Bạn Gái Tôi Ra Là Hồ Yêu

Chương 7: ĐẾN KỊP



Dù không thấy cô đang ở đấy nhưng anh không hề có ý định là ở hẳn, thay vào là quay đầu về phía cánh cửa không nghĩ nhiều liền trực tiếp rời đi.

Nhưng mọi thứ đều bị Cửu Ly đứng ở trên tầng nhìn thấy hết, không nói lời nào chỉ im lặng đôi khi ánh mắt khẽ nhíu lại.

"Cậu cũng thú vị đấy chứ ha, để xem liệu cậu trốn tránh được bao lâu?"

Nhìn lúc lâu cô cũng dần dần rời đi chẳng ở lâu gì cả, chỉ vừa mới đi được một lúc tiếng sấm ở bên ngoài cũng vang lên.

"Rầm" một cái khiến người bên trong đều phải giật mình, phòng khách đâu hề có ai đèn điện cũng dần tắt đi cả không gian đều tối theo bầu trời bên ngoài.

Nhã Phong còn đang ở trên ven đường vừa đi trong đầu vừa suy nghĩ những gì mà cô nói.

"Những gì chị ấy nói hình như đều là đúng, cảm giác vừa rồi thật sự rất giống hơn nữa năng lực vừa rồi càng khiến mình cảm thấy đấy đúng là siêu năng lực."

Dù chỉ là do cảm nhận nhưng nam nhân không hề nghĩ rằng đấy là điều phi lý thay vào là chân thật.

Bạn thân anh đang nằm ở bên trên, khẽ cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và phân vân của Nhã Phong, không nghĩ nhiều mà hỏi.

"Gì đây? Sao tự dưng lại buồn vậy hay có chuyện gì sao?"

Nghe vậy Nhã Phong chỉ khẽ lắc đầu nhẹ mà đáp lại.

"Không có, dù sao…tớ cũng không biết có nên đồng ý không?"

"Hửm?"

Còn đang nằm ở trên giường vẻ mặt rất bình tĩnh tự dưng nghe thấy câu đấy, cậu vội ngồi dậy mà hỏi.

"Đồng ý gì? Hay chị Cửu Ly đồng ý với mày rồi sao?"

Nghe vậy Nhã Phong không nghĩ nhẹ mà đáp.

"Có tỏ tình đâu mà bảo đồng ý, chị ấy ảo là muốn tao đến đấy."

"Ồ."

Lý Thanh không nghĩ tới việc một chị khóa trên vậy mà có thể cho một người vào ở cùng chỉ nghĩ đó là trêu mà nói.

"Thôi nói vậy nghi là nói dối lắm, dù sao chị ấy đâu hề dễ gần đến cả tiếp cận cũng khó nói dhi là ở cùng?"

Cậu chỉ nghĩ rằng là Nhã Phong muốn làm mình ghen nên mới nói vậy, nhưng đến câu nói tiếp theo khiến anh có chút không tin.

"Nếu mà tôi chỉ trêu việc gì phải làm vậy, Cửu Ly chị ấy làm vì mục đích gì? Hay chỉ là lợi dụng cậu cũng biết chị ấy đưa tớ tắm danh thiếp không lẽ chỉ là giả?"

Vừa nói nam nhân liền tỏ ra vẻ mặt khó chịu, hai tay đặt lên mà gãi đầu, nhìn bộ dạng của người nam nhân có lẽ những gì nói đều là đúng.

"Đúng thật cũng không biết tại sao chị ấy lại đưa tấm danh thiếp làm gì, nhưng cũng hiếm ai có thể nhận được danh thiếp của chị ấy, thôi thì có gì nhận được cứ chấp nhận đi, cơ hội có ngàn năm khó mà được đấy."

Nghe Lý Thanh nói vậy cũng biết trong lời nói đó đều có ẩn ý chỉ biết bất lực, không biết nên nói ra sao cả.

"Tùy vậy."

Nói rồi Nhã Phong liền đứng lên chẳng quan tâm tới người nằm ở trên giường mà rời đi.

Khẽ liếc mắt nhìn hành động của anh, tới khi không còn ở đây nữa Lý Thanh mới nói.

"Thích vậy mà còn không muốn nữa, nhiều người muốn có danh thiếp của chị Cửu Ly còn không được, vậy mà còn từ chối đúng là không hiểu nổi luôn."

