[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta

Chương 16: 16




Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Bệ hạ nương nương? Hai người......" Còn chưa đi xa đã đụng phải Ngọc Đế và Vương Mẫu chật vật bất kham, Trầm Hương nhịn cười tiến lên.
"Ừ." Ngọc Đế phủi phủi quần áo, hàm hồ đáp lại, "Trầm Hương! Tôn Ngộ Không và Cộng Công kia đánh nhau rồi! Ngươi lập tức mang binh đến tiếp viện!"
"Cộng Công? Chính là thượng cổ đại thần truyền rằng giận dữ đụng đổ Bất Chu Sơn? Sao hắn lại làm khó Thiên Đình?" Trầm Hương ngạc nhiên nói, má con ơi, sao thượng cổ đại thần này đang yên lành lại chui ra? Không phải do cữu cữu đó chứ? Nhìn bốn phía, vậy mà lại không thấy nương và Tiểu Ngọc! Chơi lớn à?!
"Nương ta và Tiểu Ngọc đâu rồi?"
"À.

Họ...! Còn ở...!Dao Trì." Vương Mẫu hơi chột dạ nói.

Thôi xong, sao lại quên hai người này! "Bảo vệ Thiên Đình là trách nhiệm của mỗi thần tiên, Trầm Hương, ngươi đừng quá lo lắng."
Trầm Hương nhất thời giận dữ, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ đành ẩn nhẫn không nói, căm giận nhìn Vương Mẫu, Bảo Liên Đăng của nương ta đã hủy, ngươi bảo nàng lấy cái gì mà bảo vệ?! Tiểu Ngọc tuy có vạn năm công lực hộ thân, nhưng dù sao cũng chỉ mới khỏi bệnh!
"Ngươi yên tâm! Chỉ cần ngươi đẩy lùi Cộng Công, Tam Thánh Mẫu tất nhiên sẽ không sao." Ngọc Đế thấy vẻ mặt Trầm Hương khó chịu, trấn an.
"Báo! Bệ hạ! Không xong rồi! Nam Thiên Môn bị đánh nát rồi!"
"Cái gì?" Ngọc Đế run lên một cái, kinh ngạc nói.
"Tôn Đại Thánh và Cộng Công đánh nhau nên......" Thiên Nô run giọng bẩm báo.
[Trẫm là chủ nhân tam giới để làm cái gì? Sao cứ hai ba ngày lại có người đánh lên Dao Trì?!] Ngọc Đế âm thầm bạo nộ.
"Trầm Hương! Còn không mau đi? Na Tra, ngươi cũng đi mau!" Vương Mẫu lạnh lùng nói, âm thầm kéo ống tay áo Ngọc Đế, ánh mắt nhìn Na Tra vẫn luôn đứng bên không nói câu nào.
Na Tra âm thầm nuốt nước bọt, [Haha, lần này có vẻ chơi lớn quá rồi nhỉ?] Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, căn cứ nguyên tắc càng đông càng vui, tiến lên, "Bệ hạ! Không bằng hãy để tiểu thần đến Côn Luân mời sư phụ và các sư thúc bá của tiểu thần tới hàng phục Cộng Công! Dù sao Cộng Công ở Côn Luân cả nghìn năm qua! Xiển Giáo cũng có trách nhiệm!"
"Chuẩn tấu!" Ngọc Đế giờ đang nghĩ nhanh chóng kết thúc chuyện này, đáng tiếc, không lâu sau, lão sẽ biết, quyết định này của lão...!Sai lầm cỡ nào!
"Vậy an toàn của bệ hạ và nương nương......" Na Tra cố ý chần chờ.
"An nguy của tam giới quan trọng hơn!" Ngọc Đế lời lẽ chính đáng nói, "Trẫm không thể để Cộng Công tai họa tam giới!"
"Bệ hạ thánh minh!" Vương Mẫu vội chặn lời Na Tra, khen tặng Ngọc Đế.

[Còn không phải sợ mất mặt à!] Trầm Hương khinh thường, trên mặt lại là cung kính, "Tiểu thần lãnh chỉ." Mau chóng đến Thiên Đình, đưa nương và Tiểu Ngọc ra! Cữu cữu, người làm chuyện này hơi lớn rồi đấy?
"Sư phụ, sư bá! Ngọc Đế mời mọi người đi hàng phục......!" Na Tra vừa bay đến Côn Luân tiên cảnh đã hô to, lại thấy một đám lão nhân râu tóc bạc phơ đã sớm chỉnh trang ngồi chờ.
"Khà khà, hôm nay vừa tròn một ngàn năm.

Chúng ta cũng nên ra ngoài hoạt động." Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cười tủm tỉm.
"Đúng đó, đúng đó." Mười một ông lão còn lại phụ họa.
Na Tra nhìn đám lão nhân này mà rét run, có phải không nên để họ ra ngoài không? Sẽ không đại loạn đâu nhỉ? Nếu xảy ra chuyện, Tôn Hầu Tử à, hai chúng ta cùng gánh chịu nha!
"Đám nghiệt đồ các ngươi! Vậy mà lại muốn bỏ lại lão nhân gia ta!" Nguyên Thủy Thiên Tôn chạy như điên đến, "Hãy nhớ đây là kế hoạch này do lão nhân gia ta nghĩ ra!"
"Sư phụ?" Côn Luân Thập Nhị Tiên hai mặt nhìn nhau, "Làm sao bây giờ?"
[Được rồi.

