Bàn Long

Chương 190: Hạ thiên lý đích nhất bả hỏa



Trong màn đêm yên tĩnh. Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc toàn gia bị thảm sát, tiếng kêu la thất thanh vang động khắp cả một vùng. Ngay cả đám người ở trong thành bảo như Chiêm Ni, Cơ Ân cũng có thể nghe thấy.
"Có chuyện gì vậy?"
Cơ Ân vẫn đang mặc bộ áo ngủ đi ra, Chiêm Ni đầu tóc rối loạn cũng chạy tới, hai tỷ đệ nhìn nhau nghi hoặc vội vàng bước ra cửa. Lúc này lão người hầu Lam Bá Đặc đã sớm có mặt tại cửa thành.
"Phu nhân có lệnh, ban đêm không ai được phép rời khỏi thành."
Hai gã thành vệ nâng giáo lên chặn lại, lạnh lùng nói với Lan Bá Đặc.
"Sao lại thế được? Hai người các ngươi mau tránh ra." Cơ Ân bực tức hét lên.
Hai gã thành vệ nhìn thấy Chiêm Ni, Cơ Ân tới liếc mắt nhìn nhau. Trong thành ai cũng biết Cơ Ân là người kế vị chức thành chủ, nhưng mọi người cũng rõ, mệnh lệnh của phu nhân không thể dễ dàng vi phạm.
"Cơ Ân thiếu gia, Chiêm Ni tiểu thư. Xin lỗi. Phu nhân có lệnh, ban đêm không được ra khỏi thành, các vị xin hãy dừng bước, quay trở về nghỉ ngơi đi." Một thị vệ cao lớn dõng dạc đáp.
Cơ Ân sắc mặt lạnh lẽo: "Tránh ra."
Thị vệ cao lớn vẫn như trước ngăn cản, lộ vẻ cầu khẩn: "Cơ Ân thiếu gia, xin người đừng làm khó dễ chúng ta. Người có bức bách chúng ta như thế nào chúng ta cũng không thể để cho người qua. Mệnh lệnh của phu nhân không thể làm trái được."
Trong lòng Cơ Ân nổi lên một cơn tức giận.
Chiêm Ni ở bên cạnh đành khuyên: "Cơ Ân. Đừng làm khó bọn họ nữa. Bọn họ cũng là rất đáng thương a."
"Đa tạ Chiêm Ni tiểu thư." Hai gã thị vệ nọ vội vàng nói, trong đáy lòng bọn họ cũng rất cảm kích Chiêm Ni. Chiêm Ni lớn lên như một tiên nữ hạ phàm, mà tâm địa cũng rất thiện lương.
Nàng ôn nhu dò hỏi: "Xin hỏi, bên ngoài thành rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe thấy có rất nhiều tiếng la hét ở phía đông."
Tên thị vệ cao lớn thấp giọng đáp: "Chiêm Ni tiểu thư, cách đây không lâu, phu nhân mang theo nhân mã rời khỏi thành, không ít thành vệ cũng đi theo."
"Đại nương? Thành vệ?" Cả Chiêm Ni lẫn Cơ Ân đều nghi hoặc.
Trong đêm khuya thế này, Uy Đức phu nhân lại mang theo đại đội thành vệ ra khỏi thành làm gì?
"Tiểu thư, thiếu gia. Trước tiên hãy ngồi nghỉ ngơi một lát đã." Lam Bá Đặc chỉ vào tảng đá bên cạnh nói. Cơ Ân cùng Chiêm Ni gật đầu bước qua, ba người cứ như vậy ngồi xuống.
Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc đều rất trầm mặc.
Sự tồn tại của Uy Đức phu nhân giống như một con dao chỉa vào yết hầu của bọn họ, khiến cho bọn họ rất thống khổ.
"Xú nữ nhân lấy lý do ta vẫn còn chưa trưởng thành, muốn ta đợi thêm hai năm nữa. Hừ, đợi thêm hai năm có lẽ ta đã bị bà ta giết tự lúc nào cũng không hay rồi." Cơ Ân thấp giọng mắng.
Chiêm Ni cũng gật đầu.
Tỷ đệ nàng cũng rất rõ ràng, không thể để mặc cho Uy Đức phu nhân muốn làm gì thì làm được.
