phật nhờ mạ vàng, người nhờ ăn mặc, Ân Học Lâm chưng diện xong không ngờ cũng ra dáng.

Nhưng ở thời đại coi trọng nhan sắc này, khi ánh mắt cậu ta lướt qua hai bóng người phía sau thì đã biết mình thua thảm.

“Chậc!” Ân Học Lâm hờn dỗi quay đầu lại.

Đội thể thao tỉnh bao trọn một nhà hàng có sức chứa hơn nghìn người để tổ chức bữa tiệc, quy cách vẫn rất cao, từng chiếc xe buýt và xe tư nhân đi lại giữa nhà hàng và đội tỉnh, khoảng năm giờ rưỡi nhà hàng đã đông nghịt người.

Vừa nhìn, cách ăn mặc của Ân Học Lâm ngược lại được đông đảo công chúng ưa chuộng, thậm chí còn có cô gái mặc lễ phục dạ hội làm tóc, trái lại đôi bạn lúc nào cũng “không quên” thân phận vận động viên của mình lại có vẻ nổi bật lạ thường.

Hai người vừa vào sân, nhiều người đã đổ dồn ánh mắt vào họ.

Lưu Ký là phóng viên của tờ báo thể thao tỉnh, chủ yếu phụ trách đưa tin về các môn thể thao dưới nước, anh rất quý các vận động viên đội tuyển bơi của tỉnh, tất nhiên hôm nay cũng nằm trong danh sách được mời.

Từ xa nhìn thấy hai người, anh kinh ngạc nói với tổng huấn luyện viên đội bơi lội bên cạnh: “Đã lâu không gặp, hai người đã trưởng thành rất nhiều, nhìn dung mạo và dáng người của cả hai, tôi còn tưởng rằng cả hai là người mẫu và ngôi sao nào đó, ai có thể nghĩ đến thành tích bơi lội cũng rất giỏi đâu.”

Tổng huấn luyện viên được người bên cạnh khen nức nở, cười ha ha nói: “Qua năm mới gặp lại, đội tuyển quốc gia đã liên hệ với tôi, bọn họ muốn sắp xếp một số tài nguyên cho Quý Hạo, năm nay để cho nhóc ấy đi thi đấu thế giới, tài nguyên ngày xưa tôi cầu còn không được, giờ gọi điện thoại có muốn không ông Lưu, đây đúng là phong thủy thay đổi.”

“Ý ông là huấn luyện đặc biệt quốc gia? Nguyễn Minh Trì thì sao?”

“Nhóc ấy còn nhỏ, hơn nữa mới được lên nhóm thanh niên, thành tích có hạn, chờ nhóc ấy lớn chút nữa thì tính.”

“Cũng đúng, chỉ cần thành tích còn, tài nguyên sẽ không thiếu, tôi phải chúc mừng ông trước, có lẽ vừa mới không chú ý, đội chúng ta đã sắp có quán quân thế giới rồi.”

“Hi vọng vậy, ha ha ha…”

Hai người nhìn đội viên bơi lội đi tới từ xa, trò chuyện không ngớt, gương mặt đều treo nụ cười.

Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì đến nhà hàng mới phát hiện người mặc đồ thể thao tới tham gia họp mặt thường niên ít đến đáng thương, nhưng vì cả hai đi cùng nhau nên không hề cảm thấy ngại ngùng, khi mấy người đẹp khác tranh nhau khoe sắc chụp ảnh lưu niệm trước cửa, cả hai lách vào nhà hàng từ bên cạnh, tìm được một chiếc bàn tròn có biển “đội bơi lội”, ngồi xuống trước để tìm một vị trí tốt để xem chương trình.

Quay đầu lại đã thấy thầy Dư mặc âu phục ngồi ở bên cạnh họ.

“Thầy Dư.”

“Huấn luyện viên.”

Hai người chào hỏi.

Dư Vũ gật đầu đáp lại, ánh mắt rơi vào người Quý Hạo, cười nói: “Có chuyện muốn nói với em.”

Quý Hạo nhìn ông.

Dư Vũ nói: “Trong đội đang giúp em đăng ký tiến cử. Học viện thể thao tỉnh sẽ không phải là vấn đề lớn, với thành tích hiện giờ của em đã có thể đi vào.”

Quý Hạo gật đầu, việc này hắn biết.