Thật ra ta cũng không muốn ra ngoài lắm, dù sao ta cũng mù đường.] Sau khi tiếp nhận được ý tứ của Đạo Hành Thiên Tôn, Cụ Lưu Tôn tự an ủi bản thân xong, rất không thành ý nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn, "Sư phụ, xin lỗi!"
"Ngươi muốn làm gì?" Nguyên Thủy Thiên Tôn run giọng.
Không đáp lại, Khổn Tiên Thằng ra tay.
"Hừ! Tiểu tử! Ngươi dám lấy Khổn Tiên Thằng đối phó sư phụ ngươi?!" Nguyên Thủy Thiên Tôn hiển nhiên khinh thường, "Cũng không nghĩ xem ai cho ngươi bảo bối này!" Đùa gì thế? Tốt xấu gì ta cũng là Nguyên Thủy Thiên Tôn, kẻ hèn Khổn Tiên Thằng đã muốn vây khốn lão nhân gia ta?! Lão hổ không phát uy, các ngươi coi ta là mèo bệnh hả!
"Được rồi.

Ngọc Đỉnh, Thái Ất, Thanh Hư, Quảng Thành Tử, Hoàng Long các ngươi đi trước đi.

Chúng ta thu phục sư phụ xong thì sẽ tới sau!" Phổ Hiền Chân Nhân ngoáy ngoáy tai, rất trấn định phân công.
"Được." Mấy người được điểm danh đồng ý, rời đi không chút lưu luyến.
Chỉ còn lại mấy tiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn đấu pháp.

Na Tra nhìn một lúc, thè lưỡi, chuyện gì thế này chứ? Sau đó mau chóng đuổi theo Côn Luân Ngũ Tiên đã đi xa.
"Các thượng tiên đường xa vất vả! Lần này tương trợ Thiên Đình, Thiên Đình nhất định sẽ khắc vào tâm khảm." Ngọc Đế khách khí nói, lòng thầm nghĩ: [Sao chỉ có năm người?]
"Cộng Công đâu?" Ngọc Đỉnh trợn trắng mắt, lão căn bản không muốn quan tâm Ngọc Đế, nếu không phải Na Tra khuyên can mãi, lão đã trực tiếp lên chém người rồi! Ai rảnh nói chuyện với tên mặt trắng này chứ?
Ngọc Đế nhất thời giận dữ, cái thái độ gì đây?! Tốt xấu gì ta cũng là chủ tam giới! Được rồi, dù sao giờ mình đang cần nhờ người ta, cần phải nhịn, cho Vương Mẫu một ánh mắt.
"Hẳn còn đang ở Dao Trì." Vương Mẫu cười tiến lên đáp, "Các vị thượng tiên tận trung vất vả vì Thiên Đình như vậy, bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng."
"Đã biết." Ngọc Đỉnh ngắt lời Vương Mẫu, lạnh lùng ném lại hai chữ rồi dẫn theo đám người Thái Ất rời đi.
Vương Mẫu bất ngờ, mắt phượng hơi trừng lên, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận!
Ngọc Đế cũng âm thầm cắn răng, trừng qua Na Tra.
Na Tra lại làm như không thấy, lùi sang một bên, nghiêm túc nghịch ngón tay của mình, trong lòng lại âm thầm bật cười, hì hì, trò hay mở màn rồi!
"Thật sao? Dương Tiễn thật sự tặng hoa?"
"Ta chính mắt nhìn thấy!"
"Không phải hắn yêu thầm Thường Nga tỷ tỷ sao? Sao nhanh như vậy đã di tình biệt luyến rồi? Thật là đáng giận!"
"Hắn vốn chính là một tên tiểu nhân! Thường Nga tỷ tỷ sao có thể coi trọng hắn! Lúc trước vì chuyện ngọc thụ bị hủy, hắn còn bị nhục nhã một trận đó! Còn nữa, lúc đó Tịnh Đàn Sứ Giả cũng giúp sức không ít đâu.

Thật là mất mặt về nhà! Ha......" Bách Hoa Tiên Tử che miệng cười khẽ.

Nhớ đến tình cảnh lúc đó, tâm tình thật tốt.

Đám Ngọc Đỉnh vừa lúc đi qua Bách Hoa Viên, những lời này không khéo lại rơi hết vào tai họ, làm đám Ngọc Đỉnh tức đến bật cười.


Dám nói xấu Dương Tiễn, ta thấy các ngươi chán sống rồi!
"Ngọc Đỉnh sư huynh, chúng ta chia ra đi." Thái Ất cười lạnh, "Ta và Thanh Hư sư huynh thu phục đám này trước.