"Tiểu thư, Thiếu gia. Đại phu nhân quản lý quận thành đã rất lâu rồi. Vô luận là thành vệ hay hộ vệ trong thành hầu hết đều trung thành với Đại phu nhân. Uy tín của Đại phu nhân có thể nói là cực cao, nếu Cơ Ân thiếu gia không tiếp nhận vị trí thành chủ thì chúng ta thực sự rất khó cùng bà ta ngạnh đấu. Dù sao thì ở đây người hỗ trợ cho chúng ta quả thực là quá ít." Lan Bá Đặc cũng rất khó nghĩ.
Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc ba người đều trầm mặc.
Tại Xích Nhĩ thành này, người hỗ trợ bọn họ quả thực quá ít, sợ rằng dẫu có người muốn hỗ trợ thì cũng không có cái đảm lược đó. Tại Xích Nhĩ thành này, Uy Đức phu nhân chính là một vị chúa tể.
"Vù."
Một tiếng động nhẹ vang lên.
"Ai?" Hai thành vệ cảnh giới quan sát xung quanh, chỉ thấy một gã mặc đồ chiến sĩ màu đen, lơ lửng hạ xuống, trên lưng hắn là một thanh trọng kiếm màu đen.
"Là ta." Lâm Lôi ngoái đầu, liếc mắt nhìn hai tên thành vê.
Hai tên thành vệ nhất thời không dám lên tiếng. Thực lực của Lâm Lôi bọn họ cũng từng nghe nói qua. Với thực lực của thành vệ bọn họ, căn bản không thể ngăn cản được Lâm Lôi.
"Lôi đại ca." Chiêm Ni, Cơ Ân đều đứng dậy.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại.
Hôm nay đã bắt đầu vào hạ, buổi tối nhiệt độ cũng tương đối cao, Cơ Ân và Chiêm Ni chỉ mặc một bộ trường bào đơn giản, tóc tai có chút rối.
"Lôi đại ca, bên ngoài rốt cuộc là phát sinh chuyện gì vậy? Tại sao lại có những âm thanh như thế?" Cơ Ân là người đầu tiên lên tiếng dò hỏi.
Lâm Lôi đáp: "Uy Đức phu nhân chỉ huy đám nhân mã thành vệ quân trực tiếp tra xét toàn gia Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc, bảo sao mà không ồn ào cho được?"
"Xét nhà?" Chiêm Ni, Cơ Ân đều là mắt chữ a mồm chữ o ngơ ngác.
"Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc?" Lan Bá Đặc ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc.
Lâm Lôi tùy ý ngồi xuống cười nói: "Các ngươi tạm thời cứ nghỉ ngơi đi. Chờ một chút nữa sẽ có tin tức tốt."
"Tin tức tốt? Chẳng lẽ tiện nhân kia khám nhà để lầy kim tiễn cho ta?" Cơ Ân thấp giọng mắng thầm.
"Ầm!"
Vào lúc này, ở hướng Đông bỗng một tiếng nổ mạnh vang lên, giống như có mười đạo lôi điện cùng lúc đánh xuống. Với tiếng nổ này sợ rằng đã đánh thức cả một nửa Xích Nhĩ thành.
"Có chuyện gì vậy?" Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc đồng thời nhảy dựng lên.
Thành vệ chung quanh cũng có chút kinh nghi nhìn về phương đông. Mà giờ phút này, tại phương đông lửa bốc cao ngút đến tận trời.
"Sao lại có lửa to như vậy? Tiếng nổ lớn đó thực lớn!" Lâm Lôi cũng cảm thấy nghi hoặc nhìn về phía đông.
Trong thành mọi người đều cảm thấy nghi hoặc. Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi thành vệ quân trở vê, chờ đợi Uy Đức phu nhân trở về. Có lẽ chỉ đến lúc đó họ mới có thể biết được tại sao lại có hỏa diễm và tiếng nổ lớn đến như vậy.
Một lát sau ...
tiếng vó ngựa của một đội ngũ nhân mã chỉnh tề từ ngoài thành vang lên. Tiếng quát tháo cũng theo đó vang lên không ngớt.
"Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!" ...
Tiếng đạp cửa dồn dập chói tai.
