Bao Nuôi Thiên Tài

Chương 4: Ngôi trường của người giàu



Trường tư thục Ánh Sáng là ngôi trường có mức học phí đắt nhất nước. Học phí một kì ở đây bằng mười mấy năm ở trường khác, đó còn chưa kể đến các khoản phụ thu khác. Tất cả đều có nguyên nhân.

Ngoài lượng giáo viên giảng dạy chất lượng thì cơ sở vật chất nơi này thuộc top của top. Sân tennis, sân bóng đá, bóng rổ, bơi lội... Mọi thứ nơi này đều có thể đáp ứng cho nhu cầu học tập, vui chơi, hội nhóm của học sinh.

Ngôi trường này thành lập cũng đã hai mươi mấy năm gồm các cấp từ tiểu học đến sau đại học. Học sinh ở đây không thể có người nghèo. Ngoại lệ duy nhất chính là học sinh nhận được học bổng toàn phần dạng ưu việt. Theo lẽ thường, muốn nhận được học bổng ưu việt thì phải trải qua kì kiểm tra cực kì khắc nghiệt với bộ đề vô cùng khó. Tỷ lệ học sinh nhận được học bổng bằng năng lực này vô cùng hiếm. Còn các phần học bổng bình thường thì được trao cho những người có cống hiến hoặc có quan hệ thân thiết với tập đoàn EC, cổ đông chính của ngôi trường này.

Vì lẽ đó, khi Hải Lan xuất hiện, các học sinh đã truy hỏi ngay về thân phận của cô. Hải Lan không che dấu, cô nói thẳng những gì mình biết. Cô nói học bổng này là do ông chủ của ba tặng, rằng ba cô chỉ là một người tài xế bình thường. Nhưng lạ là không ai tin lời cô nói, mọi người không tin một tài xế có thể nhận được một món quà giá trị thế này, họ cho rằng cô đang che dấu thân phận của mình, bắt cô phải nói thật nếu không sẽ giận. Hải Lan thật không biết nói thế nào để mọi người tin. Lúc này, trên hành lang trường, một nam sinh xuất hiện, giúp cô giải thích.

"Cậu ấy nói đúng đó, mọi người đừng làm khó nữa?"

Nam sinh vừa giải thích hộ Hải Lan không quen. Nhưng, tiếng la hét hâm mộ của các bạn nữ bên cạnh đã khiến cô nhớ ra. Đây là nam sinh nổi tiếng, hơn Dương một bậc ở ngôi trường này.

Cậu ta tên Minh... Nhật Minh. Cậu ấy là nam sinh đứng đầu về thành tích ở đây.

"Chào bạn, sau này có gì cần giúp thì bạn đừng ngại, cứ nói với tôi." Nhật Minh bước đến bắt chuyện với Hải Lan.

"Cám ơn."

Nhật Minh thấy Hải Lan không có vẻ chào đón mình cho lắm. Cậu mỉm cười rời đi trong sự hân hoan chào hỏi của cả nam sinh lẫn nữ sinh.

"Xin lỗi vì không tin lời cậu... Nhưng đúng là không thể tin được mà, ba cậu chắc hẳn rất được chủ tịch coi trọng."

"Mình không rõ chuyện này."

"Đi, chúng mình đến căn tin vừa ăn vừa thảo luận tiếp."

Trong khi Hải Lan bị các bạn học trong lớp kéo đến căn tin thì Nhật Minh đã quay về phòng riêng của hội sinh viên. Nơi này được bố trí cực kì sang trọng, hiện đại với đầy đủ tiện nghi, thuận tiện cho việc hội họp, thảo luận.

"Cô gái đó là ai mà ông quan tâm vậy?"

Vừa đẩy cửa phòng đi vào, Nhật Minh đã nhận ngay một quả banh ném tới và một câu hỏi trêu chọc từ người bạn thân.

"Ba tôi nhờ giúp để ý cô ấy một chút." Ngồi vào ghế, Nhật Minh trả lời.

"Nhà ông đúng là hào phóng thật, tài xế riêng mà cũng được ưu ái vô cùng." Dương nói. Hắn và Nhật Minh quen biết đã lâu, tuy tính cách, sở thích, quan điểm hai bên trái ngược nhưng lại chơi chung với nhau được mới hay.

"Chú Hoàng không chỉ là tài xế mà còn là người mà ông nội và ba tôi tin tưởng." Nhật Minh giải thích thêm.

"Tin tưởng tài xế, nhà ông đúng là khác lạ."

