Bao Nuôi Thiên Tài

Chương 18: May mắn



Sáng, My, Oanh có hỏi Hải Lan về tình hình sắp xếp công việc với câu lạc bộ bóng rổ. Hải Lan không ngần ngại kể ra mọi chuyện nhưng lại cố tình giấu đi chuyện vải vụn kia. Cô không ngốc đến nỗi không biết việc mình đang bị làm khó dễ. Hải Lan đã bao tuổi rồi, mấy trò con nít này cô đã không thèm bận tâm, nói ra không khéo My, Oanh lại nông nổi, đi sinh sự thì mệt. My, Oanh vẫn còn con nít lắm.

Bài kiểm tra đánh giá chất lượng đầu năm đã có, giờ ra chơi, mọi người kéo nhau, chen lấn đến đó xem. Hải Lan không đi. Bài kiểm tra này khi đó cô không biết gì, chỉ đánh lụi mà thôi. Xem chỉ thêm xấu hổ.

"Trời ơi... Hải Lan... Nhanh... Nhanh..."

Đang ngồi xem bài một mình trong lớp, Hải Lan bất ngờ khi thấy My hớt ha hớt hải chạy vào rồi lôi cô đến thẳng bảng thông báo.

"Hải Lan, cậu đỉnh thật... Cậu đứng thứ hai đây này... Cậu đứng sau Tuyết Lê, giành vị trí của Nhật Minh rồi." Khi thấy Hải Lan xuất hiện, Oanh một hơi thông báo mà quên mất việc mình đang ăn bắp rang. Cô nói một tràng làm bắp trong miệng văng ra khắp nơi. Nhưng quan tâm làm gì, cô đang quá bất ngờ rồi này. "Hải Lan, cậu giỏi quá đi."

Hải Lan không tin. Cô đi lại xem cho rõ.

Điểm thi được công bố theo danh sách lớp. Tuy nhiên, một trăm học sinh có điểm cao nhất sẽ được lọc rồi ghi chung vào một danh sách, in trên giấy nhũ vàng, dán ở vị trí đầu tiên. Đây có thể gọi là bảng vàng đề danh trong các kì khoa cử ngày xưa.

Trên danh sách, Hải Lan thấy rõ tên mình ghi ở vị trí thứ hai... Điểm thì...

"Giỏi thật! Thua Tuyết Lê đúng 0.25đ."

"Vượt luôn cả Nhật Minh."

"Có khi nào thủ khoa sắp đổi người rồi không?"

"Mà cô bạn này là ai vậy? Trông lạ quá..."

Tiếng học sinh bàn tán vang lên xung quanh. Trong khi My, Oanh đang tự hào thay bạn thì Hải Lan vẫn chưa tin kết quả này... Cô... Cô chỉ đánh bừa thôi mà...

"Chúc mừng bạn. Bạn thật giỏi."

Người vừa lên tiếng là Nhật Minh. Cậu đến xem điểm cùng Dương thì hơi bất ngờ vì vị trí mình đã bị soán ngôi. Nhật Minh không hề khó chịu. Thắng thua là chuyện bình thường. Có thua thì mới phấn đấu giành được chiến thắng.

"Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu... Kì thi sắp tới, tôi sẽ lấy lại vị trí của mình." Nhật Minh mỉm cười đưa ra lời tuyên chiến.

"Cậu nhất định không thể giành vị trí thứ hai." Dương bên cạnh nói. "Cậu phải lấy vị trí đầu bảng cho tôi. Không thể mất mặt cánh con trai được."

Tuyết Lê mới đến xem điểm, nghe được lời này thì mỉm cười.

"Vậy cùng cố gắng, học kì tới xem ba chúng ta ai bị soán ngôi."

"Được!"

Tuyết Lê, Nhật Minh tràn đầy tự tin trong lời nói khiêu chiến, Hải Lan ở giữa không biết nói gì. Tới bây giờ, cô vẫn chưa rõ tình huống gì đang xảy ra.

**

Bên trong văn phòng hiệu trưởng.

"Học sinh trường chúng ta càng lúc là nổi bật." Nhìn bảng danh sách thành tích của học sinh, ông Khởi vô cùng hào hứng. "Không ngờ em học sinh mới này lại giỏi thế này? Eric, em thấy học kì sau em ấy có giành vị trí đầu bảng không?"

Nhìn bài thi của Hải Lan trên bàn, Eric không nói gì, chỉ mỉm cười. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ năng lực của Hải Lan. Cô gái còn nhờ cậu tìm sách hướng dẫn nhập môn thì lí nào lại làm bài với số điểm cao thế này? Xem ra đúng thật có chuyện đánh bừa cũng trúng... Nữ sinh này quả thật vô cùng may mắn.

**

Thành tích của Hải Lan đã làm không khí trong trường sôi nổi hơn hẳn. Năm lớp mười, Tuyết Lê nhận học bổng vào học tại trường tư thục Ánh Sáng, cũng từ lúc đó, cô luôn đứng đầu danh sách trong các kì thi, và Nhật Minh cũng từng ấy thời gian luôn ở vị trí thứ hai, cách biệt luôn là một điểm.