"Mở cửa mau, mở cửa mau!" Bên ngoài truyền lại tiếng quát giận dữ.
Hai gã thành vệ không dám chậm chễ, ngay lập tức mở cổng thành. Lâm Lôi, Cơ Ân, Chiêm Ni, Lan Bá Đặc đều hướng về phía cửa thành quan sát.
Cửa thành mở rộng, bên ngoài là một lượng lớn kỹ sĩ, còn có đám anh dũng chiến sĩ. Cầm đầu là một kim phát nam tử, trong tay cầm thanh giáo dài.
"Cút ra!" Kim phát nam tử nhìn hai gã thành vệ hét lên.
Nhưng ngay khi thấy tỷ đệ Chiêm Ni, Cơ Ân kim phát nam tử lập tức cung kính nói: "Thành vệ đội phó đại đội trưởng Lý Đặc tham kiến Chiêm Ni tiểu thư, Cơ Ân thiếu gia."
Lý Đặc phó đại đội trưởng trong thành vệ quân được coi là người đứng thứ hai chỉ sau Vu đại đội trưởng. Trong yến tiệc tổ chức không lâu trước đó, Lý Đặc cũng có tham gia, tự nhiên nhận ra Chiêm Ni, Cơ Ân hai người.
"Lý Đặc tiên sinh. Có chuyện gì mà người phải vội vàng như vậy?" Cơ Ân lên tiếng hỏi.
Lý Đặc lập tức quỳ xuống thống khổ đáp: "Cơ Ân thiếu gia. Thuộc hạ hộ giá bất lực, Uy Đức phu nhân cùng hai vị ca ca của người đã chết trong vụ nổ vừa rồi."
"Hả ... a!"
Cơ Ân hai mắt mở to, Chiêm Ni cùng Lan Bá Đặc hai người cũng chấn kinh. Ngay cả đám thành vệ chung quanh cũng giật mình king hoảng.
Uy Đức phu nhân đã chết.
Mối phiền não trong lòng của Chiêm Ni cùng Cơ Ân, Uy Đức phu nhân cùng hai vị ca ca của bà ta đã chết. Tin tức này khiến cho trong lòng Chiêm Ni và Cơ Ân nổi lên một trận cuồng hỉ.
Cơ Ân, Chiêm Ni hai người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vui sướng.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngươi tuần tự thuật lại toàn bộ sự việc cho ta nghe." Cơ Ân lúc này đã mang chút khí thế của một kẻ bề trên.
Kim phát nam tử Lý Đặc lập tức báo cáo lại: "Lần này thuộc hạ mang theo một bộ phận thành vệ quân tổng cộng một trăm nhân mã, phụng mệnh của phu nhân trực tiếp tra xét toàn gia Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc."
"Sau khi tra xét xong. Toàn bộ tài sản theo lệnh bá tước phu nhân tập trung tại nội sảnh Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc. Bên trong nội sảnh lúc này cũng chỉ còn có bá tước phu nhân cùng hai vị ca ca, tất cả binh lính chúnh ta đều bị điều ra bên ngoài."
Cơ Ân nghe vậy thầm mắng: "Tiện nhân này thực là vô sỉ."
Lý Đặc tiếp tục kể: "Chúng ta ở bên ngoài canh chừng những người của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc, nhưng mà không ai có thể ngờ tới toàn bộ phủ đệ Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc bỗng tự nhiên bốc hỏa. Chúng ta trông thấy lập tức muốn đi cứu bá tước phu nhân."
"Nhưng mà chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy một tiếng nổ kinh hồn, toàn bộ phủ đệ Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc đã bị phá hủy."
Lý Đặc thống khổ nói: "Khi chúng ta tìm được thi thể ba người, thì thi thể đã hoàn toàn bị vụ nổ làm đoạn liệt, cả ba đều đã chết."
"Hảo, ngươi lập tức phái người mang thi thể bọn họ về đây. Còn ngươi thì cứ về nghỉ ngơi trước đi." Cơ Ân trực tiếp phân phó.
"Tuân lệnh!" Lý Đặc giờ phút này hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Cơ Ân.
Tất cả mọi người bây giờ đều rõ ràng, Uy Đức phu nhân chết, toàn bộ Xích Nhĩ thành đều rơi vào tay đứa nhỏ mười bốn tuổi này.