Không nói chuyện vô vị này nữa, Dương chuyển nhanh sang đề tài thú vị hơn.

"Tối nay đi chơi không?"

"Đi."

"Nói trước, ông không được kể chuyện này với Bảo Ngọc."

"Không sợ con bé xử lý sao?" Nhật Minh cười hỏi.

"Tôi thà bị xử lý còn hơn đưa em ấy theo cùng." Dương thành thật trả lời.

**

Nhật Minh trầm tính. Dương sôi nổi. Nhật Minh nghiêm túc. Dương sốc nổi.

Nhật Minh hào hoa. Dương đào hoa.

Hai người họ vốn dĩ là hai thái cực trái ngược. Nhưng may mắn, họ vẫn có một điểm giao nhau. Cả hai đều yêu thích tốc độ.

Mười hai giờ đêm, tại địa điểm cũ, họ cùng vài người bạn trong hội bắt đầu cuộc đua tốc độ trên những chiếc mô tô phân khối lớn. Nhưng không ngờ đêm nay quá xui, ở giữa đường, họ đụng ngay cảnh sát giao thông. Thế là, cả bọn phải tản ra để lẫn tránh. Trong số mười người tham gia, có bảy người bị tóm gọn, tất nhiên, Dương không thể thiếu. Không còn cách nào khác, hắn phải gọi điện về nhà cầu cứu. Kết quả, hắn bị kéo tai từ đồn cảnh sát về nhà. Nhưng, bị gia đình la mắng không khiến Dương bận tâm, điều khiến hắn thấy lạ là Nhật Minh làm sao thoát được hay vậy?

**

Hắc xì... Trong một con hẻm nhỏ, Nhật Minh không ngừng nhảy mũi khi đang đẩy xe. Đêm khuya trời lạnh nhưng trên người anh chỉ có một chiếc áo thun mỏng, chiếc áo khoác bằng da đắt tiền bên ngoài đã để cho cô gái đi bên cạnh mặc vào.

Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc chạy trốn cảnh sát ban nãy, trong lúc quẹo xe vào con hẻm nhỏ chạy trốn thì một hình ảnh nhức mắt xuất hiện. Ba tên con trai đang có hành động không đúng đắn. Chúng chặn rồi giở trò với một cô gái trong góc hẽm.

Ngay tức khắc, Nhật Minh phóng xe lao về chúng, anh nghiêng xe rồi lao đến khiến chúng hốt hoảng vội vàng né sang một bên. Kế đó, anh rời khỏi xe, ném mũ bảo hiểm về chúng, động thủ tay chân khi chúng không biết hối cãi.

Nhật Minh đánh cho bọn chúng phải bỏ chạy rồi mới nhìn sang cô gái vẫn còn khóc vì hoảng sợ bên cạnh. Anh cởi áo khoác cho cô ấy mặc vì áo cô ấy đã bị rách. Xe dù sao cũng bị hư nên Nhật Minh đã đi cùng cô ấy một đoạn đường về nhà.

"Tới nhà tôi rồi. Đêm nay thật sự cám ơn anh rất nhiều." Dừng chân trước một căn nhà cấp bốn cũ kĩ trong hẻm, cô gái nói tiếng cám ơn rồi cởi trả áo khoác cho ân nhân.

"Không có gì. Nhưng lần sau, cô đừng về nhà khuya nữa."

Về đến nhà thì đã gần một giờ sáng, lúc này, Nhật Minh mới phát hiện có cả gần chục cuộc gọi nhỡ từ Dương. Nghĩ bây giờ thằng bạn đã say giấc nên anh không gọi lại, dù sao, sáng mai cũng gặp nhau.

______________

Đêm qua thức đến hai giờ sáng học bài, sáng năm giờ lại dậy nên Hải Lan cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Ngồi trên xe buýt đến trường, cô cứ gật gù, suýt té ngã đến mấy lần, đầu cũng đập vào ghế trước không ít nhưng vẫn không thể tỉnh ngủ.

Nhưng rồi, một tình huống xảy ra khiến cô dù còn buồn ngủ nhưng không dám ngủ gục nữa.

Xe buýt đang chạy bỗng dưng thắng đột ngột khiến người bên trong không té ngã cũng loạng choạng. Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Hải Lan vừa mới đứng dậy, chuẩn bị ra cửa đứng chờ thì té nhào ra phía trước.