Cả không gian ở bên trong căn phòng dường như tối mịt hẳn, đám mây đen mịt càng lúc kéo xuống tất cả đều trở nên ảm đạm hơn.

Nhã Phong chẳng hề hay biết vẫn đi đôi dép vào mà ra khỏi nhà.

Vẻ mặt dù tỏ ra có chút khó chịu nhưng cũng chỉ biết cho qua.

"Nổi tiếng vậy, hơn nữa còn là hồ yêu thì chắc chắn mọi thứ đều vượt qua sức tưởng tượng của con người."

Chỉ biết thì thầm một lúc, đầu cúi đầu xuống chẳng hề để tâm tới người ở phía trước.

"Bịch" một cái nam nhân giật mình mà ngẩng đầu lên một nữ nhân với mái tóc ngang vai mặc bộ quần áo, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía cậu.



Thấy vậy Nhã Phong không biết mình nên làm gì chỉ nói.

"À…Tôi xin lỗi."

Nữ nhân kia nghe vậy cũng chỉ nói.

"Ừm không sao đâu."

Dứt lời liền trực tiếp nắm lấy tay của anh, hành bất ngờ khiến nam nhân không biết mình nên làm gì chỉ im lặng.

"Cô…"

Chỉ vừa một lúc Nhã Phong cảm nhận rằng cả cơ thể đều trở nên khó chịu, không biết là do người con gái ở trước mặt chạm vào mình không hay là vì có thể mệt mỏi nên mới vậy.

Nhìn thấy anh tự dưng bị vậy nữ nhân kia có chút lúng túng không biết nên làm gì chỉ nói.

"Anh…Anh sao vậy…thấy khó chịu ở đâu sao?"

Nghe vậy Nhã Phong cũng không biết nên nói ra sao chỉ im lặng, chầm chậm đi về hướng khác.

"Tôi…Không sao…"

Cố tỏ ra mình ổn nhưng sao mà được, chỉ vừa đi nhẹ cả người đều cảm thấy đau đớn những vết gân xanh đều nổi hẳn một cách rõ ràng, nhìn thấy cả cơ thể mình trở nên như vậy anh không dám tin ánh mắt chỉ có thể đứng nhìn.

’Cơ thể của mình…tại sao lại…'

Trong lúc còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra từ đâu một giọng nói của ai đó vang lên từ đằng sau anh.

"Hửm? Lại bị vậy nữa sao?"

Nghe thấy giọng nói này anh có chút không tin, trong đầu loáng thoáng chỉ nghĩ.

’Là chị ấy đến sao?'

Để kiểm chứng những gì mình suy nghĩ, nam nhân quyết định quay đầu về đằng sau mặc cho cả người có đau đớn di chăng nữa cũng vậy.

Xuất hiện trước mặt của anh, một người nữ nhân khoác trên mình một hồ đồ cộc tay, tóc được núi lên một cách gọn gàng, đặc biệt hơn là gương mặt hoàn hảo không chút dấu vết.

"Chị…Chị Cửu Ly…"

Khẽ liếc mắt qua nhìn Nhã Phong với bộ dạng đau đớn cô chỉ khẽ cười nhẹ.

"Em…bị sao vậy? Không lẽ là khó chịu trong người lắm sao?"

Gật đầu nhẹ theo lời nói của cô, mí mắt không biết từ lúc nào đã rơi nhẹ xuống dưới má.

Nhìn thấy vậy Cửu Ly bỗng chốc bị động lòng, càng không biết bây giờ mình nên làm gì?

"Em…"

Ánh mắt nhìn về phía anh, nhưng không quên nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Ngước nhìn một nữ nhân đứng đối diện với Nhã Phong, cô dùng sức mạnh mà đọc được những suy nghĩ của cô ta.

’Nhìn kẻ này đúng là hèn mọn mà."

Câu nói tuy mà giản dị nhưng đối với người khác nó không như vậy, thay vào là ám chỉ và khinh miệt.

’Cô ta…là tuổi Mão sao?'

Nghĩ vậy cô khẽ nhăn mặt lại, gương mặt hiện rõ sự chán nản chẳng biết nên làm gì vào lúc này.

"Cô…"

Cửu Ly chầm chậm đi về phía của người nữ nhân đấy mặt không hề tỏ ra một chút cảm xúc nào cả, vẫn im lặng chỉ có hỏi.

"Cô là tuổi Mão đúng không?"

"Ừm."

Nữ nhân kia nhìn về phía cô vội ánh mắt khinh thương, hai tay khoanh lại mà nói.



