Bao Nuôi Thiên Tài

Chương 9: Lựa sách



Từ khi trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn EC, bà Như đã tiếp xúc với không ít nhân sĩ giới thượng lưu. Giống như cách bà dạy con, bà chỉ giao lưu với những người cân xứng với địa vị của mình.

Trong một cuộc nói chuyện giữa những quý phu nhân gần đây, bà được giới thiệu làm quen với phu nhân công ty dược phẩm KW. Hai vợ chồng nhà này đều là hoa kiều, mới chuyển về nước sinh sống. Công ty gia đình rải khắp Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan, tiền tài, địa vị rất có chỗ đứng trong giới Hoa kiều. KW lập nên chưa lâu mà doanh thu đã là một con số khủng, trong nháy mắt đã có tên trong sàn giao dịch chứng khoán. Lần này, KW muốn mở rộng thương nghiệp, chuyển sang sản xuất mặt nạ thảo dược. Thời đại bây giờ, làm đẹp luôn là cây hái ra tiền, KW lại là con gà đẻ trứng vàng nên bà Như khi vừa biết tin thì đã ngỏ ý giới thiệu đến công ty nhà mình. EC có biết bao sản nghiệp, trong đó Sky là công ty chứng khoán đứng đầu trong nước do đích thân chồng bà quản lý. Nếu phi vụ này thành công thì nhất định bà có thể ngẩng cao đầu can thiệp vào chuyện nội bộ công ty.

Ai ngờ, món ngon được dâng đến tận miệng thế này mà còn bị đổ bỏ. Bà Như không hiểu chồng mình và lão già kia lại giở trò gì, không lẽ biết bà ở phía sau đưa lời hợp tác này cho giám đốc Thiện nên gạt bỏ. Cũng không đúng, tính cách họ sẽ không làm vậy.

Cũng may, bà Như có cài người của mình ở trong Sky, còn ở một vị trí vô cùng đắt giá.

"Dạ phu nhân, tôi cũng không rõ...nhưng khi mang trà vào, tôi có nghe chủ tịch và tổng giám đốc đang khen cậu Eric." Hà - thư ký của chủ tịch nhân lúc nghỉ trưa đã lén đi vào một góc cầu thang thoát hiểm mà thông báo lại mọi chuyện cho bà Như.

"Tôi biết rồi. Sau này nếu nghe nhắc đến thằng đó thì phải thông báo ngay cho tôi."

Tắt máy, bà Như tức giận ném điện thoại của mình lên giường. Lại là Eric, thằng khốn đó sao sống dai như vậy?

Từ khi về làm dâu tập đoàn EC, điều bà Như căm hận nhất chính là thằng ôn con Eric.

Nó bằng tuổi Nhật Minh nhưng lại được đối xử như ông hoàng, được người khác cung phụng, được tự do ra lệnh cho người khác. Cùng là con cháu nhưng Nhật Minh của bà phải sống riêng, muốn đến thăm ông thì phải liên hệ trước. Còn nó, từ nhỏ đã ở trong tòa biệt phủ như lâu đài kia, được hưởng hết mọi thứ tốt đẹp nhất, được ông nội và ba cưng chiều.

Cứ nghĩ nó ra nước ngoài thì bà có thể tranh thủ để tất cả mọi người quên mất nó, sau đó sẽ giành lấy mọi thứ của nó. Không ngờ, bà quả thật quá coi thường trí tuệ của thằng nhóc này.

Tuổi còn nhỏ nhưng đã mưu tính hơn cả người già. Nó ở nước ngoài nhưng lại nắm hết mọi giao dịch trong tập đoàn, biến công ty trở thành nơi vui đùa của nó mà không ai nói tiếng nào, còn hết lòng tán dương.

Người ta gọi nó là thần đồng, là quái kiệt, là quân sư của thế giới. Bà Như biết rõ nó thông minh. Nhưng thiên tài chẳng phải hay chết sớm sao? Bà đã bỏ ra một khoản tiền lớn, thông qua trung gian, thuê người xử lý nó. Kết quả, người của bà đều thất bại.

Đứa nghiệt chủng này quả nhiên rất khó chơi. Nhưng bà Như không lo. Nếu nó vẫn ở nước ngoài thì dù nó tài giỏi đến thế nào thì ở đây con trai bà vẫn được người ta chú ý, mà nó là là cái bóng không ai biết mặt. Còn nếu nó quay về nước, trở lại địa bàn của bà thì bà nhất định không để nó sống yên ổn.

"Minh, mai được nghỉ học, con chuẩn bị đi gặp mấy người bạn của mẹ." Ngồi trong phòng khách đọc báo, vừa thấy con trai đi học về, bà Như liền gọi lại nói chuyện.

