Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương

Chương 1



1.

Vào ngày Lý Vãn Tinh - chị gái sinh đôi của tôi về nước, đã tình cờ gặp bạn trai Trầm Tự đang đưa tôi về nhà.

Trầm Tự cùng tôi mười ngón tay đan xen, ngả người vào cổ tôi.

Ngửi mùi trên người tôi như quỷ hút máu, thở dài:

“A Tinh, cổ của em thật đẹp.”

“Thật muốn cắt một nhát dao, nhìn máu bắn ra tung tóe.”

Nói xong, hắn ta vùi đầu cắn xuống.

Tôi vô thức quay đầu né tránh thì nhìn thấy chị ta đứng bên kia đường, nhìn tôi với đôi mắt u ám.

Trầm Tự cắn hụt, rất không vui.

Lực nhéo cổ tôi ngày càng mạnh, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ nham hiểm.

Tôi sợ hắn ta làm ra chuyện gì quá khích, vội nhón chân hôn lên môi hắn một cái.

Lúc này hắn mới vui sướng vỗ nhẹ mặt tôi.

Giống như chủ nhân trêu chọc chó con của mình vậy.

Sau khi chúc tôi ngủ ngon hắn liền rời đi.

Lý Vãn Tinh từ trong bóng tối đi ra, âm u nói:

“Trầm Tự là giáo sư đại học, cũng chỉ có người từng đi du học như tôi mới xứng với anh ấy.”

Đang chà xát môi thì tôi chợt sửng sốt, rồi cười mỉa mai.

“Chắc chị không trơ tráo tới nỗi, ngay cả bạn trai tôi cũng muốn cướp chứ.”

Lý Vãn Tinh bị tôi chọc thủng tâm tư, thẹn quá hóa giận:

“Nếu không có tao, sao mày có thể tìm được bạn trai ưu tú như Trầm Tự?”

"Anh ấy vốn thuộc về tao!”

Ò!

Đây là câu nói vô liêm sỉ nhất mà tôi từng nghe.

Nhưng cũng không quá ngạc nhiên, đây là tác phong thường thấy ở chị ta.

Từ nhỏ chị ta đã luôn ỷ vào sự cưng chiều của ba mẹ mà cướp đoạt mọi thứ của tôi.

Ngay cả việc xuất ngoại du học cũng là lấy từ suất học bổng của tôi.

Tôi coi nhẹ vẻ mặt giận dữ của chị ta, chỉ nói: “Có bản lĩnh thì tới cướp đi!”

Lý Vãn Tinh vô cùng tức giận, đêm đó liền gọi điện cho ba mẹ khóc lóc kể lể.

Căp ba mẹ đối xử bất công với tôi kia, lại ép buộc tôi phải nhường lại bạn trai.

“Lý Hàm Nguyệt, con nói xem một mình con có vốn liếng gì, cho dù gả cho Trầm Tự cũng chỉ có mất thể diện.”

“Con còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng phải biết không thể làm chậm trễ người khác.”



“Nếu con nghe lời thì nhường anh ta cho chị con đi!”

Tôi mở loa ngoài rồi ném điện thoại lên ghế salon.

Âm thanh cay nghiệt chua chát của bọn họ từ bên trong truyền ra.

Chờ đến lúc bọn họ nói khô cả họng, tôi mới chậm rãi mở miệng:

"Vậy mấy người đưa chị ta tới đây, xem Trầm Tự có thích Lý Vãn Tinh không."

2.

Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới, ai ngờ bọn họ thật sự làm theo.

Theo thường lệ, mỗi sáng sớm Trầm Tự đều chạy bộ ngang qua đây một lúc, cũng sẽ đi lên mang bữa sáng cho tôi.

Lý Vãn Tinh dọa dẫm tôi: "Mày đợi ở trong phòng không được phép ra ngoài, nếu không thì mày cứ chờ mà xem!"

Bộ dáng chị ta hung ác (gốc: hung thần ác sát) cực kỳ giống với người đã bắt nạt tôi trong quá khứ.

Từ nhỏ đến lớn, bắt cứ khi nào Lý Vãn Tinh muốn giành giật thứ gì từ tôi, cũng luôn dùng ba mẹ để hăm dọa.

Rõ ràng là chị ta làm sai, nhưng ba mẹ vẫn chỉ trách mắng, đánh chửi một mình tôi.

