Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 8: Đi Xem Nhảy Thoát Y, Bị Bắt Tại Trận



Chớp mắt đã đến ngày đầu tiên của tháng 12, trời đã sang đông, thời tiết càng ngày càng lạnh. Tan làm, Bách Lý Giai Ninh vừa bước ra khỏi đại sảnh công ty đã rụt cổ lại, không nhịn được hắt xì mấy cái. Mùa đông nên trời tối rất nhanh, sau 6 giờ trời đã tối hẳn, gió lạnh đến thấu xương.

Đèn đường đều đã được bật lên nhưng vẫn không làm cho đường phố bớt xám xịt ảm đạm. Cây cối hai bên đường khẳng khiu trơ trọi trong gió lạnh, lác đác vài chiếc lá vàng rơi xuống mặt đường, rất nhanh đã bị cơn gió cuốn đi.

Xung quanh Bách Lý Giai Ninh, ai nấy đều vội vã trở về nhà để chạy trốn cái lạnh, để tận hưởng sự ấm áp bên gia đình và quây quần bên bữa cơm tối.

Bách Lý Giai Ninh đang đứng đợi taxi, lơ đãng dõi mắt nhìn theo một cặp tình nhân mặc áo khoác bông to sụ như hai con gấu Bắc Cực nắm tay nhau đi trên vỉa hè, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ghen tị mơ hồ.



Hán Đông Khuê nhìn đồng hồ trên tay, thấy bây giờ đang là giờ tan tầm liền gọi điện thoại cho Bách Lý Giai Ninh, người đã gần nửa tháng nay anh không gặp.

Cô có vẻ đang rảnh, rất nhanh đã bắt máy.

Hán Đông Khuê đứng dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn ngắm khung cảnh đường phố từ trên tầng 32. Một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, anh cất giọng lười biếng hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Vừa mới tan làm, đang bắt xe về nhà.”

“Hôm nay là thứ 6, cô không định đi đâu chơi à?”

“Anh định rủ tôi đi chơi?”

“Lát nữa còn phải đi gặp đối tác, nếu cô muốn thì tối mai chúng ta có thể gặp nhau.” Hán Đông Khuê cười khẽ.

“Không muốn.” Bách Lý Giai Ninh trề môi nói.

“Đeo khuyên tai tôi tặng chưa?” Hán Đông Khuê cũng không bắt bẻ, nhanh chóng đổi đề tài.

“Tôi đeo mấy hôm rồi, cũng được.” Bách Lý Giai Ninh theo phản xạ sờ sờ lên tai.

“Chụp một bức ảnh gửi cho tôi xem.”

“Xe của tôi đến rồi, để lúc khác nhé.” Thấy taxi đã dừng trước mặt, cô cúp máy rồi chui vào trong xe, xoa xoa hai lòng bàn tay cho ấm.

Vừa mới nói chuyện với Hán Đông Khuê xong, Đồng Tĩnh Nghi đã gọi đến.

“Ninh Ninh, tan làm chưa?”

“Bà cô họ Đồng, hôm nay lại định rủ em đi làm chuyện xấu à? Có gì nói luôn đi, đừng có vòng vo Tam Quốc.”

“Ha ha ha.” Đồng Tĩnh Nghi cười ha hả. “Con bé này càng ngày đánh hơi càng giỏi. Có muốn đi làm vài chuyện điên rồ với chị mày không?”

“Chuyện gì?” Bách Lý Giai Ninh cảnh giác nói.

“Xem nhảy thoát y!” Đồng Tĩnh Nghi phấn khích nói.

Biết là không thể từ chối cái con người dở hơi hậu thất tình này, cô đành kêu tài xế quay đầu xe đi về hướng ngược lại, đến thẳng quán bar mà Đồng Tĩnh Nghi mới gửi địa chỉ.



Bách Lý Giai Ninh từng nghe tổ bát quái trong phòng Quảng cáo nói về quán bar Bunny’s có tiết mục biểu diễn nhảy thoát y. Quán bar này mới khai trương chưa được bao lâu nhưng lượng khách đổ về rất đông, quản lí cũng cực kì nghiêm ngặt do có hoạt động biểu diễn nhạy cảm, nói chung đây là nơi đốt tiền của những người giàu có.

