Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 6: Cậu không được



"Aaaa!"

Nhìn quả thận đỏ tươi trong tay Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết hét lên một tiếng kinh hoàng, không biết là vì đau hay vì sợ.

Nhưng, Lâm Hiên cũng không có dừng lại, phốc một tiếng, lại đem tay cắm vào bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết. Muốn đem một quả thận khác cũng lấy ra.

Kinh ngạc chính là, bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết không có thận.

Vì sao trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai?

Chẳng lẽ, là không cấy ghép thành công?

Xét cho cùng, cấy ghép nội tạng cũng không thể thành công 100% được.

Có lẽ đây là báo ứng đi, Thẩm Ngạo Tuyết vì quả thận thứ hai của hắn, hao hết tâm cơ, tự ra tay sát hại chồng mình nhưng không ngờ ca ghép thất bại.

Mà Lâm Hiên không biết là…

Trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai không phải do ca ghép thất bại.

Mà quả thận đó hoàn toàn không phải cấy ghép cho Thẩm Ngạo Tuyết, nó được cấp ghép cho một một vị đại nhân vật mạnh gấp trăm ngàn lần Thẩm gia

Dưới sự trợ giúp của vị đại nhân vật kia, Thẩm gia mới có thể bay lên trời như hôm nay.

Thẩm Ngạo Tuyết bất tỉnh, mềm nhũn ngã xuống đất.

Vốn Lâm Hiên chỉ định lấy lại hai quả thận của Thẩm Ngạo Tuyết, thù của anh cũng báo xong.

Thế nhưng cô ta dám làm mù mắt của Ninh Hinh.

Thù này anh cũng phải báo!

Lâm Hiên vung tay, hai cây châm bạc bay ra, trực tiếp đâm vào mắt Thẩm Ngạo Tuyết.

Mọi người thất thần nhìn nhau.

Thầm nghĩ, tiểu tử này, cũng quá ác độc đi?

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết giống như chó chết ngã xuống đất, Lâm Hiên cũng không có làm thêm gì nữa.

Không còn cả hai quả thận, Thẩm Ngạo Tuyết chỉ có một con đường chết.

Nếu được điều trị kịp thời, ít nhất vẫn còn sống trong một thời gian.

Nhưng sống trong thời gian này, nào khác gì địa ngục? Đây chính là điều mà Lâm Hiên muốn.

Huống hồ, nhóm máu của cô ta rất đặc biệt, cực kỳ khó tìm được người phù hợp. Nếu không lúc trước cô ta cũng sẽ không muốn thận của Lâm Hiên.

“Hinh tỷ, chúng ta đi!”

Lâm Hiên dắt Ninh Hinh, sải bước rời đi.

"Anh ta chính là chồng cũ của Thẩm tổng? Độc ác quá vậy? Thẩm tổng vì hắn thủ tiết ba năm mới lập gia đình, vậy mà lại trực tiếp lấy đi quả thận của Thẩm tổng.”

“Chẳng lẽ lời của người phụ nữ kia là thật?”

“...”



Những người có mặt bàn luận sôi nổi.

“Tuyết Nhi!”

Mãi đến khi Lâm Hiên rời đi, Thẩm Vạn Quốc mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng đau khổ.

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, hỉ sự dĩ nhiên biến thành tang sự.

"Mau, đưa Tuyết Nhi đến bệnh viện. Phân phó xuống, chuyện xảy ra hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài. Nếu không, chính là đối nghịch với Thẩm gia cùng Từ gia!" Từ Thiên Thành vẻ mặt âm u nói.

Chuyện xảy ra hôm nay là một sỉ nhục lớn đối với cả nhà họ Thẩm và họ Từ. Cho nên, càng ít người biết càng tốt.

Người tới dự tiệc cưới của hai người căn bản không mạnh bằng hai nhà, cũng không ngang hàng với hai nhà, tự nhiên không muốn đắc tội hai nhà họ Thẩm - Từ. Nên không ai dám lan truyền ra ngoài.

“Lâm Hiên, tao muốn mày chết!” Từ Thiên Thành nắm chặt tay.



Bệnh viện Giang Đô.

Trải qua cấp cứu, Thẩm Ngạo Tuyết đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Nhưng không có thận và chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì sự sống.

Lúc này, hai mắt Thẩm Ngạo Tuyết quấn băng gạc. Trên mặt không còn sự kiêu ngạo thường ngày nữa, chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng.

Phảng phất trong nháy mắt, lại trở về ba năm trước, hai thận của cô bị hoại tử, nhưng không thể tìm thấy nguồn thận thích hợp.

Không, so với khi đó còn thảm hơn, khi đó, ít nhất cô còn có thể nhìn thấy. Còn bây giờ…

"Tuyết Nhi, yên tâm đi, cha đã đem sự tình nói cho sư phụ Hồng Đào rồi. Hắn nhất định sẽ giúp con lấy lại thận.” Thẩm Vạn Quốc nói.

“Ngạo Tuyết, anh cũng đem sự tình nói cho anh trai anh rồi. Anh ấy đã đáp ứng lập tức trở về, chờ anh trai về, Lâm Hiên kia nhất định sẽ chết!” Từ Thiên Thành cũng nói.

