Bao Nuôi Thiên Tài

Chương 23: Lục Bảo hạnh phúc



Buổi kí tặng truyện mối tình đầu diễn ra vào lúc chín giờ sáng chủ nhật nhưng bảy giờ đông đảo người hâm mộ đã có mặt. Sảnh lớn trung tâm thương mại, nơi diễn ra buổi kí tặng đông nghẹt người, đa số đều là giới trẻ.

Thật ra, truyện mối tình đầu đã xuất bản được một thời gian nhưng nó thật sự nổi tiếng, được đông đảo giới trẻ hâm mộ là bởi bộ phim chuyển thể quá thành công, quá vang dội. Bộ phim mối tình đầu trở thành bộ phim có tỷ xuất người xem và doanh thu cao nhất từ trước đến nay của điện ảnh trong nước, dàn diễn viên trẻ cũng nhờ nó mà một bước thành sao hạng nhất.

Hải Lan từ sớm cũng đã có mặt chờ đợi. Cô rất nôn nóng gặp mặt tác giả. Cô hy vọng có thể biết tác giả lấy câu chuyện này từ đâu. Cô nhớ con gái lắm. Cô muốn gặp con, muốn thấy con hạnh phúc thì mới yên tâm bắt đầu cuộc sống mới của mình.

"Cẩn thận." Người hâm mộ xuất hiện ngày một nhiều, chen chúc nhau để giành một chỗ, Hải Lan vì thế mà bị va phải. Cũng may, bên cạnh cô có Eric.

"Nam này, Lục Bảo của chúng ta nhất định đang hạnh phúc phải không?" Hải Lan lo lắng, nhìn người yêu rồi lên tiếng hỏi. "Mình sợ lắm. Không có chúng ta, con bé sẽ thế nào?"

"Lục Bảo từ nhỏ đã rất kiên cường, con bé sẽ biến nỗi đau thành động lực sống. Lục Bảo nhất định không bao giờ làm chúng ta lo lắng." Eric nắm tay Hải Lan khẳng định.

Hải Lan mỉm cười khi nghe câu nói này của người yêu. Cô tin tưởng lời anh. Từ nhỏ, Lục Bảo do anh chăm sóc, anh hiểu con bé còn hơn cả người mẹ là cô.

Chín giờ, buổi kí tặng bắt đầu và một tiếng sau sẽ có buổi giao lưu trực tiếp với tác giả, đạo diễn cùng dàn diễn viên phim mối tình đầu, Hải Lan và Eric chia nhau ra, cô đi tìm chỗ cho cả hai ở hội trường, còn Eric thì sẽ xếp hàng chờ được kí tặng.

"Của Hải Lan đây." Đứng chờ đợi đến lượt, nhận trong tay tập truyện mối tình đầu có chữ kí tác giả thì cả người Eric đã thấm đẫm mồ hôi. Anh không ngờ lượng người hâm mộ lại đông đến vậy. Đây cũng là lần đầu tiên anh phải chờ đợi xin chữ ký ai đó nên không quen cho lắm.

Cầm tập truyện trên tay, Hải Lan xúc động lên tiếng.

"Nam này, có phải ông trời thấy chúng ta bất hạnh nên mới để điều thần kì này xảy ra không?"

"Có lẽ là vậy..." Eric lên tiếng. Anh cũng không biết câu trả lời chính xác.

**

Một tiếng giao lưu kết thúc, Hải Lan vui vẻ tươi cười nắm tay Eric tung tăng trên đường. Hôm nay là một ngày may mắn và hạnh phúc của cô. Khi nãy trong buổi giao lưu, cô may mắn được đặt câu hỏi cho tác giả bộ truyện mối tình đầu. Lúc đó, cô hỏi bộ truyện mối tình đầu lấy cảm hứng từ đâu? Tác giả chân thành trả lời bộ truyện này là câu chuyện có thật. Tác giả đã nghe người trong cuộc, cũng chính là con gái nữ chính kể lại. Lục Bảo thấy tiếc cho mối tình của mẹ nên mong nó được in thành truyện, được nhiều người biết đến.

Một người hâm mộ khác lại hỏi bây giờ Lục Bảo thế nào? Tác giả nói Lục Bảo đang có một gia đình hạnh phúc và hiện đang sinh sống ở nước ngoài.