Huynh, Hoàng Long sư đệ và Quảng Thành Tử sư huynh đến Tịnh Đàn Miếu trước đi! Sau đó chúng ta hội hợp ở Quảng Hàn Cung!"
"Được!"
Thái Ất đi đến trên bầu trời Bách Hoa Viên, làm như lơ đãng đánh rớt Cửu Long Thần Hỏa xuống, hô lớn, "Ai nha, sao lại rơi mất rồi?" Sau đó nhàn nhã đứng trên mây, cười tủm tỉm nhìn đám hoa tiên chơi trốn tìm.

Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân rất không phúc hậu dùng sức quạt Thất Cầm Phiến, ai bảo các ngươi bát quái nè!
"Đây là miếu Tịnh Đàn?" Hoàng Long xuống dưới nhìn miếu thờ, hỏi.
"Rất nhanh sẽ không phải nữa!" Quảng Thành Tử lật tay, Phiên Thiên Ấn rơi xuống.
Oanh!
Một mảnh phế tích.
"Đầu heo kia không ở nhà à?! May mắn ghê." Ngọc Đỉnh cảm khái lắc đầu, cảm thấy may mắn cho Trư Bát Giới.
"Đúng đó, đúng đó." Hoàng Long và Quảng Thành Tử cũng thấy vậy.
"Đi thôi.

Đến Quảng Hàn Cung!"
Ngọc Đỉnh đi vào Quảng Hàn Cung, nhìn nhìn ngọc thụ, nghiêm trang nói, "Ừ, không chừng Cộng Công đang trốn bên trong."
Trảm Tiên Kiếm vung lên, di vật thượng cổ quái gì, ai bảo dám bắt nạt đồ đệ ta! Ta chém chết mi!
"Sư huynh! Sao như vậy được!" Hoàng Long Chân Nhân nhìn Ngọc Đỉnh một cái, "Làm việc chẳng nhanh gì cả!" Nhanh nhẹn tế pháp bảo của mình ra, vì thế trên đời không còn Quảng Hàn Cung nữa......
Quảng Thành Tử lắc lắc đầu, "Aizz, Cộng Công thật giảo hoạt! Không biết trốn đâu rồi?!"
"Đúng đó, đúng đó!"
"Sư huynh!" Thái Ất và Thanh Hư đến muộn, "Xong rồi?"
"Ừ."
"Vậy chúng ta đi đâu tìm tiếp giờ?"
"Hoa Sơn!" Ngọc Đỉnh đột nhiên cả giận nói.


Tất cả đầu sỏ gây tội đều là một nhà Tam Thánh Mẫu đáng giận kia, buông tha họ thì quả là tiếc!
"Không tốt đâu? Lỡ Dương Tiễn biết......"
"Chúng ta là được Ngọc Đế nhờ!" Ngọc Đỉnh cười tủm tỉm nói, "Mới phát hiện lão già Ngọc Đế này còn có chỗ dùng! Haha......"
"Haha......!Haha......"
.........
Toàn bộ những sự kiện kinh tâm động phách kia đều được Thiên Nô báo cáo chi tiết cho Ngọc Đế, kích thích trái tim già nua của lão.
Ngọc Đế giờ đang cảm thấy choáng váng!
Biết vậy chẳng làm! Vì sao ta lại muốn mời Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên đến chứ?! Vì sao?!
"Bệ hạ! Giờ chỉ có thể nhờ đến Dương Tiễn!" Vương Mẫu trầm ngâm thật lâu rồi mở miệng.
"Không được!" Muốn ta đi cầu hắn? Cửa cũng không có đâu!
"Báo! Bệ hạ! Bàn Đào Viên bị hủy rồi......"
"Mau! Mau đi tìm Dương Tiễn!" Ngọc Đế luống cuống, "Ai đi? Ngươi đi!"
Ngọc Đế chỉ Na Tra đang đứng bên bẻ tay đếm số, "Đúng! Là ngươi! Ngươi mau đi mời Dương Tiễn!"
"Bệ hạ, không được đâu! Lúc trước dưới chân Côn Luân, tiểu thần từng đánh lén Dương Tiễn, tiểu thần sợ Dương Tiễn vừa thấy mình thì nhớ chuyện xưa, càng không chịu giúp!" Na Tra tỏ vẻ đau khổ, vô cùng thành khẩn nói, "Bệ hạ! Trừ ngài ra, chỉ sợ không ai mời được!" Trong lòng chửi thầm, [Thật đó! Tốt nhất là ngươi tự đi cầu Nhị ca đi!]
"......." Ngọc Đế trầm mặc, mặt mũi hay vương vị?
"Bệ hạ!" Vương Mẫu cũng nóng nảy, lần này không đi, chỉ sợ tam giới đều bị hủy!
"Báo!"
"Bãi giá!" Ngọc Đế cuối cùng không chịu nổi nữa! Ta không nghe!
"Na Tra! Ngươi ổn định sư phụ sư bá ngươi! Đừng có quấy rối nữa!"
"A?"
"Mau đi!!" Ngọc Đế hoàn toàn phẫn nộ.
"Tuân lệnh." Na Tra nhanh chóng đáp, tuy trò cười của Ngọc Đế xem hay lắm, nhưng mà, hệ số nguy hiểm cũng cao tương đương à nha.
"Bãi giá!" Ngọc Đế hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói..