Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 39: Tình cũ không rủ cũng tới



Hãy là người đọc văn minh, mời tới truyenfull.com chính chủ tichan_wyb để ủng hộ tác giả!

"Người bí ẩn" đến giờ vẫn là một ẩn số.

Hôm đó, thời gian không gian đều hạn chế, kết thúc lại không đến nỗi làm người ta thất vọng não nề. Ít nhất, với tư cách là người trong cuộc, Lâm Tuyết rốt cuộc không như ý nguyện ăn được côn th!t, hai đùi bị ma sát đến đau rát nhưng bù lại cảm giác hồi hộp rất sướng khoái, cao trào hẳn hai lần. Người sau lưng cũng mỹ mãn, bắn ướt hai đùi trong của cô, may mà người ta có mang khăn giấy lau dọn sạch sẽ, xem như chuẩn bị cũng chu đáo lắm.

Đến lúc kết thúc rồi, người sau lưng tì mặt lên hõm cổ cô thở phì phò, cô cũng chẳng khá hơn, lưng tựa hẳn vào ngực hắn điều chỉnh lại hô hấp.

Hai người bên ngoài đã rời đi từ lâu, người đàn ông sửa sang lại quần áo cho Lâm Tuyết: "Chuông vào học sắp reo rồi, em nhanh về lại lớp học đi". 
Giọng y vốn trầm khàn, lại cố ý đè thấp tiếng nói như đang che giấu điều gì đó.

Lâm Tuyết nghĩ mình sớm muộn gì cũng gặp lại thôi, hắn muốn chơi kiểu này cũng rất vui, kịch bản mới mẻ lại kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, cô không khỏi càng mong đợi vào lần gặp mặt tiếp theo.

Hãy là người đọc văn minh, mời tới truyenfull.com chính chủ tichan_wyb để ủng hộ tác giả!

-------------------------------------

Thế mà vài ngày tiếp theo cũng chẳng thấy người đâu, Lâm Tuyết không khỏi hụt hẫng đôi chút.

Hứa Huân tiểu thúc tuần trước đã kết thúc khoá tập huấn, thời gian với Lâm Tuyết xem như thả bay cơ thể theo du͙© vọиɠ, dù quyến luyến không nỡ nhưng người cũng phải đi, hắn còn rất nhiều đề án phải hoàn thành, một vài thí nghiệm đang dang dở.

Haiz, đúng là ngày vui chóng tàn.

Hôm nay, lớp học buổi chiều kết thúc trễ hơn bình thường do mọi người tiếp tục bàn bạc về chuyến du lịch dã ngoại. Như thường lệ vẫn là xe nhà đến đón Lâm Tuyết, bác tài đã đợi cô một lúc lâu. Khi sắp đến nhà, bác tài xế chỉnh chỉnh gương chiếu hậu, ngập ngừng nói với Lâm Tuyết: "Hôm nay bác dừng ở cổng con tự đi vào được không? Bác có hẹn với bác gái ăn sinh nhật..."
"Vâng không sao đâu bác, đi vào có bao xa đâu, bác đừng ngại, cũng tại con tan học trễ. Sinh nhật người phụ nữ nhà mình là không được đến muộn đâu". Giờ mới để ý, hôm nay bác ấy còn ăn mặc chỉnh chu hơn thường ngày. "À, nhân tiện bác cho cháu gửi lời chúc sinh nhật bác gái nhé!"

Bác tài xế nghe vậy, nở nụ cười chất phác: "Cảm ơn cô chủ!"

Tiểu khu cao cấp ra vào đều phải quét thẻ, quét vân tay, còn có mấy bảo vệ trực liên tục 24/7 nên rất an toàn. Lâm Tuyết thả chậm từng bước đi dạo, trời sẩm tối nên hai bên đường đã lên đèn, ánh đèn dìu dịu yên tĩnh lại ấm áp.

Lâm Tuyết đá đá viên sỏi dưới chân, cúi đầu chơi trò dẫm lên cái bóng của mình, những lúc như thế này chợt cảm thấy cô đơn trống trải khó nói nên lời. Đi qua cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, Lâm Tuyết không khỏi nhớ tới Chu Thanh thúc thúc nhà mình. Bình thường lái xe luôn đưa Lâm Tuyết đến thẳng cổng nhà nên không đi đường này, còn Chu Thanh thì nhất định sẽ đi đường vòng tới đây, mua cho cô kem cây cùng bánh ngọt cô thích nhất, sủng cô lên tận trời xanh.
Từ khi hắn khỏi bệnh trở về sau, công việc dồn dập làm hắn không thoát ra được, hai người chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại.

