Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 22



Minh Huy biết thừa cô ta không hề gặp hai Dâu Tây và Dưa Hấu, nếu thật sự thương con thì hơn ba năm đã liên lạc hỏi thăm hai bé thế nào rồi ! Thế nhưng chưa từng, cô gái này tuyệt tình đến nỗi làm người khác lạnh lòng.

Tại sao bây giờ cô ta quay về ? Chẳng phải vì hết tiền sao ? Anh cũng không muốn âm thầm điều tra người khác nhưng mà việc Hiền Thục quay về khiến anh thấy bất an, cuối cùng đã cho người lặng lẽ đi điều tra, kết quả Minh Huy phát hiện Hiền Thục còn đang nợ người khác hơn năm trăm triệu bị người ta đuổi theo mới vác xác trở về lại nơi này tìm anh.

Ba năm qua, Hiền Thục chưa bao giờ quan tâm tới sự tồn tại của đứa nhỏ mà cô đã vất vả sinh ra.

- Hai bé con đang sống rất tốt, Tôi hi vọng cô đừng phá hỏng cuộc sống yên bình của ba cha con tôi. Như vậy đi, tôi giúp cô trả món nợ mà cô đang thiếu, sau đó tìm cho cô một công việc ổn định, cô thấy như thế nào ?

Tất cả những câu nói kia lọt vào tay này của hiền thục thì ra tay khác, cô ta chỉ quan tâm đến mấy chữ " đã kết hôn " của Minh Huy.

- Anh đã kết hôn với ai ? Khi nào ?

- Đây là chuyện riêng tư của tôi. Tin hay không thì tùy cô.

- Tôi không tin, Tôi biết anh vẫn độc thân mà ! Không sao có thể như vậy chứ ?

Hiền Thục tức giận không thôi, cô ta đánh chủ ý lên vị trí Vương thiếu phu nhân, giờ đột nhiên nghe thấy Minh Huy đã kết hôn thì rất hoảng. Minh Huy sắc mặt của anh ngày càng kém, một lần nữa khẳng định với Hiền Thục:

- Tôi sẽ trả nợ cho cô, chỉ cần sau này cô đừng đến quấy rối cuộc sống của tôi nữa và cô hãy nhớ kỹ đây là lần cuối cùng.

Hiền Thục phán đoán thiệt không sau đó nói:

- Anh đang lừa tôi đúng không ? Tôi đã điều tra rồi anh làm gì có bạn gái chứ nói gì đến kết hôn.

- Tôi không rảnh đôi co với cô nữa, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi hiện tại cô ấy là vợ hợp pháp của tôi.

- Được, trả nợ cho tôi tôi sẽ không làm phiền anh nữa.

Khóe môi cô ta cong cong, không biết trong lòng lại nghĩ cái gì.

Cuộc điện thoại cũng nhanh chóng được kết thúc, anh vội quăng điện thoại lên giường anh tiếp tục ôm Tường Vy thật chặt, thì thầm vào tai cô :

- Vy hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn được không em ? Anh không muốn đợi thêm chút nào nữa đâu.

Minh Huy vừa nói vừa nắm tay Tường Vy luồn một chiếc nhẫn kim cương to vào ngón giữa bàn tay phải của cô.

Tường Vy giơ bàn tay trái lên ngắm nghía chiếc nhẫn đang đeo trên tay, rồi nhìn anh cười nhếch mép :

- Đây có được xem là anh cầu hôn em không ?

Minh Huy cười tươi nhìn cô :

- Em cứ cho là vậy đi

Tường Vy giả bộ thở dài trả lời :

- Cầu hôn gì không lãng mạn gì hết nhưng.... lỡ yêu thì bấm bụng chịu đại luôn cho rồi.

Vừa trả lời xong cô liền cười to, nháy mắt với anh. Nghe được câu trả lời Minh Huy cười tít mắt vội ôm cô đứng lên xoay mấy vòng, đi lại tủ quần áo chọn một bộ đồ đôi cho cả hai cùng đi đăng ký kết hôn.

Minh Huy mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt, mặc quần âu màu đen, Tường Vy mặc chiếc váy giống màu áo của anh, dài đến gối.

Sau Ba mươi phút sau cả hai đã nắm tay nhau vào nơi đăng ký, không biết mọi thứ đã được anh chuẩn bị khi nào khi vừa đến đã có người chờ sẵn chỉ cần ký tên là hoàn thành thủ tục.