Đồng Tĩnh Nghi và Bách Lý Giai Ninh cả hai đều là lần đầu tiên đến những nơi trần tục như thế này, không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Bên trong quán bar, đèn LED xoay tròn mờ ảo nhấp nháy lúc sáng lúc tối, âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Nam nữ rôm rả nói chuyện, một số người uống rượu một mình trong góc khuất, một số lại điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc sôi động của DJ. Trên sàn nhảy, những thân hình nóng bỏng quấn lấy nhau như những con rắn. Tất cả mọi người đều đang hưởng thụ buổi tối vui vẻ này theo cách của riêng mình.

Đồng Tĩnh Nghi dẫn cô vào khu vực xem nhảy thoát y dành cho khách nữ. Trên phim ảnh thường thấy vũ công nhảy thoát y là những cô gái ngực to, mông vểnh, chân dài, mặc quần tất lưới, đầu đeo băng đô tai thỏ, chân mang giày cao gót 15 phân. Hiện tại đúng là như thế, nhưng đó là bên khu khách nam.

Còn trước mắt hai người là những chàng trai cường tráng cao trên 1 mét 8, mặc vest đen, cổ thắt nơ đen lịch lãm, áo sơ mi trắng phanh ngực để lộ làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn và cơ bụng tám múi săn chắc.



“Wow, đến thật là đúng lúc.” Đồng Tĩnh Nghi hưng phấn huýt sáo, Bách Lý Giai Ninh bị cô ấy lôi thẳng một mạch đến vị trí gần sân khấu đã đặt chỗ trước.

Âm nhạc vang lên, bài hát “Good For You” của nữ ca sĩ Selena Gomez đã được remix theo phong cách sôi động hơn.

“Gonna wear that dress you like, skin-tight

Do my hair up real, real nice

And syncopate my skin to your heart beating.”

Nhóm nam vũ công cao to tuấn tú bước lên sân khấu hình tròn, vừa nhảy vừa cởi từng món quần áo trên người theo tiết tấu nhạc. Không thể phủ nhận, bọn họ có dáng người rất đẹp: làn da ngăm khoẻ mạnh bôi một lớp mỡ bóng loáng, cơ ngực rắn rỏi, cơ bụng 8 múi, chân dài thẳng tắp, cặp mông nảy nở săn chắc. Từng động tác nhảy vừa lả lướt gợi tình vừa mạnh mẽ cuồng nhiệt.

Bách Lý Giai Ninh không thích đàn ông cơ bắp lực lưỡng quá mức, xem một lát liền cảm thấy hơi ngấy.

Nhóm vũ công vừa nhảy vừa cởi, trên người lúc này chỉ còn duy nhất quần lót tam giác. Một người phụ nữ ngồi hàng ghế đầu bạo dạn nhét tiền vào trong quần lót vũ công nam, còn tranh thủ xoa bóp mấy cái trên cơ ngực đối phương.

“Hay là chúng ta cũng tip cho họ một ít nhỉ?” Đồng Tĩnh Nghi vui vẻ nói nhỏ vào tai Bách Lý Giai Ninh. “Sờ thử một cái xem có sướng tay không.”

“Thế có kì quá không? Em thấy cứ sao sao ấy?” Bách Lý Giai Ninh ngập ngừng trả lời.

“Kì cái gì mà kì, đã đến đây thì phải chơi hết mình.” Đồng Tĩnh Nghi cười nói. “Mày không cho thì chị cho, chị mày thiếu gì tiền.”

Thế nhưng Đồng Tĩnh Nghi vừa mới mở khoá túi xách lấy tiền thì đã bị một người giữ chặt cổ tay.

Hán Đông Vũ toàn thân tây trang màu đen xuất hiện, đôi mắt đào hoa ẩn ẩn tức giận không nói thành lời.