Nhắc đến mới nhớ, hai người chưa lần nào phải tách ra lâu đến vậy.

Lâm Tuyết tự mua cho mình que kem, chân cũng mỏi rồi nên vừa ăn vừa đi về nhà.

.

Hãy là người đọc văn minh, mời tới truyenfull.com chính chủ tichan_wyb để ủng hộ tác giả!

Lối vào nhà Lâm Tuyết rộng rãi, hai bên có vườn hoa, tiểu cảnh suối nước chảy róc rách. Lâm Tuyết ngậm kem trong miệng mới rãnh tay khoá lại cổng. Xoay người, tay lại cầm kem tiếp tục thưởng thức, mắt chợt thấy trên lối vào đứng một người.

Đèn trước hiên nhà hắt xuống, ánh đèn vàng phác hoạ dáng người cao lớn, mặc vest đầy lịch lãm, một tay đút vào túi quần đang cúi đầu tập trung nghe điện thoại nên không chú ý Lâm Tuyết đi vào.
Không phải Chu Thanh thúc thúc nhà chúng ta thì còn ai vào đây!

Lâm Tuyết vui sướng khó nói nên lời, ngay lập tức vọt tới, ba bước thành hai như con thỏ nhỏ:

"Chu thúc thúc!"

Chu Thanh đang nghe điện thoại cũng bị tiếng gọi này làm giật mình, xoay người liền nhìn thấy cô nhóc tung tăng chạy tới, mày khẽ nhướn, môi không tự chủ được nhếch lên một chút, vừa vặn đỡ được thiếu nữ nhảy cẫng lên bám trên người hắn như gấu Koala.

"Con vừa nghĩ đến người xong!"

Lâm Tuyết vui đến nỗi hai mắt như toả ra hào quang sáng lấp lánh, làm người đối diện không khỏi vui lây. Lời cô vừa nói xác thật lấy lòng được hắn, khí thế trên người lập tức dịu dàng lại không ít, cuộc điện thoại vốn đang căng thẳng chợt trở nên thoải mái hơn hẳn, người ở đầu dây bên kia không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai tay cô câu lấy cổ Chu Thanh, trong đó một tay còn cầm que kem đang ăn dở, cố gắng đưa ra xa tránh chạm lên người hắn. Tiểu cô nương miệng cười tủm tỉm, áp trán lên trán Chu Thanh, mũi hai người cọ qua cọ lại. 

Lâm Tuyết nhìn vào mắt hắn, khẩu hình miệng nói: "Nhớ người muốn chết."

Xong mũi hít hà, cọ qua lại trên mặt Chu Thanh.

Cuộc gọi hắn đang nghe có vẻ quan trọng không thể cắt ngang, hắn chỉ đành dùng ngón tay chặn miệng Lâm Tuyết làm loạn, nói nhỏ: "Suỵt, ngoan nào." Khoé miệng lại ko nhịn được nhướn cao hơn ban nãy một chút.

Lâm Tuyết mà ngoan thì không còn là Lâm Tuyết.

Hai chân cô quắp lấy eo Chu Thanh, cả người có xu hướng trượt xuống, Chu Thanh không còn cách nào khác phải lấy cánh tay đỡ dưới mông xốc người lên cao ngang tầm mình, tay kia thì cầm điện thoại. 
Miệng nhỏ không có gì ngăn chặn lại bắt đầu làm loạn. Hai người chóp mũi đối nhau, trong mắt chỉ có đối phương, từng luồn hơi thở đan xen ngọt ngào mà quấn quít. 

Lâm Tuyết nháy mắt một cái với hắn, Chu Thanh đọc được sự tinh ranh trong đôi mắt cô, thầm nghĩ không biết cô lại muốn quậy hắn thế nào đây.

Nghĩ thì chậm mà làm thì nhanh, đợi Chu Thanh đáp xong một câu với người bên kia, Lâm Tuyết chu môi chụt một cái lên môi hắn, sau đó hắn cứ nói một câu là Lâm Tuyết lại chụt một lần, lặp đi lặp lại. Miệng nhỏ vừa mới ăn kem, đỏ ửng lành lạnh lại thơm ngọt hoà lẫn với mùi thơm cơ thể cô, môi Chu Thanh cũng bị hơi lạnh cùng ngọt ngào truyền sang, hắn không nhịn được thè lưỡi liếm môi mình một chút.