"Mẹ gặp bạn, con đi theo làm gì?" Nhật Minh ngồi xuống bên cạnh, uống ly nước ép người làm đưa rồi thắc mắc, nhìn sang mẹ hỏi chuyện.

"Mấy bạn mẹ đều dẫn con theo giới thiệu, con mẹ tài giỏi như vậy không lẽ lại dấu kín." Bà Như mỉm cười nhìn con lên tiếng. "Con ít bạn quá, nhân cơ hội này làm quen thêm bạn mới đi, biết đâu cũng hợp tính như Dương."

"Vậy mai con đi cùng mẹ... Mà Ngọc không đi cùng sao? Đưa em ấy đi cùng cho vui."

"Con bé đó... Nghĩ đến nó là mẹ đau đầu... Người ta có con gái thì mẹ con vui vẻ tâm sự, đi mua sắm cùng nhau... Còn mẹ thì suốt ngày đi tìm xem nó ở đây mà lôi về..." Bà Như thở dài khi nghĩ đến đứa con gái này. Nếu nó cũng tài giỏi như anh trai thì bà còn gì lo lắng nữa.

"Ngọc chỉ ham vui thôi. Em nó có chủ kiến riêng, không thích bị gò bó." Nhật Minh bênh vực em gái.

"Chủ kiến riêng... Con xem em con có chủ kiến nào ra trò không? Suốt ngày theo đám bạn chơi bời, mẹ vì giấu ông nội và ba mà tóc bạc, da nhăn không ít đây này."

Nhật Minh cười.

"Học sinh bây giờ đâu còn mấy ai là mọt sách nữa đâu mẹ... Hơn nữa, Ngọc ham vui nhưng thàng tích cũng khá ổn mà... Em ấy chịu học thì không chừng giỏi hơn con nữa đó."

"Ráng khuyên em con chịu học giùm mẹ đi... Nó mà chịu học, con muốn gì mẹ cũng chịu."

Trở về phòng, Nhật Minh cất sách vở thì thấy bên trong có một chiếc khăn tay. Anh chàng mỉm cười khi nhớ lại chuyện xảy ra cách đây một tiếng.

Nhật Minh vốn là thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ của trường. Hôm nay, sau khi luyện tập thì không tụ tập đi chơi cùng đám bạn mà muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Vừa thay đồ xong, đi còn chưa được mấy bước thì một tiếng kêu cùng âm thanh đổ vỡ vang lên từ phòng dụng cụ, Nhật Minh đi vào thì thấy một bạn học bị hai thùng bống rơi vào người.


Anh lập tức đi vào cứu người. Cũng may không bị thương nặng, chỉ bầm tím vài chỗ, và thật tình cờ, người Nhật Minh cứu chính là Tuyết Lê, cô bạn giành được suất học bổng duy nhất năm nay, cũng là người anh từng cứu đêm nọ. Thì ra cô ấy là một trong các thành viên hậu kì chuyên phụ trách dọn dẹp dụng cụ tập luyện. Chiếc khăn tay là do cô ấy giúp anh lau vết bẩn trên tay khi phụ giúp soạn lại phòng dụng cụ. Cô ấy muốn lấy về nhưng anh đã giữ lại, muốn giặt sạch rồi mới đem trả.

**

Máy tính là thứ quá xa lạ với Hải Lan. Các bài tập, bài giảng thầy cô đều gửi qua mail cho học sinh. Không chỉ vậy, học trên lớp cũng toàn qua máy tính, mỗi học sinh đều được máy tính bảng riêng, hỗ trợ cho việc học tập. Ngày đầu tiên, Hải Lan không biết phải làm gì với nó. Cũng may, My, Oanh đã giúp cô. Hai người bạn này nghĩ cô học ở nông thôn nên không quen với máy móc tân tiến nên không nghi ngờ gì, chỉ dạy vô cùng tận tình. Nhưng nếu cứ tiếp tục nhờ vả như vậy thì không hay lắm, thời gian còn dài, cô phải tập tự lập mới được.

Ở ngoài đường lớn có một tiệm sách rất lớn, tối sau bữa cơm, cô đã xin phép ba mẹ đi ra đó mua sách. Ba nói chở cô đi nhưng Hải Lan đã tìm cách thoái thác, cô sợ sự lơ ngơ của mình sẽ làm dấy lên nghi ngờ.

**

Nhà sách thật to lớn, bên trên tường còn gắng cả gương nữa, Hải Lan thấy thích thú khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua nó.

Nơi này có quá nhiều sách, đủ mọi loại khiến Hải Lan mơ hồ, không biết đi đâu và tìm sách gì luôn.

