Bánh Răng Thời Đại

Chương 8: Thú triều



Một năm trước, Thiên Tai từ một con dã thú bình thường đã trở thành con yêu thú đầu tiên của đại lục. Nó hung dữ, tàn sát nhiều quốc gia trên đại lục. Cuối cùng bị bại trận bởi Tân Thiên Và Thiên Lan.

Mọi người đều nghỉ nó đã chết nhưng ít ai biết được tuy lúc đó nó là tam giai nhưng lại có trí tuệ rất cao. Nó đã giả chết để thoát thân, chờ đợi thời cơ trả thù. Ở tháng đầu tiên, nó đã hồi phục hoàn toàn vết thương. Ở tháng thứ ba thì Thiên Tai đã tăng lên tứ giai và có thể trở thành người.

Lúc này, nó đã âm thầm len lỏi và học tập những công pháp của con người.

Vì có cấu tạo khác nhau nên yêu thú không thể tu luyện được những công pháp đó. Nhưng không ai ngờ, Thiên Tai đã tự vận dụng trí tuệ của mình để tìm ra mấu chốt và biến đổi công pháp để phù hợp với yêu thú.

Suốt thời gian nghiên cứu, Thiên Tai đã nhận ra không phải vật nào cũng có linh hồn như chúng đều có linh tính. Nó có thể hấp thụ những linh tính đó để tăng cường bản thân. Nếu con người đã hấp thụ năng lượng từ linh hồn thì ta sẽ hấp thụ năng lượng từ thiên nhiên.

Sau khi đã cải biến công pháp, nó liền hủy đi sức mạnh của bản thân, bắt đầu tu luyện công pháp mới.

Buổi sáng thì nằm trong hang động hấp thụ năng lượng từ đất, đêm đến thì nằm dưới ánh trăng hấp thụ năng lượng từ trời. Ngày qua ngày, cuối cùng nó cũng đã tu luyện đến ngũ giai. Thiên cơ đứng dậy dãn cơ thể, nó gầm một tiếng. Lúc này, vang vọng khắp thu rừng là những tiếng gầm khác như đáp lại nó. Nó bắt đầu tụ hợp yêu thú để lần nữa pháp động thú triều.

- ---

Lúc này, ở nhà của Trường Sinh, Trường Sinh đang buồn bực về việc của Thanh nhi. Nàng suốt ngày đi theo phục vụ hắn làm hắn không có thời gian để xuất hồn. Mà nếu có thì hắn cũng không dám vì ai biết nàng ta sẽ tìm đến hắn lúc nào chứ.

Bỗng nhiên đôi mắt của hắn sáng lên, nó lôi lại muốn lôi kéo hắn đến khu rừng Khởi Nguyên. "Chuyện gì xảy ra? Không lẽ có yêu thú đột phá ngũ giai? Lần trước yêu thú đột phá tứ giai cũng là cảm giác này, mong là ta đoán sai" Trường Sinh nghĩ thầm.

Lần này, Trường Sinh mặc kệ Thanh nhi có tìm đến hắn hay không, hiện nay Thanh nhi không ở gần hắn, đánh cược một lần vậy.

Trường Sinh nhanh chóng xuất hồn bay về phía khu rừng. Bỗng cánh cửa phòng của Trường Sinh mở ra, Thanh nhi bước vào.

Nhìn Trường Sinh đang ngồi khoanh chân trên giường và nhắm mắt, không có khí tức của việc tu luyện, nàng khẻ mỉm cười." Có lẽ thuốc mê đã có tác dụng, thiếu gia, thất lễ rồi" nàng nghĩ thầm. Lúc này, Thang nhi hiện nguyên hình, là một con rắn màu xanh lục. "Thanh Nhi" dài khoảng hai mét, rộng mười phân, lúc này, nàng từ từ bò lại gần Trường Sinh, quấn quanh cơ thể hắn, xe nhẹ đường quen từ từ chui vào trong quần áo. Nàng nói nhỏ:

- Phu quân, cho xin tí dương khí nào.

- -- Chuyển cảnh gấp---

Lúc này, Trường Sinh đã bay đến rừng khởi nguyên. Hắn bay theo hướng của đôi mắt và nhanh chóng thấy một điều kinh khủng. Hơn mười vạn con yêu thú xuất hiện trước mặt hắn, năng lực sinh sôi cùng với sinh trưởng của yêu thú cực kỳ kinh khủng, chỉ cần một năm là chúng có thể phát triển đến hơn ba mươi vạn con mỗi loài.