Hai câu trả lời của tác giả đủ khiến Hải Lan có được niềm vui, hạnh phúc trong suốt mấy chục năm. Lục Bảo của cô hạnh phúc. Con gái cô đang có một gia đình hạnh phúc. Hải Lan chỉ cần có thế. Từ bây giờ, cô không cần lo lắng nữa rồi. Đúng như Eric nói, Lục Bảo rất kiên cường, dù không có cô và anh bên cạnh thì con bé vẫn hạnh phúc bước tiếp.

"Nam này, Nam thích ăn gì, bọn mình ghé siêu thị mua đồ rồi Hải Lan nấu cho."

"Được."

Hải Lan ngồi chơi với Eric đến bảy giờ tối là phải về nhà. Thứ nhất, cô nói dối ra ngoài ôn tập cùng các bạn, cơ sợ đi lâu sẽ bị nghi ngờ. Thứ hai, con hẽm vào nhà ban đêm dù có đèn đường nhưng vẫn khá sợ. Đó là chưa kể khu nhà thi công giữa chừng bị bỏ hoang gần nhà cô. Buổi sáng đi qua còn thấy ớn nữa là ban đêm.

Hải Lan ngày xưa xinh đẹp. Hải Lan bây giờ càng rạng rỡ hơn bao giờ. Cô không chú ý nhưng từ khi cô dọn đến đây sinh sống đã thu hút cái nhìn của bọn con trai xung quanh.

Đêm, Eric nắm tay cô, tiễn về tới gần nhà thì lại có chút luyến tiếc.

"Hải Lan vào nhà đây."

Hải Lan buông tay nhưng Eric vẫn níu chặt. Anh cúi người, nhắc khéo.

"Nụ hôn tạm biệt."

"Không được! Người khác nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm." Hải Lan cúi đầu, xấu hổ lên tiếng. Anh ngày xưa đơn thuần, trong sáng sao lại trở nên như thế này?

Eric mỉm cười, kéo Hải Lan vào một góc tối bên đường rồi thì thầm qua tai.

"Bây giờ được chưa?"

Hải Lan nhìn xung quanh, dám chắc không có ai nhìn thấy mới to gan nhón chân lên, hôn nhẹ vào môi anh. Ai ngờ lúc này có tiếng bước chân người đến gần, cô giật mình định rời đi thì Eric đã xoay người, đẩy cô vào bên trong, dùng cơ thể mình che cho cô.

"Tại Nam hết đó, chút nữa là bị nhìn thấy rồi." Cô đánh nhẹ vào người anh khi chỉ còn lại hai người.

"Là Nam không tốt, Hải Lan đừng giận." Eric mỉm cười xoa tóc người yêu, mềm mỏng lên tiếng. Thời đại bây giờ, học sinh yêu đương công khai, không chỉ hôn, ngay đến quan hệ còn đem ra bàn luận như cơm bữa nhưng Hải Lan của anh vẫn còn tư tưởng thời xưa. Eric lại thích như vậy hơn. Bởi chỉ có như vậy thì Hải Lan mới thuộc riêng một mình anh.

Nhìn Hải Lan vào nhà thì Eric mới rời đi. Anh không đi thẳng ra xe mà rẽ vào khu nhà thi công bỏ hoang cách nhà Hải Lan không xa.

Ban nãy khi cùng Hải Lan đi ngang qua đây, anh đã để ý đám thanh niên liêu lỏng có cái nhìn dâm đãng lên người Hải Lan. Người của anh mà cũng dám có tư tưởng dơ bẩn đó sao?

Đi không tiếng động, Eric lên tầng hai thì đã nghe thấy tiếng bọn chúng.

"Con nhỏ học sinh đó ngon quá. Không biết hàng còn nguyên không?"

"Nhỏ đó ngon vậy thì thằng con trai khi nãy sao bỏ qua được? Chắc chơi không ít lần rồi."

"Vậy chắc nhỏ đó có kinh nghiệm rồi. Lần tới, chúng ta đem nó vào đây thử trải nghiệm xem thế nào? Mẹ nó! Chỉ nghĩ thôi mà đã phản ứng rồi."

Rầm!

Đám thanh niên đang bàn luận sôi nổi thì cánh cửa che hờ bên ngoài rơi mạnh xuống nền.

Trong bóng tối, bọn chúng bị ai đó đánh đến không thể phản kháng. Đến khi bọn chúng người đầy vết thương, nằm la liệt khắp nơi thì người kia mới rời đi. Từ đầu đến cuối, bọn chúng không hề thấy mặt người đánh mình.