Nhưng Dư Vũ thoáng dừng lại rồi nói: “Nhưng chiều nay, học viện thể thao quốc gia đã liên hệ với đội, hỏi mấy thầy về hồ sơ của em, có vẻ như họ muốn nhận em.”

“Viện giáo dục thể chất quốc gia?”

Quý Hạo nhướng mày, học viện giáo dục thể chất quốc gia đã là học viện tốt nhất để các sinh viên thể thao lựa chọn, tất nhiên đại học thanh hoa tiến cử lại là một chuyện khác nữa, chỉ nói nếu viện thể thao quốc gia thật sự muốn vung cành ô liu, thì có lẽ không có nhiều sinh viên thể thao có thể chống cự được. Dù sao, một khi ghi danh vào học viện giáo dục thể chất quốc gia, cuối cùng có khả năng cao hắn sẽ phải ở lại thủ đô làm việc, từ đó trở đi sẽ là công dân của thủ đô.

Nếu Quý Hạo thật sự là Quý Hạo, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, chỉ dựa vào bơi lội để có được tương lai, thì không có câu trả lời thứ hai. Song hắn không phải Quý Hạo, hắn còn có việc của mình ở thế giới nhỏ này, vậy nên Quý Hạo không hề do dự nhìn thoáng qua Nguyễn Minh Trì, đang định nói ra lựa chọn của mình.

Lúc này, vẻ mặt Ân Học Lâm cảm khái đi tới bên cạnh hắn, giọng điệu như mờ ảo nói: “Quả thực có cảm giác được sống cuộc sống thượng lưu, ăn uống linh đình, xa hoa.”

“…” Dư Vũ nhìn thoáng qua tên nhảm nhí này, thản nhiên nói: “Tìm chỗ ngồi đi, đừng đứng nơi này cản đường,”

“Ây! Em ngồi cạnh thầy!” Ân Học Lâm “người thượng lưu” lịch sự ngồi xuống, ngoan ngoãn mỉm cười.

Ánh mắt Quý Hạo đảo một vòng trên hai người bọn họ, nuốt xuống lời định nói, việc này còn phải tự hắn đi giải quyết, đến lúc đó nói thẳng với cậu luôn vậy.

Quý Hạo không nói gì, khiến cho Nguyễn Minh Trì đang ở bên cạnh lắng tai nghe, trái tim treo lơ lửng, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Họp mặt thường niên bắt đầu đúng sáu giờ, lãnh đạo lên sân khấu phát biểu, các đội thể thao còn vừa múa vừa hát, cuối cùng Nguyễn Minh Trì rút được giải nhì và lấy ra một bao lì xì 500 dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhưng cậu lại phát hiện mình cười không nổi.

Cậu cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh lẽo làm sao.

Quý Hạo sắp lên đại học rồi.

Đúng, Quý Hạo đã lớp 12 rồi, nhất định phải học đại học.

Nhưng vì sao không đi học viện thể thao tỉnh? Đáng lẽ hắn sẽ đi học viện thể thao tỉnh! Chỉ cách một bức tường, ba cánh cửa nhỏ là có thể đi qua học viện thể thao tỉnh, gần cỡ nào, cũng được cử đi học ở đó.

Nhưng học viện thể thao quốc gia cũng đề cử!

Hắn phải đi thành phố A cách xa hàng ngàn cây số, vé máy bay đến thủ đô có giá 2.000 tệ, tốt biết bao nhiêu, ngôi trường đại học mà tất cả dân thể thao đều mơ ước.

Nguyễn Minh Trì cắn răng, nhưng lại khó chịu với học viện giáo dục thể chất quốc gia, thầm thề cả đời sẽ không bao giờ học, nếu được tiến cử cũng sẽ không đi!

Đầu ngón tay cầm tiền lạnh lẽo như khối băng, lan lên cổ tay, quét qua người cậu như cá voi nuốt chửng, đâm thẳng vào trái tim cậu.

Dường như thở không nổi.

Họp mặt thường niên được đẩy lên cao trào trong tiếng vỗ tay vang dội, giải đặc biệt sắp công bố.

MC lấy ra một tờ tiền từ trong hộp xổ số, Quý Hạo búng ngón tay, MC kích động nói: “Giải đặc biệt! Giải thưởng cao nhất duy nhất! Được công ty thương hiệu thể thao của tập đoàn YZ tài trợ đặc biệt, người giành được giải thưởng lớn trị giá 8.880 tệ là —— số 567! Số 567 là ai! Số 567!”