Hán Đông Vũ túm lấy cổ áo khoác của Đồng Tĩnh Nghi, ỷ vào ưu thế chiều cao và sức lực, dùng một tay xách cổ Đồng Tĩnh Nghi ra khỏi khu vực sân khấu như xách một con mèo nhỏ. Thấy chính mình đang là bóng đèn cao áp 500W sáng chói, Bách Lý Giai Ninh chỉ có thể đi theo, đứng một bên xấu hổ gãi mũi.

“Hán Đông Vũ? Sao anh biết tôi đang ở đây?” Đồng Tĩnh Nghi trợn trừng mắt, cảm thấy rất khó tin.

“GPS.” Hán Đông Vũ nghiến răng nói.

“Anh cài định vị theo dõi tôi?” Đồng Tĩnh Nghi cười lạnh. “Từ bao giờ vậy? Sao tôi lại không biết?”

“Về nhà đi, anh đưa em về.” Hán Đông Vũ vừa nói vừa túm cổ tay Đồng Tĩnh Nghi định kéo đi.

“Hán Đông Vũ, tại sao tôi phải nghe lời anh nhỉ?” Đồng Tĩnh Nghi phản kháng kịch liệt, tìm cách thoát ra khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của Hán Đông Vũ. “Anh là cái quái gì chứ?”

Sắc mặt Hán Đông Vũ ngày càng khó coi. “Anh đang rất bình tĩnh, đừng để anh phải nổi điên. Đi về nhà!”

“Tôi không về đấy!” Đồng Tĩnh Nghi trước giờ luôn dễ bảo lại còn nhát gan, hôm nay dám đến xem nhảy thoát y, tám phần là do hội chứng hậu thất tình. Mà Đồng Tĩnh Nghi thất tình là do Hán Đông Vũ, bây giờ anh ta lại đến đây lôi lôi kéo kéo, máu phản nghịch của cô ấy nhất thời nổi lên. “Anh bị bệnh à? Tôi đi đâu làm gì thì liên quan chó gì đến anh? Cút đi tìm Bảo Bối của anh đi. Còn nữa, ở đây đang rất vui, tại sao tôi phải về nhà?”

Lông mày Hán Đông Vũ xoắn tít cả lại, sắc mặt u ám cực kì dọa người, không nói một lời cúi người vác thẳng Đồng Tĩnh Nghi lên vai, sải từng bước dài nhanh chóng rời đi, gằn giọng nói: “Anh không biết nhảy, nhưng anh biết làm chuyện khác vui hơn.”

Nhìn Đồng Tĩnh Nghi bị người ta vác như vác heo đi mất, Bách Lý Giai Ninh chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn theo.

Không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì tiếp theo. Qua lời kể của Đồng Tĩnh Nghi, rõ ràng Hán Đông Vũ đã có bạn gái, thế mà bây giờ lại dây dưa với cô ấy.

Bách Lý Giai Ninh thở dài nghĩ ngợi, hai người phụ nữ rủ nhau đi xem nhảy thoát y đã không được bình thường cho lắm rồi, bây giờ cô ngồi xem một mình thì lại càng kì quái. Cô vẫn nên về nhà thôi.

Nghĩ vậy cô liền xoay người, còn chưa kịp đi đã đụng phải một bóng dáng cao lớn ngay trước mặt. Cô ôm cái trán vừa bị va mạnh vào ngực người kia, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn xem ai dám chặn đường mình, lại thấy một khuôn mặt còn âm u hơn cả Hán Đông Vũ xuất hiện trong tầm mắt.

Bách Lý Giai Ninh không ngờ lại gặp Hán Đông Khuê ở đây, nhất thời cảm thấy chột dạ.

“Về nhà?” Hán Đông Khuê lạnh lùng liếc Bách Lý Giai Ninh, châm chọc nói. “Cô có mấy cái nhà thế?”

Bách Lý Giai Ninh có cảm giác mình đang làm chuyện xấu lại bị bắt quả tang, ngượng ngùng giải thích. “Đâu có, đang trên đường về nhà thì bạn tôi rủ đi đấy chứ…” Cô nở một nụ cười khô khốc, chớp mắt chuyển chủ đề. “Sao anh cũng tới đây?”