**

Eric nói đi ôn tập mà mang tay không về sẽ bị nghi ngờ nên đã ghé nhà sách mua cho cô rất nhiều sách ôn luyện. Khi anh đưa nó cho cô, Hải Lan suýt ngất. Đống sách này xem ra không phải có thể đọc trong một hai ngày. Hải Lan bật cười. Nam dù trọng sinh thành Eric nhưng sự nghiêm khắc ngày xưa trong công việc vẫn không thay đổi,quả nhiên luôn lo lắng cho học trò, người yêu thì còn được chăm sóc kĩ càng hơn. Nhớ lại những lần Lục Bảo tâm sự với mình nói anh rất nghiêm khắc với học trò thì cô không tin vì anh vốn dịu dàng với mình khiến Lục Bảo tức nghẹn. Giờ, Hải Lan bị nghiệp quật rồi.

Ngoài sách ôn luyện, Eric còn đưa cô một cái usb. Anh ấy bảo bên trong có thứ cô cần.

Hải Lan mở ra thì bất ngờ. Bên trong có chứa thông tin về gia đình, bạn bè, người thân của cô. Ngay đến tập đoàn EC, thành viên trong gia đình mới của anh cũng không thiếu thứ gì.

Eric đang giúp cô có được kí ức của thân thể này và của anh ấy.

Hải Lan lật tư liệu tập đoàn EC ra xem. Cô chỉ quan tâm đến người mẹ kế hiện tại của anh ấy.

Trần Mỹ Như, 42 tuổi, cựu minh tinh một thời vang bóng. Bà ta xuất thân từ vùng nghèo đói của miền Tây. Năm mười sáu tuổi cả gia đình bị lũ cuốn làm cho nghèo càng thêm nghèo. Nhờ may mắn, hình ảnh bà ta được một đạo diễn có tiếng phát hiện khi lọt vào ống kính phóng viên đưa tin khi đi cứu trợ. Với sự chăm chỉ, không ngại khó, sau năm năm, bà ta đã leo lên nấc thang danh vọng, biến mình thành minh chứng không ngại khó, hết mình vì vai diễn, trở thành nữ minh tinh được nhiều người ngưỡng mộ. Năm hai mươi ba tuổi, bà ta trở thành người phát ngôn, người mẫu cho các thương hiệu trang sức của tập đoàn EC. Cũng từ đây, giới báo chí bắt đầu tốn giấy mực nói về chuyện tình hoàng tử, lọ lem giữa bà ta và người thừa kế tập đoàn EC Trần Nghiêm, cũng tức là người chồng hiện tại bây giờ. Lúc đó, nhiều hình ảnh thân thiết của hai người oanh tạc các trang báo. Cứ nghĩ một hôn lễ cổ tích được diễn ra. Ai ngờ, thiệp mời đám cưới gửi đến, cô dâu lại là một nữ thừa kế danh giá.

Trần Mỹ Như sau đó tuyên bố giải nghệ, ra nước ngoài sinh sống. Mọi người cho rằng đó là cách để bà quên đi mối tình dang dở này. Ai ngờ, bảy năm sau, tổng giám đốc Trần Nghiêm tuyên bố tái hôn sau khi vợ mất ba năm. Người vợ của ông không ai khác chính là Trần Mỹ Như. Lúc này, bên cạnh bà ta còn có một cặp song sinh trai gái.

Lúc bấy giờ, nhiều lời phỏng đoán được đưa ra nhưng tập đoàn EC lẫn bà Như đều không biện hộ hay giải thích gì. Mọi người sau đó dần hiểu ra. Bảy năm trước, ông Trần Nghiêm vì lợi ích gia đình nên mới buộc lấy người khác. Còn bà Như vì muốn thành toàn cho người yêu nên mới che dấu việc mình có thai, tự động rời đi. Kết quả, sau bao thăng trầm, hai người có tình cũng trở về bên nhau.

Đọc những bài báo cũ được cắt, lưu giữ lại trong usb mà Eric đưa, Hải Lan đã hiểu ra vài vấn đề. Bà Như này quả thật không đơn giản. Làm gì có chuyện mẹ Eric mất chưa lâu mà bà ta có thể bước chân vào làm dâu tập đoàn EC được?

Hải Lan không hỏi nhưng cô hiểu Eric thay đổi đều là vì người đàn bà này. Bà ta là người anh muốn nhắm tới trong thời gian tới nên đương nhiên cũng là người cô phải dè dừng.

**

"Mẹ, thật sao ạ?"