Học kì này, Hải Lan đánh bại Nhật Minh, cách biệt điểm thi với Tuyết Lê ở điểm số suýt xoa khiến mọi người chấn động.

Ở ngôi trường này, gia thế là một, thành tích cũng là một, học sinh có thể khoe khoang gia đình cũng có thể tự hào về thành tích. Tuyên chỉ của trường chính là thành tích, ai có thành tích cao thì người đó được tôn trọng. Chính vì thế, khi điểm thi của Hải Lan xuất hiện, những nữ sinh hùa theo Bảo Ngọc tìm cách chơi xỏ Hải Lan đã phải ngồi lại tìm cách. Đâu ai ngờ con gái một người tài xế lại học giỏi đến thế này?

Tiết thể dục, Hải Lan tiếp tục làm quen với với việc ném bóng. Môn này không tính vào điểm thành tích nhưng cũng buộc phải đủ điểm qua môn. Thầy giáo nói rồi, mỗi học sinh được ba quyền ném bóng, chỉ cần ném vào một quả là coi như đậu.

Nhưng, thực tế lại không đơn giản như vậy, Hải Lan đã tập rất lâu cũng không thể ném bóng vào được rồi.

A...

Một quả bóng từ phía sau bay đến, trúng vào đầu Hải Lan khiến cô chúi người về phía trước.

"Nè! Mắt đuôi hả?"


Hai sân bóng rổ liền kề nhau, hôm nay hai lớp 11A1, 11A2 cùng học với nhau. Rõ ràng nước sông không phạm nước giếng, vậy mà đám con gái bên lớp A2 lại cố tình ném bóng vào Hải Lan, Oanh thấy rõ nên kéo theo đám bạn qua nói lý.

11A1, 11A2 từ trước giờ bằng mặt không bằng lòng, vẫn âm thầm đấu đá nhau. 11A2 có học sinh gia thế khủng nhất, lại có nhiều học sinh có chức vụ trong hội học sinh, điển hình như Nhật Minh, Dương, Mai Trang. Còn lớp A1 thì lại thiên về thành tích với Tuyết Lê luôn đứng đầu danh sách điểm thi. Nay lớp A1 lại có thêm Hải Lan nên đám A2 muốn gây chuyện đây mà.

"Nè! Muốn gây chuyện hả? Sao ném bóng vào Hải Lan?"

"Lỡ tay thôi... Bóng nặng quá, cầm không nổi, tôi đâu lực sĩ như mấy người."

Vồn chỉ đang nói chuyện, ai ngờ chỉ vài câu thì đám con gái đã lao vào nhau. Đám con trai nhìn thấy thì lập tức tránh xa, chuyện này tốt nhất họ không nên can thiệp.

Nữ sinh hai bên không ai nhường ai, đều hăng máu nắm tóc, giựt tai, cấu xé nhau, Hải Lan phát hoảng, cô lần đầu chứng kiến cảnh này. Cô nghĩ mình là nguyên nhân mọi chuyện nên vội vàng chạy vào, cùng một số bạn ngăn cản trước khi mọi chuyện đi quá xa.

"Các em đang làm gì!"

Tiếng hét của giáo viên thể dục vang lên mới chấm dứt được màn hỗn chiến này. Sau màn la mắng, cảnh cáo, hai lớp A1 và A2 mới được trở về lớp.

"Con gái quả nhiên không thể chọc giận." Trở về lớp, Dương nhìn đám con gái đầu tóc rối tung, mặt mày hung giữ đi phía trước rồi nhìn sang Nhật Minh bên cạnh nói chuyện. "Con gái điên lên quả thật đáng sợ."

Nhật Minh cười, nhìn bạn cảnh cáo.

"Nếu sợ thì ông đừng thay bạn gái như thay áo nữa, coi chừng mấy cô nàng đánh hội đồng."

"Ông nghĩ tôi là loại người nào. Mấy cô nàng tôi quen đều tôi tình ta nguyện, quen hay chia tay đều trong vui vẻ." Dương tự hào khen ngợi bản thân.

**

My, Oanh vì trận hỗn chiến mà tay bị xướt vài chỗ. Hải Lan liền cùng cả hai đến phòng y tế thoa thuốc. My còn đỡ, Oanh thì không ngừng mắng chửi đám con gái A2. Không ngờ, vừa nhắc thì tụi này đã xuất hiện. Nếu không phải có cô Vân ở đây thì Hải Lan sợ My, Oanh lại lao vào đánh nhau nữa.

Vội vã đưa My, Oanh về lớp nên quên mất chai dầu xoa bóp trị tan vết bầm của cô Vân đưa, Hải Lan vội chạy lại lấy. Ai ngờ, cô vừa mở cửa đi vào, không thấy cô Vân mà chỉ thấy Nhật Minh đang thoa băng lại vết xướt trên tay Tuyết Lê.