“Đối tác hẹn ở đây.”

“Bàn chuyện công việc ở quán bar nhảy thoát y? Ha ha, vị đối tác này của anh độc đáo thật đấy.” Bách Lý Giai Ninh cười gượng hai tiếng.



Trong lúc Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh đang đứng nói chuyện, có hai cô gái từ trong khu vực khách nữ đi ra, vừa đi vừa bình luận về màn biểu diễn bên trong, luôn mồm khen dáng người của các nam vũ công rất đẹp. “Nhìn cặp mông săn chắc của người tóc nâu đứng hàng đầu tiên, tớ hận không thể lăn ra giường đưa đẩy một hồi với anh ta.”

Người bên cạnh gật đầu cảm khái: “Tiếc là bọn mình ngồi xa quá, không bóp mông được một cái cho sướng tay.”

“Ước gì được bạch bạch bạch với một trong số họ nhỉ?”

Hán Đông Khuê nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, liếc mắt lạnh lùng nói: “Nghe thú vị phết, có muốn xem tiếp không?”

“Thôi, xem làm gì? Toàn thịt là thịt, chẳng có gì thú vị. Tôi đi về đây.” Bách Lý Giai Ninh húng hắng ho rồi xoay người, vừa đi được hai bước đã bị Hán Đông Khuê không thương tiếc túm lấy cổ áo.

“Đã mất công đến đây rồi, phải xem cho no mắt chứ. Vé vào cửa có rẻ đâu.” Ánh mắt Hán Đông Khuê lúc này cực kì âm trầm đáng sợ. Nói xong anh sải chân xách cô quay lại sân khấu nhảy thoát y.

Hán Đông Khuê đưa cho nhân viên một xấp tiền, chẳng cần mua vé cũng được mời lên ngồi hàng đầu ngay sát sân khấu.

Bách Lý Giai Ninh ngồi co ro trên sofa, cố gắng tránh xa Hán Đông Khuê hết mức có thể. Cô trầm mặc xem biểu diễn một lúc, sau đó lén lút quay đầu ngó Hán Đông Khuê một cái. Anh không nhìn lên sân khấu mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô mất tự nhiên, tự động cụp mắt xuống, không dám xem biểu diễn nữa.

“Sao anh lại nhìn tôi? Không xem bọn họ nhảy à?”

“Tôi không được phép nhìn cô à?” Hán Đông Khuê hờ hững đáp. “Cô thấy mặt tôi có giống gay không mà nhìn lên trên đó?”

“Được chứ, quá được luôn.” Bách Lý Giai Ninh cười hớn hở lấy lòng. “Anh muốn nhìn tôi bao lâu cũng được, miễn phí, không lấy tiền.”

Hán Đông Khuê hừ lạnh không đáp.

Thời điểm nhóm vũ công nhảy sung nhất, những phú bà ngồi hàng ghế VIP nhiệt tình ném tiền lên sân khấu. Mỗi khi có vũ công đến rìa sân khấu khoe cơ bắp, các phú bà sẽ nhét tiền vào quần lót tam giác của họ, có người còn lớn mật xoa xoa đũng quần.

Màn biểu diễn đã bước đến đoạn cao trào. Một vị nữ khán giả may mắn sẽ được mời lên sân khấu để giao lưu tương tác. Nam vũ công đứng hàng đầu tiên liếc mắt một cái đã nhìn trúng Bách Lý Giai Ninh quyến rũ nổi bật hơn người, anh ta ngồi xổm xuống đưa tay cho cô. “Vị tiểu thư xinh đẹp, có muốn chơi với chúng tôi không?”

Hán Đông Khuê ngồi bên cạnh khoanh tay, mấp máy môi: “Có giỏi thì lên đi.”

