Bảo Mẫu - Vợ Yêu

Chương 18: Sự giúp đỡ âm thầm



Tại sao anh ta lại ở đây? Khi nãy đến hẻm mình đâu thấy có xe của anh ta đâu nhỉ? Một trong số những người ngồi cùng Phong Diên hả hê nói: “Nào, các cậu cứ thoải mái nhé! Hôm nay tôi thanh toán, mong rằng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, được không?”

Hắn ta vừa dứt câu thì mọi người cùng nâng ly, sau đó mỗi người kéo về một cô gái xinh đẹp. Tư Niệm đứng đó có vẻ rất ngại, cậu không phải là con gái, đương nhiên là không có ai muốn được cậu phục vụ rồi.

Nhưng vấn đề duy nhất mà cậu lo lắng trong đầu chính là phải giải thích với Phong Diên thế nào, liệu anh ta có tin lời cậu nói không?

Không thể để Tư Niệm cứ đứng mãi ở đó, sau cùng Phong Diên chỉ đành kéo tay cậu tới ngồi bên mình. Một đồng nghiệp của anh thấy vậy liền cười.

“Giám đốc Lâm à, ly hôn vợ rồi bây giờ lại có sở thích như vậy sao?”

Nhắc đến ba từ “ly hôn vợ” Phong Diên có vẻ không vui. Nhưng có lẽ vì đang là đối tác làm ăn nên anh chỉ có thể cười trừ nhẫn nhịn. Phong Diên đưa tay bóp nhẹ hai má Tư Niệm rồi nhìn người đàn ông kia nhoẻn miệng cười.

“Giám đốc An, vậy là anh không biết rồi. Tôi lúc nào mà chẳng thích trải nghiệm những điều mới mẻ. Anh xem, cậu nhóc này không phải cũng khá dễ thương sao? Thậm chí lại còn trang điểm.”

Hai má Tư Niệm lúc này đã đỏ phừng phừng, không thể nói câu nào, cậu xấu hổ lại càng không biết phải giấu mặt vào đâu.

Lại một đồng nghiệp nữa của Phong Diên chỉ tay vào cậu lên tiếng: “Đúng đó giám đốc An. Cậu nhóc này cũng khá dễ thương đó!”

“Nhưng mà… hôm nay cậu nhóc là của tôi rồi nhé.” Phong Diên vừa nói dứt câu đó, Tư Niệm liền ngơ ngác nhìn lên. Anh cũng tiếp tục nâng ly cùng những người kia, khi vươn người ra để nâng ly, anh tiện tay còn đặt lên đùi cậu một chiếc gối.

Ngồi một lúc vẫn không thấy Tư Niệm mở miệng nói câu, lại càng không thấy cậu phục vụ Phong Diên, giám đốc An lại nhìn sang cậu mà trêu.

“Này nhóc con, ngày đầu đi làm sao? Phục vụ người ta đi chứ!”



Thấy Tư Niệm nghe xong hai má liền đỏ lên, lúng túng không biết làm sao, một người ngồi bên lại muốn trêu đùa hơn nữa.

“Thôi được rồi, em ngại đúng chứ? Nếu không biết phải phục vụ thế nào thì uống thử ly rượu anh xem. Chắc hẳn em phải biết uống rượu đúng không?” Nói xong, hắn ta liền rót đầy một ly rồi đưa cho cậu.

Không muốn thân phận bị bại lộ làm hỏng chuyện của Phong Diên, Tư Niệm dù rất lo nhưng cậu vẫn nhận lấy ly rượu từ tay tên kia, một hơi uống cạn. Phong Diên ngồi bên vốn định sẽ uống giúp cậu, nhưng thấy cậu đã nhận, anh chỉ thể ngồi đó cau mày nhìn.

Một lát sau, Phong Diên không nhịn được mà cởi áo khoác ra khoác lên vai cậu. Anh là không muốn để người khác nhìn cậu trong bộ dạng hở hang thế này. Để ý kĩ thì nãy giờ anh đã thấy cậu ngồi cứ cựa quậy, thấp thỏm không yên. Nghiêng người ra sau, vén áo khoác lên, quả nhiên chiếc đuôi thỏ mà người thợ trang điểm vừa gắn vào phía sau cậu không ngừng cọ sát vào bên trong khiến cậu khó chịu.

Phong Diên trước mặt thì vẫn tươi cười nói chuyện với đối tác, đồng nghiệp, nhưng không ai biết lúc này tay anh đang luồn về phía sau cậu, giúp cậu gỡ cục bông kia ra. Trước sự mân mê, mần mò của bàn tay to lớn của Phong Diên, Tư Niệm giật mình, không giấu được sự xấu hổ.

Tạch! Cuối cùng cũng gỡ được rồi. Sau khi rút tay về anh lại tiếp tục nói chuyện với mọi người như thể chưa có gì xảy ra cả.

Mãi cho đến lúc thấy những người khác đã bắt đầu say, Phong Diên không chần chừ mà chốt một câu: “Vậy, hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác ăn ý.” Nói rồi, anh đứng lên bắt tay từng người một.

“Bây giờ… chắc tôi phải đi nếm thử cậu nhóc này rồi. Thực sự khó mà chịu được thêm nữa.”

Những người kia nghe xong liền cười cợt nói: “Giám đốc Lâm nhé, cậu nhìn vậy mà cũng rất có tố chất làm lưu manh đó nha! Chúc cậu ăn ngon miệng!”

“Được. Cảm ơn giám đốc An.”

Lúc này Phong Diên mới quay ra cầm lấy tay Tư Niệm. Anh vừa định kéo cậu dậy thì nhận ra có vẻ như sau ly rượu kia cậu đã say ngoắc cần câu rồi. Cũng chẳng phải lạ gì, rượu mà bọn họ uống vừa rồi là một loại rượu nặng. Nếu không phải anh có tửu lượng tốt, chắc cũng ngất ngưởng ra đó như những người kia rồi.

Phong Diên bất lực trút một hơi thở dài, sau đó không nghĩ nhiều mà vác Tư Niệm lên vai, mang cậu ra khỏi xe trong lúc những người kia không để ý.