"Mình lấy chai dầu... Mình đi đây." Hải Lan thấy dáng vẻ xấu hổ của cả hai thì hiểu ngay. Hai người này đang rung động bởi tình đầu. Tình đầu bao giờ cũng đẹp, hy vọng cả hai dù đánh mất cũng đừng làm tổn thương nhau.

**

Ngồi trong góc khuất sau những kệ sách cao bên trong thư viện, Eric đang xem các chỉ số chứng khoán trên công ty thì nhận được một email gửi đến. Cậu mở ra xem thì thấy đó là một đoạn trích camera trên hành lang. Giáo viên chủ nhiệm lớp 11A2 đang chụp lén hình Nhật Minh, Tuyết Lê nói chuyện cùng nhau sau đó thì vội vàng gọi điện cho ai đó. Không cần hỏi, Eric cũng biết bà Như là người nhận cuộc gọi này. Bà ta quả nhiên vẫn vậy, vẫn thích âm thầm giở trò sau lưng người khác. Tuy nhiên, lần này đối tượng lại chính là con trai mình, Eric không biết bà ta sẽ chuẩn bị lời giải thích gì khi mọi chuyện lộ ra. Nhật Minh không phải người nhu nhược, cũng chẳng kẻ ngu ngốc.

Điện thoại có cuộc gọi đến, là chủ tịch Hà của tập đoàn HL, Eric suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.

"Tôi nghe."

"Thưa ngài, phía bên kia đã đụng đến cổ phiếu trên thị trường, tôi phát hiện một số cổ đông bắt đầu rục rịch không yên ở vị trí của mình."

"Chuyện của công ty thì ông tự lo liệu, tôi không can thiệp."

"Vậy tôi sẽ làm theo cách của mình."

Tắt máy, chủ tịch Hà Phong của tập đoàn HL liền rời khỏi phòng làm việc. Hôm nay, vợ ông sức khỏe không tốt nên ông không đến công ty. Có lẽ vì thế mà đám người kia mới tụ họp lại, bàn đối sách lật đổ ông. Tiền tài đúng là thứ có thể thay đổi con người. Những cổ đông này đều là bạn, là đồng nghiệp cùng ông gầy dựng cơ nghiệp từ khi còn hai bàn tay trắng. Nào ngờ, vì danh lợi, vì quyền lực mà đã trở mặt. Chủ tịch Hà Phong thở dài. Ông sẽ cho họ một cơ hội, nếu họ không nắm bắt thì ông đành vô tình.

**

My, Oanh nằng nặc xin phương pháp học, Hải Lan cố giải thích nhưng cả hai không tin chuyện đánh bừa cũng trúng quá vô lý này. Hết cách, cô liền hứa cho hai người xem quyển sổ ghi chép các công thức, ghi chú lưu lý lần trước mình được tặng. Phải công nhận, quyển sổ tay này vô cùng có tác dụng, những ghi chú bên trong giống như mẹo nhỏ, khiến các môn dễ thở hơn rất nhiều.

Hải Lan rất thích tính cách của My, Oanh, dù giàu có nhưng không hề xem nhẹ người nghèo hơn mình. Mời cả hai về nhà, Hải Lan vô tình để lộ chuyện vải vụn khi cả hai thấy chúng trong phòng cô. My, Oanh tức giận, mắng chửi câu lạc bộ thời trang.

"Hải Lan, vải vụn này thì làm sao may? Cậu nói với hội trưởng đi, hội trưởng sẽ có cách với đám người đó." Oanh đề xuất.

"Hay cậu nói với Dương, hai bên cùng hợp tác, cậu không ổn thì câu lạc bộ bóng rổ cũng chẳng yên thân." My lên tiếng.

"Nhờ Dương làm gì, rõ ràng là mấy đứa con gái trong câu lạc bộ bóng rổ móc nói với phía câu lạc bộ thời trang để chơi xỏ Hải Lan." Oanh bức xúc.

"Này! Chuyện này Dương cũng đâu biết. Đừng quên chính Dương là người lên tiếng giúp Hải Lan đó."

"Cho xin đi, rõ ràng hội trưởng Nhật Minh mới là người giúp Hải Lan."

Thấy hai cô bạn lại chuẩn bị vì thần tượng mà gây chiến, Hải Lan liền nhảy vào can, đồng thời trấn an cả hai.

"Hai người đừng lo, vải vụn cũng dùng được. Mình chấp vá lại là được hết. Không sao đâu."

My, Oanh biết Hải Lan biết may vá nhưng ngờ tay nghề cô bạn này lại giỏi đến như vậy, vải vụn thế này mà cũng ghép lại được. Hơn nữa, đường may của Hải Lan rất đẹp, vô cùng thẩm mỹ khiến tấm vải sau khi được ghép lại nhìn xa không thể thấy được đường chấp vá.