Hãy là người đọc văn minh, mời tới truyenfull.com chính chủ tichan_wyb để ủng hộ tác giả!
Lâm Tuyết vui đến cười tít mắt, chợt nhớ ra que kem còn dang dở trên tay, mắt đảo một vòng nghịch ngợm, cằm tựa trên hõm vai Chu Thanh đưa kem lên miệng cắn hết phần còn lại, sau đó chịu đựng lạnh buốt mà nghiêng đầu, ấn miệng mình lên miệng thúc thúc, đầu lưỡi khẽ đảo đẩy kem vào.

Có đồ ăn ngon là phải chia sẻ cho người mình thương yêu.

"Ông chủ Chu, anh xem như vậy có được không?"

"..."

Bên kia vang lên âm thanh sột soạt, hình như còn có tiếng thở dốc...có nghe lầm không? - "A lô, ông chủ...anh, anh còn ở đó không?"

Chu Thanh mím môi nuốt xuống, trừng mắt ý tứ cảnh cáo nhìn Lâm Tuyết một cái, hít sâu rồi đáp: "Ừ, tôi nghe".

Hắn liếm liếm môi, dư vị ngọt ngào quấn quít trong miệng chưa tan hết, cánh tay vẫn không buông Lâm Tuyết xuống.

Chu thúc thúc, ông chủ Chu à, ánh mắt ngài không hề có chút lực sát thương nào cả. Lâm Tuyết cô đây còn cảm thấy ngài đang liếc mắt đưa tình, dụ dỗ cô tấn công dồn dập thêm nữa đi ấy.
Lâm Tuyết thấy hắn liếm môi lộ ra đầu lưỡi hồng hồng, ma xui quỷ khiến cũng lặp lại động tác giống như vậy. Giờ hai tay Lâm Tuyết rãnh rang rồi, chợt chú ý tới vết kem dính quanh mép và cằm của thúc thúc, cổ họng chợt thấy khô nóng.

Đàn ông tây trang lịch lãm thẳng thớm, mặt mũi cương ngạnh vốn nên toả ra khí thế áp đảo, giờ đang giữ chặt cô bám trên người mình không ra hình tượng gì, trên mép còn đọng lại dấu vết kem cây, hình ảnh đối lập lại không phản cảm, ngược lại làm cô cảm thấy có chút ... đáng yêu muốn chết.

Không nghĩ ngợi nhiều, hai tay Lâm Tuyết lập tức giữ lấy mặt Chu Thanh, vươn lưỡi vào miệng hắn cuốn lấy cái lưỡi đảo qua lại rồi buông ra để hắn tiếp điện thoại, sau đó như mèo nhỏ cẩn thận liếʍ ɭáρ từng đợt từng đợt quanh miệng, mũi, cằm. 
Dọn dẹp sạch sẽ, còn liếm đến ngon lành: "Ừmm... Kem ngon không thúc thúc, đây là vị người hay mua cho a Tuyết đó~", cô thì thầm thổi khí bên tai hắn.

Bàn tay mò xuống, vén áo vest ra, cách lớp áo sơ mi dùng vuốt mèo cào cào thù du trên ngực Chu Thanh, dưới mông xoay tròn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hắn.

Chu Thanh kiềm nén đến khổ, hô hấp dồn dập, tay cầm điện thoại ức chế đến nổi gân xanh, trút giận lên cặp mông được hắn nâng đỡ bên dưới, bàn tay tàn nhẫn nắn bóp ra đủ loại hình dạng, thịt tràn đầy qua từng kẽ ngón tay.

Chỉ thương cho người ở bên kia điện thoại, không biết ông chủ Chu ở khu núi nào, thỉnh thoảng lại mất sóng, vài chỗ y phải lặp lại mấy lần, có khi chờ lâu lâu mới được ông chủ hồi đáp.

Chu Thanh rất khoẻ, tay ôm Lâm Tuyết vẫn bước từng bước vững vàng. Trước hiên nhà có hai cây cột hình trụ to lớn, hắn để lưng Lâm Tuyết tựa lên đó, cúi đầu khẽ hôn khoé miệng cô, hoàn trả lại hành động ban nãy. Năng suất làm việc của hắn không thể nghi ngờ, vừa làm việc tình thú lại vẫn trả lời bên kia lưu loát trôi chảy không một khe hở.
Hãy là người đọc văn minh, mời tới truyenfull.com chính chủ tichan_wyb để ủng hộ tác giả!

Lâm Tuyết chôn đầu vào hõm vai hắn thở hổn hển. Tầm mắt cô nhìn thẳng, chếch góc sau lưng Chu Thanh là cửa nhà cô đang rộng mở, loáng thoáng thấy bóng phụ nữ tới lui qua lại.