Quý Hạo giơ phiếu trúng thưởng trong tay rồi đứng lên mỉm cười.

Đúng vậy, hắn lại thiếu tiền, số tiền kiếm được hồi trước bị hắn phung phí gần sạch.

“Má ơi!”

“Nhóc Hạo! Mời khách đi!”

“Vãi! Vận cứt chó gì thế?”

Đám con trai xung quanh chửi thề, tiền còn chưa tới tay mà đã tưởng tượng số tiền này sẽ tiêu như thế nào.

Quý Hạo mặc một bộ đồ thể thao, tươi cười đi lên sân khấu, hắn đứng ở đó trẻ trung tỏa nắng như ánh mắt trời, bộ đồ thể thao xanh trắng không mấy lôi cuốn lại được hắn diện rất hợp mốt.

“Wow, một anh chàng siêu đẹp trai! Số 567 đẹp trai thế à! Anh trai cho xin số tài khoản Wechat được không?” MC hài hước nói, đổi lấy tiếng cười ồn ào dưới đài.

Nguyễn Minh Trì vừa hoàn hồn thì đã nghe thấy các cô gái ở bàn bên cạnh bàn tán: “Quý Hạo đẹp trai quá.”

“Lần đầu tiên mình thấy người con trai mặc đồ thể thao hợp mốt như vậy.”

“Đội tỉnh của chúng ta xứng đáng là đội có nhiều trai đẹp nhất đúng không?”

“Muốn tán quá à ~”

“Cậu thích kiểu này à?”

“Thích chứ? Cậu không thích à?”

Thích chứ.

Cậu không thích à.

Thích lắm.

Ầm ầm!

Sấm sét vang dội.

Nguyễn Minh Trì như đang đứng dưới đáy đập, nhìn tia sét ngang trời đánh vào miệng đập, trong tiếng gầm ấy, cậu bị cuốn theo dòng nước lớn vỡ đê! Bị bao phủ!

Cậu chóng mặt, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.

Thích chứ.

Cậu không thích à.

Tôi thích lắm.

Rất thích, vô cùng thích.

“Nhóc nóng à?” Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai, Nguyễn Minh Trì sực tỉnh, cả người ướt sũng, trán lấm tấm mồ hôi trong ánh mắt chăm chú của đối phương.

Thình thịch! Thình thịch!

Chàng trai kinh ngạc nhướng mày, sau đó bối rối đến gần, cuối cùng nhíu chặt mày càng thêm lo lắng, đưa tay sờ trán cậu.

Nguyễn Minh Trì vô thức tránh đi.

Bàn tay của chàng trai dừng lại giữa không trung vì lúng túng.

Thình thịch! Thình thịch!

“Sắc mặt của nhóc không tốt lắm, chỗ nào không thoải mái à?” Cuối cùng chàng trai rút tay lại bèn nói: “Nếu không chúng ta đi trước, giải đặc biệt tới tay, lại có tiền rồi.”

Chàng trai lắc điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ: “Muốn ăn gì, anh đãi.”

“Hửm?”

Người con trai đợi lâu không thấy trả lời thì híp mắt lại gần: “Nếu không số tiền này coi như tiền thuê nhà, lễ mừng năm mới đến nhà nhóc có được không?”

Thình thịch! Thình thịch!

Ừng ực!

Nguyễn Minh Trì tỉnh thần, nuốt một ngụm nước bọt, hoảng loạn quay mặt đi, nhìn bát nước trước mắt không nhúc nhích.

“Bé Tiên.”

“Bé Tiên?”

“Alo? Sao hôm nay nhóc không đúng lắm, xảy ra chuyện gì à?”

Nguyễn Minh Trì không dám nhìn Quý Hạo, tất cả âm thanh đều nghẹn trong cổ họng, trong đầu lặp đi lặp lại chỉ còn một âm thanh, mình thích con trai, mình thích Quý Hạo, mình thích… anh ấy.

“Quý Hạo, em tới đây một chút.” Dư Vũ nhận được chỉ thị của tổng huấn luyện viên bèn lại đây gọi người.

Quý Hạo nhíu mày, không hề muốn nói chuyện với ông, “dây đàn” này làm sao vậy? Lúc trước không phải còn rất bình thường à? Hắn cũng không làm gì cả, tự dưng cảm thấy thanh tiến độ đột nhiên lùi lại, làm sao thế, thần khí còn có công năng tự hủy?