Nhìn thấy những thi thể bị đoạn liệt do Lý Đặc đưa đến.
Cơ Ân cùng Chiêm Ni lúc này mới hoàn toàn xác định đây không phải là giấc mơ. Uy Đức phu nhân đáng ghê tởm kia thực sự đã chết. Từ nay trở đi bọn họ hoàn toàn tự do rồi.
"Lôi đại ca." Chiêm Ni hốt nhiên tỉnh ngộ quay sang Lâm Lôi: "Đa tạ."
Lan Bá Đặc cũng có phản ứng, nhìn về phía Lâm Lôi cảm kích: "Lôi tiên sinh. Ngươi để cho chúng ta nghe tin tốt này thực sự là quá tốt, ngang với việc cứu mạng chúng ta a."
"Các người đây là?"
Cơ Ân vẫn còn hơi bàng hoàng hỏi: "Cái gì mà tin tốt với chả không tốt ở đây!"
Cơ Ân cũng quay lại phía Lâm Lôi.
"Lôi đại ca. Vừa rồi huynh từ bên ngoài đến đây?" Cơ Ân khẽ hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Lôi gật đầu.
"Vậy có phải huynh ..." Cơ Ân lộ ra vẻ mặt cười cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Lôi cũng bật cười: "Thấy các người phiền não như vậy, thuận tiện giúp các người một chút. Từ nay có thể kê cao gối mà ngủ chờ ngày tiếp nhận chức thành chủ đi."
Lâm Lôi nói xong liền quay đầu theo hướng mình xuất hiện rời đi.
Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc ba người đều có chút kinh ngạc, nhìn nhau kinh hãi, bọn họ thực sự muốn lớn tiếng hoan hô, có điều bên cạnh là thi thể ba người Uy Đức phu nhân, bọn họ bây giờ mà hoan hô cũng có chút không phù hợp.
"Lão đại. Giải quyết xong hết rồi à?" Bối Bối nằm trên mặt đất, hai mắt lim dim hỏi.
Lâm Lôi cười: "Đúng vậy, giải quyết xong hết rồi."
Đối với Lâm Lôi mà nói, cỡ như Uy Đức phu nhân quả thực không phải là đối thủ. Những mưu kế của Uy Đức phu nhân đối với Lâm Lôi không khác gì trò đùa.
Quan tâm làm gì tới mưu kế đó, cứ trực tiếp một kiếm giết chết. Chết đi rồi thì mọi chuyện đều được giải quyết.
"Sao lại có tiếng nổ mạnh?" Bối Bối nghi hoặc dò hỏi.
"Ta cũng không rõ." Lâm Lôi lắc đầu. "Ta ra tay trực tiếp giết ba người Uy Đức phu nhân cùng hai ca ca, sau đó dùng một ma pháp hỏa hệ đốt mấy gian phòng rồi vội vàng trở lại thành. Ngay khi vừa trở về thành thì tự nhiên lại nghe thấy tiếng nổ lớn đó."
Lâm Lôi cũng không biết trên thực tế bên trong phủ đệ này có một gian mật thất thí nghiệm bí mật. Bên trong có rất nhiều tài liệu cổ quái để tiến hành thí nghiệm. Trùng hợp là những tài liệu này đều được cất trong mật thất nọ, Lâm Lôi phóng hỏa vô tình lan đến gian mật thất dốt cháy một vài tài liệu đặc thù. Đây chính là nguyên nhân gây ra vụ nổ."
"
Không biết?" Bối Bối ngẩn ra. "Vậy đi ngủ đi."
"
Ừ. Ngủ đi."
Lâm Lôi cũng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Uy Đức phu nhân huynh muội ba người trong một đêm đột ngột đều chết. Loại chuyện này đối với Xích Nhĩ thành giống như một trận động đất lớn, mà đối vơi Chiêm Ni, Cơ Ân mà nói thì làm cho họ một đêm hưng phấn đến nỗi ngủ không được.
Nhưng đối với Lâm Lôi thì đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Mà giờ phút này tại phủ đệ Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc, ngọn lửa vẫn tiếp tục bốc cao. Không ít thành vệ quân vẫn đang khổ cực dập lửa.