Minh Huy nắm tay Tường Vy vừa đi ra xe vừa cười nói :

- Vợ ơi ơi ! Vợ à à ...

- Dạ anh kêu em có gì không ? Mà mình đi đâu vậy anh , không về nhà à ?

- Về nhà chi sớm vậy Vợ ? Em đang nôn nóng muốn động phòng với anh ? Vợ à chuyện đó tối mình làm sẽ hấp dẫn hơn bây giờ nha em. Giờ đến một cửa hàng thấy quần áo, anh có bất ngờ cho em.

- Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người, em ....

Mặt Tường Vy lúc này đỏ ửng lên, cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài ngắm đường phố. Đến cửa hàng anh và cô thay một đồ mới, sau khi thay xong quay lại xe thì...... Tường Vy đã nhận bất ngờ lớn, xe đầy hoa hồng, bông bóng vô cùng lãng mạn.

Một lúc sau Minh Huy, đưa cô lên xe rồi phóng xe lướt thật nhanh ra khỏi thành phố đến một vùng ngoại ô thật yên bình.

Xe đang chạy nhanh, anh bấm nút điều khiển hạ mui xe xuống, chạy thật chậm đến mức người đi bộ có thể đi nhanh hơn xe, anh rẽ vào một cái cổng hình trái tim thật to được trồng bằng hoa Tử Đằng màu xanh, từng chùm hoa nặng trĩu rũ xuống, phía dưới mỗi gốc Tử Đằng có trồng thêm hoa Hạnh Phúc màu đỏ làm cả con đường trở nên rất huyền ảo đẹp tự một bức tranh thần tiên vô lãng mạn, gió cứ nhè nhẹ thổi rất mát hương thơm bay ngào ngạt, xa xa có vài cặp đôi đang cùng nhau tạo dáng chụp hình.

Tường Vy càng ngắm càng thích thú, cô không kiềm được sự phấn khích liền quay sang anh :

- Wow ! Con đường này đẹp quá, làm sau a biết chỗ này vậy ?

Minh Huy cười tươi, nắm tay cô giải thích :

- Nơi này là một trong những tài sản của nhà mình đó vợ, đây từng là nơi làm việc của mẹ anh lúc còn sống, từng gốc cây ngọn cỏ đều do mẹ tự tay lựa chọn và trồng chúng.

- Ồ đẹp quá !

Lúc này những bông hoa Tử Đằng màu xanh đã dần sang màu trắng tinh khôi, chạy thêm một đoạn nữa sẽ là hoa màu hồng và cuối cùng cả con đường đã thành màu tím.

- Con đường hoa Tử Đằng này dài đến bốn cây số, tượng trưng cho bốn mùa trong năm, hoa màu xanh là sự khởi đầu, hoa màu trắng là tình bạn, hoa màu hồng tình yêu chớm nở, màu tím là sự thủy chung.

Đây là câu chuyện tình yêu của cha và mẹ cũng chúng ta đó, con đường này cũng là nơi cha cầu hôn mẹ. Đố em biết con đường này có tên là gì ?

- " Tình Yêu ", ý nghĩa là dù chúng ta ở giai đoạn nào của tình yêu thì bốn mùa đều hạnh phúc đúng không anh ?

Minh Huy cười tươi nhìn cô rồi gật đầu. Xe vẫn chạy đều, chạy đều về phía trước, một căn nhà bằng kính ba tầng đang dần hiện ra trước mắt cô.

Căn nhà được trang trí bằng rất nhiều ma nơ canh mặc trang cưới có đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, đặt biệt là những con ma nơ canh này được tạo theo chiều cao, khuôn mặt của Minh Huy và Tường Vy, chúng được xếp gần nhau theo từng cặp, mỗi cặp đều mặc một trang phục cưới của từng vùng miền trên đất nước Việt Nam, nhìn ngoài vào tổng thể toàn ngôi nhà chúng được sắp xếp tạo hình một trái tim khổng lồ đầy màu sắc. Minh Huy nhẹ nhàng ôm eo cô thì thầm :

- Mau vào trong chọn một vài bộ Hỷ phục để hai ta chụp hình kỉ niệm ngày đăng ký kết hôn nha vợ. Mẹ chúng ta là một nhà thiết kế trang phục cưới, ngôi nhà này là nơi mẹ làm việc khi còn sống.