Nhưng trước cảnh trước mắt hắn cũng rất đáng sợ rồi, hơn mười vạn con do nhiều giống loài tụ tập lại. Trong đó có hơn mười ngàn con tam giai, gần một trăm con tứ giai và có cả một con hổ mà hắn không thể nhìn thấu tu vi.

Lúc này, trong đầu hắn xuất hiện hai chữ " thú triều ". Nhưng từ khi Thiên Tai chết thì chưa có yêu thú nào có thể phát động thú triều, không lẽ xuất hiện yêu thú có thể phát động thú triều rồi? Hoặc là... Thiên Tai chưa chết? Vậy con hổ kia là thiên tai?

Trong đầu Trường Sinh loạn lên, hắn nhanh chóng chạy lại chổ Thiên Cổ, phải thông báo tin này gấp a, bầy yêu thú vẫn còn đanv tụ tập, có lẽ chưa phát động thú triều liền, có lẽ vẫn còn thời gian để ngăn chặn.

Trường Sinh nhanh chóng bay đến tông môn của Thiên Cổ, lúc này y đang nằm trên thuyền và để mặt nó trôi theo dòng nước quanh tông môn, nhiều đệ tử thấy hắn trôi qua đều cuối đầu chào. Lúc đầu còn cảm thấy kì lạ nhưng bây giờ đã quen rồi, tông chủ lúc ngày nào cũng lười như vậy. Trường Sinh nhanh chóng bay đến và hiện hình, cảm nhận khí tức quen thuộc, Thiên Cổ mở mắt ra chờ đợi Trường Sinh nói. Trường Sinh nhanh chóng kể lại tất cả mọi chuyện, Thiên Cổ nhíu mày.

- Lần nào gặp ngươi thì cũng có chuyện xấu phát sinh - Thiên Cổ mở miệng nói.

Chưa đợi Trường Sinh phản bác, Thiên Cổ đã nói tiếp:

- Được rồi, trường hợp này thì ta bó tay, chưa giải quyết được yêu thú lẫn trốn trong con người, nếu vận dụng lượng lớn binh lính thì rất nguy hiểm, bọn chúng nội ứng ngoại hợp thì chết.

- Ngươi thật sự không có cách nào sao?

Trường Sinh cố níu kéo một chút hi vọng cuối cùng. Nhưng Thiên Cổ lại trả lời một cách dứt khoát:

- Không được, chỉ còn cách chờ người tài giỏi nào đó chống đỡ cho con người thôi, trời sập thì sẽ có người cao gánh, thiên tài không phải chỉ có mình ta.

Trường Sinh muốn nói gì nữa nhưng bỗng nhiên một cảm giác tê dại truyền khắp người hắn, Trường Sinh cảm giác mình vừa phóng xuất một thứ gì đó, rất thoải mái. Nhưng đang ở trạng thái linh hồn thì sao có cảm giác này được? Không lẽ là do thân thể của ta truyền lại?

Trường Sinh sợ hãi, hắn gấp gáp bay về một cách nhanh chóng. Trường Sinh nhanh chóng trở về nhà, nhập vào xác hắn và mở mắt ra. Trước mặt hắn xuất hiện gương mặt của Thanh nhi, hắn run lên mộ cái. Lúc này, Thanh nhi nhẹ nhàng nói:

- Thiếu gia đã tỉnh, tiểu nữ còn định gọi thiếu gia dậy đó.

Trường Sinh tê cả da đầu, hắn giả bộ bình tĩnh và nói:

- Thanh nhi, ta dậy rồi, ngươi lui ra đi.

- Vâng thưa thiếu gia.

Ngay khi Thanh nhi rời đi, Trường Sinh nhanh chóng đứng dậy kiểm tra khắp cơ thể, hắn sợ Thanh nhi đã làm gì với cơ thể hắn.

Lúc này, ở bên ngoài cửa phòng, sao thiếu gia tỉnh lại đúng lúc vậy chứ? Thanh nhi đang đỏ mặt, nàng nhanh chóng rời đi.