"Ừ! Nhưng nếu con không thích thì mẹ sẽ đổi ý."

"Ai nói con không thích kia chứ? Con yêu mẹ nhất."

Từ ngày con nhỏ Hải Lan kia xuất hiện, Bảo Ngọc luôn có một dự cảm không lành. Cô học khác trường nhưng vẫn không yên tâm. Dù bạn bè cô đã ra tay nhưng lại thất bại nhiều hơn thành công. Hơn thế, dạo gần đây, Dương có thái độ hơi kì lạ. Mấy đứa con gái trước anh ấy chơi qua đường là xong. Nhưng đây là lần đầu, cô thấy anh bận tâm về một đứa con gái. Cô từng nghe thấy Dương nhờ ai đó điều tra về nhỏ Hải Lan xem nhỏ đó đang qua lại với ai. Đây là điềm báo xấu, Bảo Ngọc không thể tiếp tục ngó lơ nữa, cô phải hành động ngay.

Học khác trường là một điểm yếu. Bảo Ngọc muốn năn nỉ mẹ cho mình chuyển trường lần nữa. Nếu mẹ không cho thì cô sẽ nhịn đói đến khi được thì thôi. Ai ngờ, Bảo Ngọc vừa nói ra thì đã được nhận lời. Cô còn tưởng mình lãng tai nữa kìa.

Không ai hiểu con bằng mẹ nhưng con cái sao hiểu nổi suy nghĩ của người lớn.

Bảo Ngọc cứ nghĩ rằng mẹ mình đang có chuyện vui nên vô tư chấp nhận yêu cầu của mình mà lại không biết mẹ mình làm chuyện gì cũng phải có lợi cho chính bản thân bà ta.

Bảo Ngọc thích Dương. Bà Như biết và vô cùng tán thành. Dương là cháu đích tôn. Nhà có công ty dược phẩm, có cả bệnh viện, làm thông gia với bên đó vô cùng có lợi. Ông nội Dương có quen biết với ba chồng, sau này Bảo Ngọc gả vào đó thì có thể nhờ cậy, củng cố địa vị thừa kế cho con trai mình.

Nhưng bà Như đưa con gái vào học cùng Dương không phải vì để hai đứa có thời gian bên nhau, gắn kết tình cảm. Cái bà cần là con gái có thể giúp mình loại bỏ một chướng ngại vừa mới mọc lên.

Bảng thành tích thi đầu năm bà đã biết. Tuy nói không sao, còn an ủi con trai hãy cố lên nhưng bà đâu thể để đứa con trai tài giỏi của mình thua con gái một người tài xế được. Con trai bà bị giành mất ngôi đầu bảng bởi một đứa nghèo hèn, lại thua vị trí thứ hai bởi một đứa thấp kém. Nỗi nhục này bà sao chịu được?

Bà điều tra qua thì biết thằng Dương có biểu hiện dây dưa với con bé Hải Lan kia. Để Bảo Ngọc vào đó, thay bà dạy dỗ cho nó biết thân phận của mình.

**

Tối, Eric vừa từ phòng tắm trở ra thì nhận được một cuộc điện thoại, anh liền bắt máy.

"Thưa cậu, mọi chuyện tôi đã làm theo cậu chỉ đạo."

"Tôi biết rồi. Gửi lời cám ơn của tôi đến tác giả, cám ơn ông ấy chịu nói theo ý tôi."

Tắt điện thoại, Eric ngồi vào ghế, dùng máy tính trực tiếp liên hệ với chuyên gia truy tìm mà anh đã hợp tác một thời gian.

"Đã có manh mối gì chưa?"

"Vẫn chưa! Trận hỏa hoạn năm đó người chết rất nhiều, người còn sống cũng lưu lạc khắp nơi. Tôi vẫn đang cố gắng truy tìm theo những tôi tin có được."

"Tôi đặt hy vào anh."

Eric thở dài, cầm ly rượu vang lên uống. Lục Bảo hạnh phúc. Đó là mong ước của anh và Hải Lan. Dù nó không phải sự thật thì anh cũng phải làm cho Hải Lan tin tưởng. Anh không dám nói cho Hải Lan biết sự thật đằng sau. Anh sợ Hải Lan không chịu đựng nổi.

Kiếp trước Hải Lan đã quá khổ đau rồi. Kiếp này, anh muốn cô hạnh phúc trọn vẹn.

Anh tin Lục Bảo sẽ hiểu cho lời nói dối này.