Chu Thanh xoa bóp mông Lâm Tuyết dồn dập, ngón tay câu lấy đáy qυầи ɭóŧ của Lâm Tuyết kéo kéo lên xuống để nó ma sát huyệt động, hài lòng cảm nhận cô gái trong ngực uốn éo khó nhịn. Hắc lách ngón tay luồn sâu xuống, mân mê cửa động, mật dịch tuôn trào ra ướt nhẹp cả lòng bàn tay.

"Ồ, qυầи ɭóŧ chữ T, đi học lại mặc thế này là muốn câu dẫn ai đây hửm?"

Hỏi xong, ngón tay bên dưới hoạt động càng ác hơn, một, hai, ba ngón tay lần lượt cắm vào như trừng phạt. Rất lâu rồi mới tìm lại được cảm giác chật khít này, mềm mại mà lại mạnh mẽ hút chặt lấy hắn.
Mỗi lần ngón tay rút ra lại kéo theo một đợt ái dịch, oàm oạp chảy qua kẽ ngón tay hắn, thấm vào mất hút trên vải quần tây đen, thậm chí vài giọt còn rơi tí tách xuống nền đá hoa cương bóng loáng dưới chân.

Khúc dạo đầu cũng không kéo dài, rất lâu rồi hai người chưa gặp, khô nóng trong cơ thể khó mà kiểm soát. Lâm Tuyết luồn tay xuống, kéo dây kéo quần âu của Chu Thanh, lần mò thả ra cự vật cương cứng. Quái vật cứ thế, thuận nước đẩy thuyền mà chầm chậm đi vào trong hang động. 

"Ưmm...cứng quá..." Hai tay Lâm Tuyết tự bịt chặt miệng mình, lo sợ người bên kia nghe thấy, nhưng âm thanh rên rĩ vẫn khe khẽ truyền ra từ kẽ ngón tay.

"Được, hôm nay cứ như vậy, cúp đây."

Cất điện thoại vào túi quần xong, Chu Thanh giờ như đổi thành người khác, tựa như dã thú mạnh mẽ mà kéo hai tay Lâm Tuyết cố định trên cao, cúi đầu dùng miệng ngăn chặn rên rĩ.
Ừm, đúng là hương vị này, hương vị hắn ngày đêm mong nhớ.

"Bảo bối..." Cô nghe tiếng hắn thì thầm bên tai, hai từ đơn giản lại hàm chứa nhớ nhung da diết.

To Be Cont~~~

-------------

Phiên bản lầy lội:

Lâm Tuyết đá đá viên sỏi dưới chân, cúi đầu chơi trò dẫm lên cái bóng của mình. Những lúc như thế này chợt cảm thấy cô đơn trống trải khó nói nên lời, không khỏi nghĩ tới Chu Thanh thúc thúc nhà mình. Từ khi hắn bị bệnh ở chương 14-15-16 trở về sau, đã 15 chương rồi hai người chưa được xxx lại, nỗi nhớ nhung cuộn trào như sóng lớn va vào bờ cát trắng, dữ dội không thua kém cơn sóng trong thơ của Xuân Quỳnh năm nào.

Thật may, cô là Lâm Tuyết, là con cưng của bà tác giả Tịch An, nên nghĩ gì thì được nấy, lập tức on top được Chu Thanh, còn bạn đọc thì được dịp enjoy combo H cuồng nhiệt nóng hổi mới ra lò so fresh so cool ~
.

Cuộc gọi Chu Thanh đang nghe có vẻ quan trọng không thể cắt ngang, hắn chỉ đành dùng ngón tay chặn miệng Lâm Tuyết làm loạn, nói nhỏ: "Nếu mà ngoan em sẽ bị thương, nếu mà hư em sẽ được phạt~~"

Vậy nên, cuối cùng Lâm Tuyết "được phạt" tàn nhẫn dã man rợ bằng cây gậy siêu to khổng lồ phiên bản limited nhà họ Chu, chỉ một chiếc duy nhất trên toàn thế giới. 😰

Hết. Mọi người hãy thả 🌟 cho bà Tịch An đi, xin  cám ơn!

À quên, An mở hố H mới, edit chứ không phải An sáng tác, truyện tên là "Bạn trai của bạn thân là huấn luyện viên môn cưỡi ngựa", mọi người vào profile An tìm đọc trong lúc chờ đợi An viết chương mới truyện này nhé. Hố ngắn nhiều thịt, nhớ đọc cảnh báo nhé quý vị!