Bách Lý Giai Ninh rùng mình một cái, xua tay lia lịa. Vũ công kia đảo mắt qua lại giữa hai người trên sofa, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, cười cười quay mặt đi hướng khác, cuối cùng chọn một cô gái khác ngồi gần đó.

Một vũ công vạm vỡ tóc dài bế bổng cô ta lên, cô ta một tay ôm lấy cổ nam vũ công, một tay đặt trên ngực anh ta. Anh ta bắt chước hành động làm tình mà đưa đẩy hông, ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc ái muội. Cô ta cũng rất phối hợp, uốn éo vặn vẹo thân mình như một con bạch tuộc. Sau đó nam vũ công thả nữ khán giả đó xuống đất, vòng ra đằng sau áp sát hạ thân vào mông cô ta, làm động tác đưa đẩy từ phía sau.

Cảnh tượng bỏng mắt như thế làm khán giả dưới sân khấu say mê đến mức khuôn mặt đỏ bừng thi nhau huýt sáo hò hét chói tai, nhao nhao cả lên. Loại biểu diễn trần trụi dung tục thế này khiến Bách Lý Giai Ninh xem đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.

Kết thúc màn biểu diễn, nhóm nam vũ công đi xuống sân khấu, đến trước từng dãy ghế, chỉ cần có tiền tip, họ sẽ nhiệt tình nhảy bên cạnh. Rất nhiều khách nữ đều bỏ tiền ra mua vui, khắp nơi đều nghe được tiếng cười nói hưng phấn.

Một vài vũ công đi đến bên cạnh Bách Lý Giai Ninh, nhìn cô cười tủm tỉm, cô chỉ có thể ngồi yên lặng uống nước, ngại ngùng lắc đầu. Sau khi bọn họ rời đi, sofa nháy mắt yên tĩnh. Bách Lý Giai Ninh len lén nhìn Hán Đông Khuê, thấy anh đột nhiên mỉm cười, khoé miệng cong lên, ánh mắt ngày càng nguy hiểm.

Nụ cười này làm cô không rét mà run, cảm giác tựa như bị người ta vứt đến giữa Nam Cực lạnh giá.

“Đẹp không?” Hán Đông Khuê khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười hỏi.

“Cũng… tạm.” Bách Lý Giai Ninh ngập ngừng nói, thấy khuôn mặt của Hán Đông Khuê càng lúc càng đen kịt lại, cô nhanh chóng đổi giọng, cười giả lả. “Ha ha ha, thật ra… cũng bình thường thôi, một chút hứng thú cũng không có.”

Bách Lý Giai Ninh vừa dứt lời, Hán Đông Khuê đã đứng dậy, còn vươn tay kéo cô lên theo, hằm hằm nói: “Tôi cảnh cáo cô, sau này nếu dám đến những nơi như thế này, tôi sẽ trói cô lại, sau đó nhét vào lồng heo thả trôi sông.”

Hán Đông Khuê đi thẳng một đường xuống tầng hầm, tống cô vào bên trong ô tô, sau đó sập cửa xe rất mạnh, giẫm lên chân ga phóng đi như bay.

Bách Lý Giai Ninh nắm chặt dây an toàn trước ngực. Nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của Hán Đông Khuê như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng, cô không dám mở miệng nói chuyện.

Tới đại sảnh toà nhà, cô tháo dây an toàn bước ra ngoài, cúi đầu nhìn qua cửa xe vẫn đang mở, cười nịnh bợ: “Tôi đảm bảo sau này sẽ không bén mảng đến đây nữa.”

Hán Đông Khuê thờ ơ không thèm trả lời, cô đảo mắt quăng thêm một câu đùa giỡn. “Có đến cũng không cho anh biết, tránh làm cho anh tức giận.”

Đáp lời cô là tiếng sập cửa xe rất mạnh, Hán Đông Khuê nổ máy lái xe đi trong chớp mắt. Bách Lý Giai Ninh nhảy vội sang một bên để tránh va chạm. Chỉ một loáng, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

“Làm mình làm mẩy!” Bách Lý Giai Ninh trợn mắt nhìn theo làn khói xám, bĩu môi nói.