"Bạn gì ơi."

Nhìn thấy người quen, Hải Lan liền chạy đến gần. Thấy cậu bạn nhiều lần gặp mặt, còn giúp cô chọn sách trong thư viện trong ngồi đọc truyện tranh với mấy em nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi, cô nhẹ nhàng bước đến, nhỏ giọng nhờ vả.

"Bạn ơi... Phiền bạn giúp tôi chọn sách được không? Tôi rất dở về máy tính."

Chàng trai trong chiếc quần tây xanh, áo sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Thấy cô gái mặc váy trắng, tóc dài xõa qua vai đang dùng ánh mắt cầu xin mình mình, chàng trai thở dài đứng dậy.

"Cậu dở gì...soạn thảo, tính toán, đồ họa hay lập trình?" Đứng trước khu vực sách công nghệ, chàng trai lên tiếng hỏi.

"Xin lỗi...tôi không biết mấy thứ bạn nói... Chuyện là bài vở đều phải dùng máy tính mà tôi thì không biết dùng máy tính, cũng không biết gõ chữ thế nào?"

Chàng trai không nói gì liền di chuyển sang quầy sách gần đó. Chẳng mấy chốc trên tay Hải Lan chất đầy xách, toàn bộ đều là nhập môn cho người mới học.

"Còn môn gì nữa không?"

Hải Lan hiểu ý. Lần ở trong thư viện, cô nhờ tìm sách về Toán Lý Hóa, giờ lại về máy tính, chắc bạn học này nghĩ cô dở toàn bộ môn học. Đây cũng là sự thật mà. Cô chẳng e ngại dấu diếm gì cả. Nhân tiện giúp đỡ, cô nhờ tìm một loạt sách về mấy môn học luôn.

Rời khỏi với hai túi sách trên tay, Hải Lan có chút tò mò về cậu bạn kia. Cậu ta giúp nhiều như vậy nên cô muốn mời đi uống nước để trả ơn. Nhưng cậu ấy nói là không cần vì bận đọc truyện. Ở độ tuổi này mà đọc truyện tranh cùng mấy bé sáu bảy tuổi... Cậu bạn này nhất định là người hiền lành, tốt bụng... Nhưng cô lại quên hỏi tên nữa rồi...

**

Thứ bảy, chủ nhật không phải đến trường, đơn gia nhập câu lạc bộ vẫn chưa được phản hồi nên hai ngày này Hải Lan sẽ chuyên tâm nghiên cứu hết tất cả số sách vừa mua.

Thời đại tiên tiến, mọi thứ phát triển nhiều nhưng Hải Lan tin chắc mình sẽ kịp đuổi theo. Học thôi mà, không thông minh thì ráng cần cù. Ngày xưa khi chưa nghỉ học thì cô cũng không thua kém ai đâu.

Hải Lan chuyên tâm nghiên cứu từng môn một, bắt đầu từ tin học. Bài tiểu luận hết tuần sau là phải nộp rồi, cô mà không rành máy tính thì tiêu chắc.

May thật! Sách hướng dẫn từng bước vô cùng kĩ. Hải Lan nhớ đến lời cậu bạn kia khi chọn sách. 'Làm theo hướng dẫn, chỉ cần không bị mù thì sẽ làm được.'

Cậu bạn đó nói không sai chút nào. Hải Lan sau khoảng chục lần làm thử đã nhớ hết các bước rồi.

Cả một ngày luyện tập, trời tối, Hải Lan mệt đừ người, nằm dài trên giường. Vơ lấy điện thoại, cô mở trang báo xem tin tức. Hải Lan rất thích công nghệ tân tiến bây giờ. Ngồi yên một chỗ, chỉ cần điện thoại kết nối mạng là có thể biết mọi thứ.

Điều bây giờ Hải Lan quan tâm ngoài việc thích ứng với hoàn cảnh hiện tại thì chính là con gái Lục Bảo của mình. Đã hai mươi mấy năm trôi qua, cô thật sự không biết phải tìm con như thế nào nữa? Cô rất lo lắng cho con nhưng chỉ đành bất lực không thể làm gì. Cô chỉ hy vọng con gái của mình sẽ được hạnh phúc.

Nhớ đến con gái, Hải Lan chợt nhớ đến bộ phim mối tình đầu. Đây có thể là manh mối quan trọng để tìm ra con. Tra một lượt trên mạng, Hải Lan biết được mấy ngày tới, tác giả truyện mối tình đầu sẽ mở buổi kí tên cho người hâm mộ. Hải Lan phải gặp được người này. Cô phải biết tại sao cuộc đời mình và Nam lại có người biết rõ rồi còn đưa vào bộ truyện này?