Cô té, rồi vô tình ôm lấy chàng trai xa lạ bên cạnh. Cả hai còn chưa hết bất ngờ thì xe buýt lại thắng gấp thêm một lần nữa. Kết quả, Hải Lan, chàng trai kia đều bất cẩn, ngã ra phía sau. Chàng trai đó một tay nhanh vịn vào tay cầm của một băng ghế, tay còn lại thì giữ chặt cô khi đang mất thăng bằng. Cuối cùng, Hải Lan bị chàng trai xa lạ kia ôm chặt vào người. Tình huống này quá là khó xử mà.


Hành khách sau hai lần té đã không ngừng la mắng, tài xế vội xin lỗi, đồng thời giải thích vì tránh một số người băng qua đường đột ngột nên mới để xảy ra chuyện không may này.

Đã đến trạm dừng chân gần trường, Hải Lan vội vàng rời khỏi xe. Cô cũng lịch sự cám ơn anh chàng kia rồi mới đi. Dù cả hai xảy ra tình huống khó xử nhưng cũng là vô ý mà thôi. Hơn thế, nếu không có anh ấy thì cô đã té ngã rồi.

Mới thoát khỏi một tình huống khó xử thì một hình ảnh nhức mắt lại đập vào mắt Hải Lan. Anh chàng tên Dương, học cùng trường với cô ngang nhiên ôm hôn thắm thiết một cô gái ngay trên chiếc mô tô, quan trọng hơn, cả hai còn đang mặc đồng phục học sinh.

Thời đại bây giờ phát triển đến mức học sinh không còn biết e dè, xấu hổ gì nữa sao? Hải Lan thấy một số người đi ngang nhìn thấy thì lắc đầu ngao ngán, mà đa phần là không quan tâm.

Khuôn mặt của người này khiến Hải Lan nhớ lại một số chuyện không vui ngày xưa, cô không hiểu sao ông trời lại để mình lâm vào tình cảnh này? Ông trời đang muốn làm gì với cô đây?

"Nè! Thích nhìn người khác hôn lắm sao?" Phát hiện có người cứ chăm chú nhìn mình, Bảo Ngọc mất cả hứng. Cô vội buông người yêu ra rồi lớn tiếng.

Hải Lan không trả lời. Cô vội vàng rời đi khi thấy Dương đã quay lại nhìn mình.

"Con nhỏ này có vấn đề?" Bảo Ngọc nhìn người yêu hỏi: "Sao con nhỏ đó cứ xuất hiện bên chúng ta hoài vậy?"

"Chắc tình cờ thôi."

"Một lần là tình cờ. Lần thứ hai là cố tình. Anh, không lẽ con nhỏ đó mê anh?"

"Nghĩ đi đâu vậy? Cô ta tên gì anh còn không biết nữa là."

"Anh không quan tâm nhưng chắc gì người khác cũng như vậy?"

"Nếu em lo lắng như vậy thì chuyển đến trường học cùng anh đi."

"Em mới không thèm lo lắng."

"Vậy mới ngoan. Nào, lên xe anh chở đến trường."

Đêm qua thức khuya học bài quả không uổng công, sáng nay, Hải Lan lên bảng giải bài tập đã thấy tự tin hơn. Tuy cô không làm đúng hết nhưng đã hiểu bài hơn so với lúc xưa. Hải Lan nghĩ mình sẽ phải cố gắng hơn nữa để bắt kịp trình độ học vấn ở đây.

Ở trường học này, tất cả học sinh đều phải tham gia làm công vụ, nghĩa là phải giúp thầy cô chuẩn bị dụng cụ học tập ở lớp học, ở sân trường, lau dọn phòng ốc, hành lang, sắp xếp lại thư viện... Từ đầu năm học, các học sinh đã đăng ký, người nhanh tay sẽ lựa được công việc nhẹ nhàng, yêu thích, ví dụ như là chuẩn bị nước uống cho các thành viên trong ban học sinh, lau dọn sàn bóng rổ của các nam thần. Người xui xẻo thì phải nhận mấy công việc chán ngắt, nặng nhọc. Hải Lan chuyển đến muộn nên cô không được lựa chọn, phải đến thư viện dọn dẹp sách các ngày trong tuần. Trong khi mọi người đều cho rằng công việc này vô cùng chán thì Hải Lan lại thấy thích thú.

Khi xưa, cô thích náo nhiệt, ham những nơi phồn hoa đông người. Nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố, cô chợt nhận ra mình thích yên tĩnh hơn, sự náo nhiệt, phồn hoa năm xưa cô cố theo đuổi chẳng qua chỉ là sự cố chấp, dùng nó để che đậy vết thương lòng mà thôi.