Tường Vy chưa kịp phản ứng, anh đã ôm eo cô bước vào trong, cửa chính vừa mở ra những cánh hoa hồng nhiều màu sắc từ trên trần nhà lần lượt rơi xuống vì hoa hồng có bao nhiêu màu đều được anh mua hết, phía dưới chân được lót một chiếc thảm những màu đỏ, hai bên đường đi được trang trí bằng hoa hướng dương.

Lúc này Minh Huy có điện thoại nên quay đầu ra ngoài bỏ cô một mình đang chìm đắm trước cảnh đẹp trước mặt, thì có hai cái tên lửa từ trong nhà lao ra với vận tốc ánh sáng cực nhanh chạy đến chỗ hai người và .....

- Bịch

Âm thanh thật to vang lên, làm Minh Huy cũng giật mình quay vào thì cô đang nằm dài trên đất, hai bé con cũng đang nằm trên người cô, anh đã nhanh đến đỡ cả ba người lên. Dâu Tây và Dưa Hấu khi đứng lên hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tội lỗi, hối hận, đồng thanh nói :

- Con xin lỗi, mẹ không sao chứ ?

Tường Vy do có thói quen chỉ thường mang giày búp bê sát đất nên khi té chân cũng không đau lắm, cũng may là té trên thảm nhưng toàn thân lúc này ê ẩm khắp nơi, cô chưa kịp trả lời, anh đã rầy hai bé con.

- Hai con có biết như vậy nguy hiểm lắm không ? Cha không muốn chuyện này lập lại thêm lần nào nữa nghe rỡ không ?

- Dạ Con xin lỗi cha, tụi con không tái phạm nữa

- Được rồi, em không sao, anh đừng la con nữa.

Minh Huy gật đầu, liền bồng cô vào phòng nghỉ ngơi. Anh để cô thì ngồi dựa lưng vào tường, bàn tay to lớn của anh liên tục xoa lưng cho cô, hai bé con ngồi đối diện, miệng luyên thuyên nói cho cô không đau nữa.

- Mẹ ! Hôm nay buổi sáng Dâu Tây được cô giáo tiếng Anh khen vì đã giơ tay trả lời câu hỏi của cô giáo, mẹ có thấy con giỏi không ?

- Dâu Tây được cô khen vì giơ tay suốt tiết học dành trả lời câu hỏi hoài, nhưng trả lời toàn ben bét hết vậy cũng khoe với mẹ.

- Xí !! Em trả lời sai kệ em, còn hơn anh hai không dám giơ tay trả lời câu nào, lêu lêu ....

Dâu Tây vừa nói xong đã nhanh chân phóng xuống đất chạy để không cho Dưa Hấu bắt được. Hai anh em chạy loạn khắp phòng.

- Em có mệt ? Có cần anh mang hai con " cún " con này ra ngoài cho em nghỉ ngơi không ?

- Không cần đâu anh, giờ cũng đến giờ cơm trưa rồi, anh ra ngoài đem cơm vào cả nhà mình ăn chung luôn.

Minh Huy gật đầu nhanh bước ra ngoài. Hai bé con cầm tinh tuổi con cún, nên anh cũng ghẹo kêu tụi nhỏ bằng cún con, lúc đầu tụi nhỏ không thích, nhưng giờ cũng quen.

Một lúc sau Minh Huy đã trở lại cùng một xe đẩy đầy ấp thức ăn, nước ép hoa quả. Giờ đây cả gia đình bốn người cùng ngồi trên bàn ăn hình tròn nói cười, làm cả căn phòng vô cùng ấm áp tình yêu của gia đình.

Sau khi ăn xong ba mẹ con đã ôm một đĩa trái cây to, một ly cam ép và hai ly sữa chua đến ghế sofa vừa xem phim hoạt hình " Năm anh em siêu nhân " bỏ mình anh đang cặm cụi dọn dẹp.

Dưa Hấu và Dâu Tây chạy lại tủ quần áo lấy ra hai chiếc mặt nạ đeo vào, rồi lấy hai cái khăn tắm bản to mỗi đứa cầm lên cột lại đeo vào cổ làm áo choàng, mỗi đứa cầm một chiếc đũa cây để làm kiếm bắt đầu đánh nhau, tiếng đũa chạm nhau nghe " cạnh, cạnh ", Tường Vy giờ ngồi dựa đầu vào vai Minh Huy để xem " phim " của hai bé con đóng, anh nhàn nhạt lột vỏ quýt đút cho cô ăn.

Hạnh phúc quả thật rất đơn giản, từ những đều nhỏ nhặt của cuộc sống.