Bảo Mẫu - Vợ Yêu

Chương 43: Tâm sự với mẹ



“Mẹ, con tới rồi.”

Thấy Tư Niệm bước vào, bà Lưu nằm trên giường liền khẽ nở nụ cười, miệng run run nói:

“Tiểu Niệm à, mẹ nhớ con lắm.”

Lúc này, Tư Niệm đang đóng cửa còn chưa kịp tới bên giường bệnh Bảo Bảo đã nhanh nhảu chạy ra. Thằng bé tới bên giường bà Lưu, hồn nhiên hỏi:

“Ba nhỏ, đây là bà ngoại của con sao?”

“Đứa trẻ đáng yêu này là ai đây?” Bà Lưu nhìn nhóc con dịu dàng lên tiếng.

Tư Niệm ngồi xuống bên giường mẹ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã sớm trở nên gầy yếu của bà.

“Đây là Bảo Bảo. Là con trai của một người bạn của con. Hôm nay anh ấy có chút việc bận nên nhờ con trông.”

Nghe đến đây, Bảo Bảo liền ngơ ngác nhìn lên. Có lẽ thằng bé đang thắc mắc tại sao Tư Niệm lại gọi nó là “con trai của một người bạn”. Biết trước những điều thằng bé đang định hỏi, Tư Niệm đưa ngón trỏ tay lên trước miệng, ra hiệu cho thằng bé đừng hỏi gì.

“Mẹ, mẹ thấy khoẻ hơn chút nào không?”

Bà Lưu gật gật đầu. “Hôm nay cả tâm trạng lẫn cơ thể đều cảm thấy khá tốt. Con đừng lo lắng nhiều quá. Dù sao mẹ cũng già rồi.”

“Nếu mẹ thấy khó chịu ở đâu thì phải nói với con hoặc là bác sĩ Trương ngay nhé!”



Sau đó, bà Lưu hỏi thăm khá nhiều về cuộc sống cũng như công việc hiện tại của con trai. Cậu cũng không giấu diếm gì mẹ, đều kể tất cả ra. Kể cả chuyện cậu làm bảo mẫu cho Bảo Bảo ở nhà Phong Diên.

Qua lời kể của cậu, nếu là người khác thì họ sẽ nghĩ cậu đang có một cuộc sống và một công việc khá ổn định, không có gì phải lo nghĩ nhiều. Nhưng vì là một người mẹ, qua vẻ mặt của cậu bà Lưu có thể dễ dàng nhận ra con trai hình như đang có chuyện gì đó phiền lòng.

“Tiểu Niệm, con có phải đang gặp chuyện gì không vui không?”

Nghe câu hỏi đột ngột của bà Lưu, Tư Niệm phút chốc ngây người. Nhưng rồi cậu lại mỉm cười phủ nhận.

“Không có gì đâu mẹ. Con vẫn đang sống rất tốt mà. Có chuyện gì có thể khiến con không vui được chứ?”

Nhìn cái cách mà con trai nở nụ cười như thể đã quá quen rồi, trong lòng bà Lưu đau như cắt. Bà biết rõ, để có thể nhoẻn miệng cười một cách dễ dàng như thế nay, con trai bà hẳn đã phải trải qua rất nhiều chuyện đau lòng.

Thấy mẹ dường như đã phát hiện ra rồi, Tư Niệm không còn cách nào đành đưa Bảo Bảo ra ngoài, nhờ bác sĩ Trương trông giúp một lúc. Cậu lại quay lại bên giường mẹ, ngồi xuống một cách trầm tư.

Bà Lưu đưa bàn tay run run lên má con trai, dịu dàng nói: “Mẹ biết con là một đứa trẻ mạnh mẽ. Nhưng trước mặt mẹ, con không cần phải cố tỏ ra kiên cường đâu. Đừng chọn cách nở nụ cười để che giấu đi cảm xúc của con. Mặc dù trong tình cảnh này mẹ không thể giúp gì cho con, nhưng có chuyện gì hãy cứ kể cho mẹ nghe, hoặc là khóc một trận thật to, con sẽ cảm thấy tốt hơn ít nhiều đấy.”

Tư Niệm nghe xong thì liền cúi đầu im lặng. Tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay của bà. Rồi một vài giọt nước mắt bắt đầu rơi.

“Con sai rồi mẹ ơi. Đáng lẽ ngay từ đầu con không nên nhận công việc này mới đúng. Anh ta là một tên khốn. Anh ta đã khiến con khổ sở không biết bao nhiêu lần… Con thực sự đã rất cố gắng để không cho phép bản thân rơi vào lưới tình của anh ta rồi… bởi vì anh ta đối với con vừa rất tệ lại vừa rất tốt. Nhưng mỗi lần mà anh ta nói xin lỗi với con ấy, không hiểu sao con cứ luôn bị mềm lòng. Anh ta thậm chí còn dùng cái dáng vẻ vội vàng khổ sở chạy tới mang con về, khiến con cảm thấy bản thân mình cứ như một thằng ngốc, tự mình đa tình, rồi tự mình đau khổ vì anh ta… Con rốt cuộc phải làm sao đây? Anh ta không hề yêu con, anh ta vẫn còn tình cảm với người vợ cũ xinh đẹp ấy. Bây giờ cô ấy muốn quay lại, con có phải sẽ bị tống khứ ra khỏi căn nhà đó, sẽ bị anh ta vứt bỏ một cách tàn nhẫn không?”

Tư Niệm vừa nói vừa khóc nấc lên. Bà Lưu nằm đó thì thấy xót xa vô cùng. Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai khổ sở vì tình yêu thế này, hơn nữa lại không phải vì một người phụ nữ. Đến bây giờ bà mới cảm thấy bản thân mình thật đáng trách, không thể sống một cách khoẻ mạnh để chăm sóc con như bao người mẹ ngoài kia. Đều là do bà đã làm khổ con, khiến con phải vì tiền mà nhận cái công việc này để rồi rơi vào lưới tình của một tên đàn ông khốn.

Bà Lưu đau lòng ôm lấy Tư Niệm, giọng run run, tay nhẹ nhàng xoa đầu an ủi con. “Cứ khóc đi, con trai của mẹ. Nhưng khóc trước mặt mẹ chứ đừng khóc trước mặt cậu ta. Mẹ không biết cậu ta là người ra sao, nhưng chỉ cần làm con khóc thôi thì cậu ta chắc chắn là một tên khốn. Cậu ta là ai mà dám làm con trai mẹ khóc chứ? Cậu ta không xứng đáng để con dành trọn tình cảm cho đâu.”