Vì muốn thoát khỏi gia đình này, tôi liều mạng học, cuối cùng cũng nhận được thư mời nhập học từ một trường nước ngoài danh tiếng.

Mà Lý Vãn Tinh không đỗ vào trường cao đẳng, chỉ đậu vào một trường hạng hai bình thường.

Chị ta nhanh nhẹ nói: "Con muốn ra nước ngoài du học."

Mẹ tôi ngay lập tức nói:

"Lấy suất học nhường cho chị mày, nếu không mày đừng nghĩ đến việc học đại học."

Vì vậy, chị ta yên tâm thoải mái lấy thân phận của tôi, xuất ngoại du học.

Còn tôi ở lại trong nước, chỉ học một trường hạng tầm thường.

Ban đầu tôi thỏa hiệp, chỉ vì muốn giữ cơ hội được tiếp tục đi học.

Chị ta dựa vào cái gì mà cho rằng, bây giờ tôi vẫn có thể bị chị ta uy hiếp?

Có điều tôi vẫn không phản kháng lại.

Để mặc cho chị ta thay quần áo của tôi, đóng giả thành dáng vẻ của tôi, đi ra đón tiếp Trầm Tự.

Kỹ năng diễn xuất của Lý Vãn Tinh rất tốt.

Trầm Tự không chỉ không phát hiện chị ta là hàng giả, ngược lại còn bởi vì chị ta dịu dàng ngoan ngoãn mà hài lòng gấp bội.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Vãn Tinh đi ra với quần áo mỏng manh.

"Càng ngày tao càng thích Trầm Tự, anh ấy dịu dàng hơn bất kỳ người đàn ông nào tao từng thấy."

Tôi nghe chị ta khoe khoang mà không cắt ngang.

Cuối cùng chị ta nói: "Tao thấy anh ấy cũng chẳng yêu mày nhiều là bao, thậm chí cũng không nhận ra mày, sau này anh ấy chính là của tao."

Chỉ như vậy, tôi thuận lợi (gốc: thuận lý thành chương) hoán đổi lại với Lý Vãn Tinh, trở về thân phận vốn có.



Sau khi đổi lại thẻ căn cước với nhau, tôi chuẩn bị bỏ trốn.

Nhưng vừa mới ra cửa liền đụng phải Trầm Tự.

Mắt hắn lim dim buồn ngủ, tóc tai rối bù xù, đang xoa đầu.

Nhìn như vật nuôi vô hại.

Lúc trông thấy tôi, đôi mắt đen chậm rãi híp lại: "A Tinh?"

Da đầu tôi bỗng tê dại.

Nhận ra tôi rồi?

Ngay lúc này, Lý Vãn Tinh vừa vào phòng tắm rửa mặt đã quay lại.

Chị ta hét to một tiếng: "Trầm Tự!"

Sau đó lập tức lao tới che tầm mắt của người đàn ông.

Ôm lấy cánh tay của Trầm Tự, phòng bị nhìn tôi chằm chằm: "Đây là Lý Hàm Nguyệt, em gái sinh đôi của em."

Trầm Tự vẫn cứ u ám nhìn chòng chọc vào tôi:

"Sao trước đây em không nói cho tôi biết, em có một người em gái?"

Lý Vãn Tinh hoảng sợ cuống quýt giải thích: "Em gái em vẫn luôn ở nước ngoài du học, hôm nay mới trở về."

"À."

Trầm Tự như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không biết tin hay không.

Chỉ là ánh mắt của hắn như ác quỷ nhìn tôi chăm chú, khiến mí mắt tôi giật giật dữ dội, trong lòng run sợ.

Ai ngờ hắn lại chuyển hướng câu chuyện, còn nói: "Vậy chúng ta phải mời em gái ăn một bữa cơm rồi."

"Không..."

"Không cần!"

Lời thoái thác còn chưa bật ra khỏi miệng, Lý Vãn Tinh đã thay tôi từ chối.

"Ba mẹ em giục em ấy mau về nhà, không có thời gian."

"Là thế sao?"

Đôi mắt đen thâm trầm của Trầm Tự nhìn thẳng vào tôi.

Tôi hiểu hắn ta rất rõ.

Vẫn siết chặt bàn tay, đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cố hết sức để cho giọng mình ổn định.

"Dạ, em phải về nhà trước."

"Thật đáng tiếc."

Trầm Tự buông một câu thở dài.

"Lý Hàm Nguyệt, em nhanh chân một chút đi!"

Lý Vãn Tinh điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.