Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 55



"Người yêu nhau, không nhất thiết phải ở cạnh nhau mới gọi là yêu. Thế tại sao lại có những người chấp nhận yêu xa? Còn có một số người lại chọn muốn yên lặng đơn phương. Không phải họ muốn, mà là bởi vì không còn cách nào khác phải yên lặng để giữ cho một mối quan hệ không thể. Còn em, em chọn cách không nói ra. Không bởi vì một lý do gì cả. Chỉ là mỗi lần nhắc lại, khoé mắt em lại không tự chủ được cay xè. Nói dễ nghe chính là quá khứ buồn không đáng nhắc lại. Nói khó nghe đơn giản chính là giới hạn của em, được chứ?.."

Written By Terryblackfox

Dứt lời, Kiều Vân Tuyết lắc lắc cánh tay Hoắc Dương Thần. Giọng nói mềm mại ngọt ngào.

"Anh có thể mời em nhảy một bản được không?"

Nói xong, Kiều Vân Tuyết lơ đãng chớp mắt kiều mị. Cánh tay Hoắc Dương Thần cũng bị cô ta lắc đến gãy. Bộ dáng làm nũng như vô ý đến mức khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn lập tức mềm lòng ngay lập tức đồng ý.

Nhưng Hoắc Dương Thần thì không!

Hoắc Dương Thần đột nhiên nhíu mày nhìn xuống cánh tay đang bị cô ôm chặt này. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ táo bạo...

"Không biết bộ dáng cô ấy làm nũng sẽ như thế nào..."

Khuôn mặt người con gái như có như không xẹt ngang qua suy nghĩ của anh.

Nghĩ đến đây, Hoắc Dương Thần 'rất tự nhiên' rút cánh tay ra khỏi bàn tay đang ra sức ôm chặt của Kiều Vân Tuyết. Giọng nói trầm ổn vang lên.

"Vân Tuyết, e là hôm nay không được rồi. Sau này, lại càng không!" Hoắc Dương Thần lời nói cực kì ngắn gọn. Dứt khoát cắt đứt mọi suy nghĩ của Kiều Vân Tuyết.

Lâm Hoàng Bách đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi muốn bật cười. Anh âm thầm giơ ngón cái cho Hoắc Dương Thần.

Cho đến khi xoay người anh mới phát hiện Dạ Anh từ đầu đến cuối vẫn ở ngay trong vòng ôm của anh giờ khắc này lại đột nhiên biến mất.

Sắc mặt Hoắc Dương Thần phút chốc sắc lạnh. Ánh mắt thâm trầm lập tức quét quanh khắp khán phòng. Rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia, đáy lòng bất giác hiện lên một tia lo lắng. Tâm trạng cũng vì vậy lập tức trùng xuống.

Anh vốn dĩ không nên rời mắt khỏi cô mới đúng!

Lập tức, Hoắc Dương Thần xoay người hướng ra cửa tìm kiếm.

Kiều Vân Tuyết sững người. Sau đó là kinh ngạc nhìn đến cánh tay mình vừa bị người đàn ông trong lòng đẩy ra. Ánh mắt vẫn không thể nào tin được.

Anh vừa rồi lại từ chối cô!

Mắt thấy, Hoắc Dương Thần gấp gáp xoay người rời khỏi. Bộ dáng khẩn trương của anh khiến đáy lòng cô ta thầm cảm thấy không ổn.

Ban nãy, ngay lúc cô cố ý kéo lấy cánh tay anh, anh ấy đang ôm chặt lấy cô gái kia. Kiều Vân Tuyết còn không quên âm thầm đánh giá cô gái đó một phen.

Chỉ là đến lúc lại gần mới biết, Kiều Vân Tuyết không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù cách một lớp mặt nạ nhưng Kiều Vân Tuyết không khó nhận ra đây chắc chắn là một mỹ nhân!

Hơn nữa, đôi mắt cô gái này quá mức tuyệt đẹp. Sâu hun hút như muốn hút lấy toàn bộ linh hồn người đối diện. Càng đừng nói đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng đủ để người khác phải thẫn thờ.

Từ trước tới giờ, Kiều Vân Tuyết ở đại học A bên Pháp luôn được mệnh danh là mỹ nữ vừa tài năng lại xinh đẹp. Gia thế càng khỏi phải bàn tới. Riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến cô gây sự chú ý đối với những nhà đạo tạo người mẫu.

Nhiều tờ tạp chí nổi tiếng cũng rất thường xuyên đưa yêu cầu muốn cô làm người đại diện cho thương hiệu của họ.

Kiều Vân Tuyết có được thân hình quyến rũ phong tình vạn chủng này còn không phải vì mục đích của ngày hôm nay hay sao?

Thế nhưng, đến khi nhìn thấy cô gái trong vòng tay của Hoắc Dương Thần. Ở khoảng cách gần nhất nhìn thấy thân hình tuyệt mỹ của cô gái ngay trước mắt. Kiều Vân Tuyết cho dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận. Quả thật thân hình của cô còn thua kém hẳn so với cô gái đó.