"Thì sao? Là tôi thích làm hắn ta trở nên như vậy, chẳng phải loại như hắn trong lớp vốn không có ai để ý sao, hay là…"

Ánh mắt dần dần nhìn về phía cô hiện rõ vẻ mặt tò mò mà hỏi.

"Cô là người yêu của hắn ta sao?"

Nghe thấy vậy Cửu Ly quay đầu về hướng khác mặt bỗng chốc có chút đỏ lên.

"Người yêu? Cô bị ấm đầu à? Bây giờ tôi có làm gì chắc cô cũng không để tâm đâu ha, dù sao vốn dĩ cô cũng chẳng hề có quyền đâu."

"Cô…"

Những gì mà cô nói dường như chọc tức cô ta vậy, mặc kệ rủ có làm sao, cũng chẳng hề có hứng thứ.

"Vậy nhớ mặt tôi đấy kiểu gì sẽ có ngày hắn ta sẽ phải cúi đầu xuống, nhất lên ,sẽ khiến hắn ta không có thêm ngày thứ hai đâu."

Nói rồi cô ta chẳng nghĩ nhiều liền trực tiếp rời đi, để lại mình hai người ở đấy.

Nhìn người nữ nhân kia dần dần đi xa Cửu Ly mới đi tới chỗ của ánh

Lúc nam nhân tưởng mình sẽ như vậy, từ đâu một bàn tay của ai đó dang ra quan tâm hỏi.

"Sao rồi, cảm thấy người đỡ hơn chưa?"

Nhã Phong chưa nghe được những gì mà cô nói, chỉ nắm lấy tay cô cố gắng dùng hết sức mình mà đứng lên.

Lúc đứng lên cũng là lúc cả người đỡ hơn vậy, một thứ thần kì gì do khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

"Chị…"

Việc đầu tiên anh làm chính là quay sang nhìn Cửu Ly, vẻ mặt có chút bối rối mà hỏi.

"Sao…Em lại cảm thấy mình đỡ rồi?"

Nhìn thấy Nhã Phong có chút bối rối cô chỉ khẽ cười nhẹ rồi nói.

"Nhìn xuống dưới tay đang nắm đi, những gì em tò mò đều sẽ được giải đáp."

"Hửm?"

Nam nhân theo lời cô nói mà nhìn xuống, chỉ thấy thứ ánh sáng gì đó đang bao vây lấy hai tay xung quanh, không hề muốn biến mất vậy.

Đến lúc sau dần dần tan ra mọi thứ trở lại bình thường chẳng còn gì cả.

Không gian trở nên im lặng hơn, chỉ tiếc một điều là đèn điện vẫn còn sáng chưa hề tắt gì cả.

Nhìn thấy vậy Nhã Phong có chút khó hiểu nhưng dần dần cũng chấp nhận mọi thứ.

Còn cô sau khi làm xong cũng dần buông tay ra chỉ nói.

"May sao vẫn đến kịp nếu không có lẽ giờ cơ thể cậu cũng chẳng còn lành lặn đâu."

Nói rồi ánh mắt khẽ liếc về phía của nam nhân như muốn cảnh báo vậy, còn anh khi nghe được câu đó vẫn chưa hiểu ý mà cô nói, thắc mắc mà hỏi.

"Ý chị là sao? Không còn lành lặn?"

Thấy anh vẫn chưa hiểu chuyện gì Cửu Ly định nói nhưng nhìn xung quanh, mọi người ai cũng đều đi tấp nập nhìn cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để cô có thể nói ra.

"Có gì thì vào trong quán nước, những gì cậu chưa hiểu tôi sẽ giải thích và cũng nói luôn vì sao tôi lại nói cậu phải ở nhà tôi."

"Nhưng…"

Còn chưa kịp nói gì cô liền trực tiếp rời đi để lại mình anh ở đấy, dường như cũng hiểu được những gì cô làm chẳng nghĩ nhiều nam nhân liền đều theo.

Màn đêm buông xuống chẳng còn là ánh nắng chiều ban ngày, thay vào là bầu trời chuyển sang buổi tối cũng may sao là trên con đường vẫn còn đèn điện để chiếu xuống.

Cửu Ly người đi phía trước còn nam nhân thì đi theo sau, nhìn bóng dáng đi về phía trước trong đầu anh không ngừng nghĩ.

’Nếu chị ấy mà là hồ yêu mình có lẽ sẽ không tin.'