“Quý Hạo!” Dư Vũ lại tăng âm lượng một chút.

Quý Hạo nói với Nguyễn Minh Trì, dịu giọng hỏi nhỏ: “Ai chọc nhóc, anh giúp nhóc xử lí nó, hay là nhóc cảm thấy lấy giải nhì không vui? Chúng ta có thể đổi với nhau.”

Nguyễn Minh Trì bị phả hơi nóng vào tai, quả thực như chết đi sống lại.

“Quý Hạo! Chậc! Tên nhóc này!” Thoạt nhìn Dư Vũ sắp nổi khùng, mà Quý Hạo còn thờ ơ.

Nguyễn Minh Trì khàn giọng nói: “Thầy, gọi anh kìa.”

Quý Hạo nhướng mày, nhìn cậu, cụp mắt suy tư, sau đó nói: “Được, vậy anh đi đây.”

“Ừm.” Nguyễn Minh Trì gật đầu.

Dư Vũ vươn tay muốn tóm Quý Hạo, hắn bình tĩnh né tránh, đứng lên lại lo lắng nói: “Anh về nhanh thôi, lát nữa anh có chuyện muốn nói với nhóc.”

Nguyễn Minh Trì sợ tới mức chỉ muốn lập tức chạy trốn, có chuyện muốn nói, muốn nói cái gì!

Dư Vũ nghi ngờ nhìn hai người: “Sao vậy?”

Tâm trạng Quý Hạo không tốt lắm, sương đen trong mắt dâng lên, Dư Vũ ngậm miệng lại.

Màu đen trong mạch thế giới lập lòe, mỗi khi sức mạnh thiên ma chuyển động, những màu đen này dường như dày hơn một chút, nhưng dây đàn màu trắng tạo nên mạch thế giới lại thờ ơ, thậm chí quấn chặt lấy chúng, vừa như cẩn thận bảo vệ, vừa như giam cầm giấu kín, mặc cho bóng tối sinh sôi xung quanh nó nhưng cũng lại vui vẻ chịu đựng.

Quý Hạo đi xa, đi tới bàn chính của lãnh đạo bị một đám lãnh đạo hỏi han ân cần. Cuối cùng Nguyễn Minh Trì cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt như dán chặt vào bóng người ấy, đôi mắt vốn luôn trong veo dường như cũng đã bị nhiễm bẩn, có chút sương đen lượn lờ trong đó.

Chỗ bàn của tổng huấn luyện viên là huấn luyện viên trưởng của đội này và đội kia, sau đó thêm bộ phận có thẩm quyền, có thể coi là khung sườn của thể thao tỉnh S.

Tổng huấn luyện viên đứng dậy kéo ghế, chen vào giữa mình và phóng viên Lưu, vỗ lưng Quý Hạo hỏi han ngắn gọn, sau đó kể về đợt huấn luyện đặc biệt của đội tuyển quốc gia.

Nói việc này trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên có ý khoe khoang, các tổng huấn luyện viên khác cũng hùa theo bàn tán sôi nổi.

“Huấn luyện đặc biệt khá hiếm, chẳng lẽ hiệp hội bơi lội muốn Quý Hạo tham gia giải vô địch trẻ thế giới à.”

“Nhất định là tham gia giải vô địch trẻ thế giới, hơn nữa không có hi vọng giành quán quân, không thể sắp xếp huấn luyện đặc biệt.”

“Đúng là cơ hội tốt, chàng trai trẻ cứ đi, đừng sợ khổ sợ mệt, trước tiên giành được huy chương cấp thế giới trở lại hẵng nói.”

Quý Hạo ngẫm lại, cũng không có gì từ chối, cho dù có thể mua một tờ vé số trúng vài triệu, sống một cuộc sống an nhàn phú quý, nhưng mục đích của hắn tới đây cũng không đơn giản là “sống“. Đường sự nghiệp của “dây đàn” dày và đáng sợ cỡ nào, tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu lớn bấy nhiêu, cậu đã định trước cả đời vinh quang, đến lúc đó hắn chỉ là tên nhà giàu vô tích sự, làm sao có thể nói đến việc làm bạn cả đời. Song sự nghiệp vinh quang luôn có quá trình từ từ, ngay cả hắn còn phải đi từng bước.

Giờ giành chức vô địch thế giới trước rồi tính sau.

“Ừm, em sẽ cố gắng.” Quý Hạo cười gật đầu, đồng ý.