Sắc mặt Kiều Vân Tuyết thoáng chốc xám xịt. Bên dưới bàn tay, móng tay dài đã cắm chặt vào lòng bàn tay cô.

[.............]

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.

Bầu trời đen mang một màu sắc khác hẳn thường ngày. Không có một ngôi sao toả sáng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo tịch mịch.

Khung cảnh vắng lặng đến đáng sợ.

Bên ngoài ban công, bóng lưng trần tuyệt mỹ của cô gái cũng như ánh trăng, cũng cô đơn lạc lõng.

Dạ Anh xuyên qua đám người, kéo theo không biết bao nhiêu ánh mắt cuồng dã của gã đàn ông.

Đến khi đứng trước một cánh cửa cuối dãy hành lang, trước mắt cô là một nơi khá đặc biệt. Dạ Anh mới hoàn hồn tỉnh lại. Chẳng biết nãy giờ cô suy cái gì. Chỉ biết đôi chân chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đó...

Nơi đây dường như chính là ban công nối liền đại sảnh đằng kia, nhưng lại hoàn toàn cách ly với thanh âm hỗn tạp ngoài kia. Dạ Anh khẽ bước tới, tựa người vào ban công, cố gắng trấn an bản thân một chút.

Quả thật, ngay khi nhìn thấy cô gái kia gọi  anh thân mật, dịu dàng ôm lấy cánh tay Hoắc Dương Thần, trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác không nên có.

Bất giác, Dạ Anh đưa tay ấn lên ngực. Nơi vị trí trái tim đang ngự trị. Lúc đó trái tim cô đã đập rất nhanh. Cảm giác này...

"Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?"

Dạ Anh bị giọng nói trầm thấp làm cho giật mình. Cô đang muốn xoay người thì lập tức cả người bị cánh tay của người đàn ông ôm lấy. Cô cảm nhận được vòm ngực tráng kiện nóng ấm của người đàn ông cùng mùi hoocmon nam tính quen thuộc ập tới. Bất giác nhịp tim bỗng đập nhanh hơn...

Không thấy cô trả lời. Anh khẽ xoay người cô lại. Anh cúi đầu, nhìn thấy bộ dáng cô ủy khuất, đầu cũng chẳng chịu ngẩng lên, trái tim anh đột nhiên trùng xuống. Anh đưa tay nâng cằm cô để cô đối diện với anh.

"Không trả lời anh? Hửm?"

Âm thanh cuối cùng khẽ bật ra từ mũi người đàn ông. Lại quyến rũ khàn khàn. Rất có sức hấp dẫn. Dạ Anh không khỏi cảm thán.

"Không có. Chỉ là muốn ra đây hít thở một chút. Sao anh lại ra đây rồi?"

Lần này, đến lượt Hoắc Dương Thần không trả lời. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô. Anh nhíu mày, cố gắng nhìn xem cô đang có tâm sự. Nhưng rốt cuộc sau đó anh lại bất đắc dĩ thở dài.

" Em đó. Lại còn dám nói dối. Em xem người em đã lạnh đến mức nào!"

Giọng nói của anh lộ vẻ trách móc. Nhưng phần lớn nghe ra hoàn toàn là cưng chiều.

Vừa nói, Hoắc Dương Thần đem áo vest cởi ra rồi khoác lên người cô. Bao bọc người cô không còn một khe hở. Sau đó còn 'tiện tay' ôm luôn cả người cô vào lòng.

Dạ Anh: "..."

Tình huống gì thế này!?

Chẳng phải chỉ cần đưa áo cho cô là đủ rồi sao? Sao còn phải ôm cô?

Dạ Anh khẽ cựa mình muốn giãy ra lại càng bị anh ôm chặt. Bất quá, cô cũng không muốn đôi co cùng người đàn ông này...

Bầu không khí có chút quỷ dị. Hai người cứ như vậy không một kẽ hở. Cô không hỏi, anh cũng không nói. Hoắc Dương Thần đột nhiên có chút khó chịu.

"Em..."

"Anh..."

Cả hai không hẹn mà gặp cùng lúc nói. Hoắc Dương Thần vẫn không nhúc nhích, đầu anh tựa vào cổ cô, nhẹ nhàng thưởng thức hương thơm ngọt ngào trên cơ thể cô... Và của anh.

Càng nghĩ, Hoắc Dương Thần không khỏi cảm thấy tự đắc. Khoé môi cũng lộ ra ý cười thoả mãn.

"Em nói trước đi."

"Anh... Anh buông em ra được không?" Quả thật cô có hơi khó thở...

"....."

Nhận thấy thân thể anh đột nhiên cứng đờ. Dạ Anh thầm cảm thán.

Hình như cô lại phá hỏng bầu không khí có phải không?

Một lúc lâu sau, trên đầu bỗng truyền đến tiếng thở dài của anh. Sau đó là giọng nói đầy từ tính trầm thấp vang lên.

"Dạ, trở thành người phụ nữ của anh, có được không em?"