Khi nhập học, mỗi học sinh đều được phát một quyển cẩm nang học tập. Bên trong ngoài việc giới thiệu lịch sử hình thành, các tiêu chí phát triển cùng thành tích đạt được thì nó còn có một sơ đồ giới thiệu chi tiết từng nơi học tập nơi này.

Thư viện trường tư thục Ánh Sáng có trữ lượng sách vượt mặt so với thư viện thành phố. Nơi này lưu trữ rất nhiều loại sách đủ mọi trình độ từ thấp đến cao. Nhờ công việc được phân công ở đây mà Hải Lan được cô quản lý giới thiệu cho biết những cuốn sách hay nên đọc.

Hôm nay đến ngày trực, Hải Lan sau tiết cuối đã đi thẳng đến thư viện, bắt tay vào việc phân loại, sắp xếp lại số sách mà học sinh đem trả hoặc để không đúng nơi. Mọi chuyện vốn dĩ đều bình thường cho đến khi Hải Lan vô tình nhìn thấy một cặp nam nữ đang hôn nhau thắm thiết trong một góc thư viện.

Cô bất ngờ, kinh ngạc quá làm rơi cả số sách trên tay xuống nền nhà.

Âm thanh này đã đánh động hai người kia. Nữ sinh có hơi xấu hổ, nhìn nam sinh một chút rồi vội vàng rời khỏi.

"Làm gì vậy?"

Hải Lan cũng đâu ngờ học sinh lại to gan hôn nhau trong trường thế này? Cô cũng đâu thể ngờ Dương ban sáng hôn một người, giờ lại hôn một người khác mà cả hai lần mình đều chứng kiến?

Cô cũng định bỏ đi như lúc sáng, ai ngờ lại bị Dương nắm tay, kéo vào trong một góc. Đây là lần đầu cô trải qua chuyện thế này.

"Cậu muốn gì?" Hải Lan hỏi ngay vì Dương không cho cô di chuyển.

"Câu này hỏi mới đúng, làm gì mà theo dõi tôi?"

"Tôi không có. Chỉ là tình cờ."

"Ở rạp chiếu phim, ở bên đường, giờ là trong thư viện, một lần là tình cờ, nhưng ba lần là cố tình theo dõi." Lúc này, Dương thấy phán đoán ban sáng của Bảo Ngọc vô cùng có lý. Hắn dùng tay, nâng cằm Hải Lan lên hỏi: "Nhớ lại, lần đầu cậu gặp tôi thì đã gọi ngay tên, thế nào, đang dàn cảnh để theo đuổi tôi sao?"

"Tôi..."

"Tôi tuy quen nhiều bạn gái nhưng không phải nhắm mắt chọn bừa. Tôi ghét nhất loại con gái tự cho mình thông minh."

Hải Lan bị nói như vậy làm sao chịu để yên. Cô dùng tay đẩy mạnh Dương ra rồi nói:

"Không tin cũng không sao nhưng tôi có thể khẳng định với cậu điểu này, tôi sẽ không bao giờ yêu thích hay muốn có bất kì liên quan gì đến cậu."

"Sao."

"Cậu không thích con gái thông minh phải không? Tôi đây cũng không thích hạng con trai bắt cá hai tay."

"Cái gì!"

Lần đầu tiên, Dương bị một đứa con gái nói như thế. Hắn không giận mà tò mò, hiếu kì nhiều hơn. Hắn nghĩ có phải cô gái này đang muốn tạo ấn tượng bằng cách thức mới mẻ này không?

Dương định lên tiếng thì cô gái trước mặt đã vội rời đi khi nghe thấy tiếng sách rơi hàng loạt. Hắn không đi theo mà chọn cách rời khỏi. Đi theo chẳng phải rơi vào bẫy của cô ta sao?

**

Không hiểu sao rất nhiều sách bị rơi khỏi kệ? Hải Lan vừa mới xếp ngăn nắp lại phải làm lại một lần nữa.

Bảy giờ tối, Hải Lan làm xong mọi việc. Cô mang ba lô vào rồi nhanh chân rời khỏi trường. Cô phải tranh thủ để kịp đón chuyến xe buýt về nhà.

**

Hải Lan vừa rời khỏi thư viện được một lúc thì tại kệ sách nằm ở dãy cuối cùng, một nam sinh đi ra. Cậu ta lấy ra một quyển sách đặt sai vị trí rồi đi đặt lại ở vị trí đúng.