Mấy ông lớn coi sự lựa chọn của Quý Hạo là điều hiển nhiên, ông một câu tôi một câu trò chuyện rất lâu, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, lúc này Quý Hạo mới có thể thoát thân.

Vừa đảo mắt, Nguyễn Minh Trì đã biến mất.

Quý Hạo: “…”

Hắn có thể nhìn thấu tâm can của mọi người, chỉ có Nguyễn Minh Trì là không thấu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vội xông ra ngoài đuổi theo.

Một lần đuổi theo, đuổi thẳng về ký túc xá.

Quý Hạo vào ký túc xá thì thấy Nguyễn Minh Trì đang ngủ quay mặt vào tường, quấn mền một cục, cuộn tròn như con tôm.

“?” Quý Hạo nhìn thoáng qua Ân Học Lâm.

Ân Học Lâm nhún vai, lắc đầu.

Quý Hạo nhíu mày đi tới bên giường, đẩy “con tôm”: “Bé Tiên?”

“…” Không đáp lại.

Quý Hạo suy nghĩ, giơ tay sờ trán Nguyễn Minh Trì.

Sao Nguyễn Minh Trì ngủ được, trong mắt đều là vẻ rối bời, lúc Quý Hạo trở về, tuy cậu đưa lưng về phía hắn, nhưng trong cơ thể cậu giống như mở ra-đa, mỗi tế bào đều tìm kiếm sự tồn tại của Quý Hạo.

Cậu cố chịu đựng, nghĩ rồi định trốn, không dám nhìn hắn chứ đừng nói là bị hắn nhìn thấy.

Ai ngờ, một bàn tay ấm áp khô ráo lướt qua tai cậu sờ lên trán, lần này trong lòng Nguyễn Minh Trì nổ tung văng đầy máu.

Một tiếng nổ lớn.

Nguyễn Minh Trì sợ tới mức tóc gáy dựng lên, quấn mình vào bên trong.

Tay Quý Hạo bị hất ra.

Không đau.

Nhưng nụ cười trên mặt Quý Hạo hoàn toàn biến mất, trong mắt dần dâng lên sương mù đen kịt, khí thế mạnh mẽ thuộc về thiên ma bùng nổ, trái lại hắn có hơi nổi giận.

Dù là ai đi chăng nữa, hết lòng giúp “vũ khí” nâng cấp, mắt thấy sắp nâng cấp xong, thoáng chốc đã nổ thành cấp 0, thì vẻ mặt hiện tại của hắn cũng như thế.

Bản thân Quý Hạo cũng không phải là người có tính tình tốt, hơn nữa bị thiên ma ảnh hưởng, lòng hắn lập tức tràn đầy bạo ngược, thoáng chốc có xúc động muốn bóp cổ “dây đàn” kéo cậu xuống giường, để cậu độc tấu “Thập Diện Mai Phục”!

Nhịn.

Quý Hạo hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, lại không thể cứu vớt hắn thoát khỏi ý nghĩ tàn bạo đó.

Thôi.

Nghỉ.

Hôm nay thế là xong.

Quý Hạo lau nước trên mặt, nhìn ánh mắt tàn nhẫn của mình trong gương, dù thế nào đi nữa, cũng không thể điều chỉnh nụ cười giả dối đó, vậy cứ dứt khoát không giày vò mình nữa.

Hắn ra khỏi toilet, mở cửa rời khỏi ký túc xá, phía sau truyền đến giọng nói của Ân Học Lâm: “Đi đâu vậy?”

Quý Hạo không để ý tới cậu ta, một bước bước ra, bước tiếp theo cũng đã đứng trên mái nhà của ký túc xá, vươn tay chộp lấy, một chén rượu tràn đầy nét cổ xưa xuất hiện trong tay hắn, bên trong rót đầy rượu xanh biếc thanh tĩnh.

Mùi rượu xộc lên mũi, vào miệng thì ngọt ngào.

Quý Hạo ngồi ở mép đài, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt, mưa rơi lất phất, ngửa mặt nhìn trăng uống rượu trong ly.

Có lẽ đã đến lúc nên suy nghĩ xem việc mình đang làm là đúng hay sai.

Dây đàn vốn là vật, một vật vô tâm, tất nhiên cũng được gọi là vui giận thất thường, thật sự có thể nuôi dưỡng bằng tình yêu sao?

Nghĩ đi…

Nghĩ lại đi…