Sau khi nghe những lời của Từ Thiên Thành, cuối cùng trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết cũng hiện lên một tia hy vọng.

Cô biết anh trai của Từ Thiên Thành - Từ Thiên Vũ đã bái nhập môn hạ của một chiến thành, trở thành môn sinh đắc ý nhất của chiến thần đó.

Chỉ cần Từ Thiên Vũ trở về, Lâm Hiên cho dù lợi hại hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.

“Thiên ca, đến lúc đó, hãy để cho em tự tay móc thận của hắn ra.” Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt dữ tợn nói.



“Cái gì? Tiểu Hinh đến hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết? Không phải tôi đã nói ông ở nhà trông nó cho thật tốt sao?”

Trong căn nhà cho thuê của gia đình Ninh Hinh, mẹ của Ninh Hinh là Trần Tú đang cực kỳ lo lắng chất vấn chồng bà.

Hai vợ chồng vốn là người chức vụ, đều có công việc ổn định. Con gái Ninh Hinh cũng làm việc trong công ty lớn, cuộc sống cũng coi như tốt đẹp.

Nhưng không ngờ ba năm trước, con gái của họ vì Lâm Hiên mà bị Thẩm Ngạo Tuyết làm mù mắt.

Mọi thứ lập tức hay đổi.

Thẩm Ngạo Tuyết không chỉ làm mù Ninh Hinh, còn khiến hai vợ chồng họ mất việc.

Trước khi bị mù, Ninh Hinh có vô số người theo đuổi, nhưng sau khi Ninh Hinh mù, một người cũng không còn.



Tuy rằng Ninh Hinh xinh đẹp, nhưng không ai nguyện ý cưới một người mù về nhà.

Vì trị mắt cho Ninh Hinh, hai vợ chồng tiêu sạch tiền tiết kiệm. Thậm chí đem căn nhà duy nhất đều bán đi, vẫn không thể chữa khỏi cho Ninh Hinh. Cuối cùng còn mang theo một đống nợ nần.

Bây giờ chỉ có thể nhặt rác để kiếm sống, cuộc sống cực kỳ khó khăn.

Vì kiêng kỵ Thẩm gia, cũng sợ con gái nghĩ không thông, nên hại vợ chồng già mỗi ngày đều để lại một người ở nhà trông chừng Ninh Hinh.

Nhưng hôm nay, Ninh Hinh vẫn lén chạy ra ngoài, hơn nữa còn đại náo hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết!

Lần trước, Ninh Hinh bị mù mắt.

Còn lần này sẽ như thế nào đây?

Có trời mới biết Thẩm Ngạo Tuyết sẽ làm gì Ninh Hinh.

Hai vợ chồng già lo lắng đi qua đi lại, không biết phải làm gì.

“Hay là chúng ta đi cầu xin lão gia tử. Ông ấy là ông nội của Tiểu Hinh, cũng không thể thấy chết không cứu đi!" Trần Tú lo lắng nói.

Ninh Phú Quý vẻ mặt sầu não nói:

“Nếu ông ấy nguyện ý giúp đỡ, chúng ta đã không sống khổ sở như vậy. Bà quên ba năm trước ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà như thế nào rồi sao? Đối mặt với Thẩm gia, lão gia tử cũng sợ hãi..."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Mặc kệ, cho dù liều mạng, cũng phải cứu Tiểu Hinh!"

Hai người quyết định liều chết, muốn chạy ra ngoài thì đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra, là Ninh Hinh đang đứng trước cửa!

Mà bên cạnh Ninh Hinh, còn có một người đàn ông đứng.

“Tiểu Hinh, ngươi không sao, thật tốt quá!” Trần Tú ôm lấy Ninh Hinh, vừa khóc vừa nói.

"Đây là?" Ninh Phú Quý nhìn thấy Lâm Hiên, nhưng ông cũng không biết Lâm Hiên là ai, nhíu mày hỏi.

“Cháu là Lâm Hiên, là đồng nghiệp cũ của Hinh tỷ ạ.” Lâm Hiên trả lời.

Nghe xong lời này, thân thể hai vợ chồng già đồng thời run lên.

Tuy rằng bọn họ không biết mặt Lâm Hiên, nhưng Ninh Hinh rơi vào thảm cảnh này chính là vì cái tên ‘Lâm Hiên’ này ban cho.

“Cậu… không phải đã chết sao?”

“Chú Ninh, chuyện này nói ra dài dòng lắm, sau này cháu sẽ nói cho chú nghe nhé.”

Lâm Hiên nhìn căn nhà thuê nhỏ bé đổ nát này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Anh nhớ rõ trước đây Ninh Hinh sống trong một căn nhà lớn, không phải như bây giờ.

“Tiểu Hinh, mẹ đỡ con vào nghỉ.” Trần Tú nói xong, muốn đỡ Ninh Hinh vào phòng.

Lâm Hiên cũng đi theo phía sau, nhưng lại bị Ninh Phú Quý chặn lại.

“Cậu không cần đi vào!” Ninh Phú Quý ngữ khí lạnh lùng.