Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 44: Em Vợ Tương Lai Đến Thăm Viện



Đồng Tĩnh Nghi sau khi nghe tin lập tức bỏ dở công việc, gấp gáp chạy thẳng đến bệnh viện, đặt chân đến trước phòng bệnh một cái đã gõ cửa liên hồi.

Hán Đông Khuê vừa mới mở cửa, Đồng Tĩnh Nghi đã vọt vào, không hề nhìn anh lấy một cái. Hán Đông Khuê cầm tay nắm cửa, khuôn mặt thoáng vẻ bất ngờ khi thấy Hán Đông Vũ đang đứng bên ngoài, anh không ngờ em trai mình lại đến đây cùng với Đồng Tĩnh Nghi.

Hán Đông Vũ liếc nhìn bàn tay băng bó trắng xoá của anh trai, quan tâm hỏi: “Vết thương của anh không sao chứ?”

Hán Đông Khuê lắc đầu nói: “Không có gì nghiêm trọng, chú vào ngồi đi.”

Hán Đông Vũ “Ừ” một tiếng, lướt qua anh trai đi vào trong phòng, ngồi xuống sofa. Bách Lý Giai Ninh nhìn thấy Hán Đông Vũ cũng hơi ngạc nhiên, lại nhìn sang Đồng Tĩnh Nghi đang ngồi bên cạnh thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề, cô nhìn Hàn Đông Vũ cười mập mờ: “Anh và Nghi Nghi cùng nhau đến đây à?”

Hán Đông Vũ gật đầu nói: “Nghe tin hai người gặp chuyện, chúng tôi liền chạy vào bệnh viện ngay. Không có việc gì là tốt rồi.”

“Bọn chị chỉ tiện đường thôi.” Đồng Tĩnh Nghi vội vàng thanh minh, bọn họ chơi thân với nhau lâu năm như thế, sao cô ấy có thể không hiểu trong đầu Bách Lý Giai Ninh đang nghĩ đến những chuyện linh tinh gì.

Hán Đông Vũ nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, khoé môi khẽ cong lên.

Đồng Tĩnh Nghi ngồi trên giường, lúc này mới ôm lấy vai Bách Lý Giai Ninh, bắt đầu sụt sùi: “Ninh Ninh, em không sao chứ, trên người có chỗ nào bị đau không?”

Bách Lý Giai Ninh nhìn Đồng Tĩnh Nghi đang khóc lóc vì lo lắng cho cô, trong lòng vô cùng cảm động. Cô đưa tay lên lau nước mắt cho cô ấy rồi cười nói: “Nín đi, có gì mà phải khóc, chẳng phải em vẫn còn đang sống sờ sờ ra đây sao? Vừa nãy chị gọi điện, em đã nói là không cần phải đến rồi mà.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chị lại có thể bình chân như vại được cơ chứ.” Đồng Tĩnh Nghi vừa nói vừa kiểm tra một lượt xung quanh thân thể Bách Lý Giai Ninh, xác định cô không hề hấn gì mới yên tâm được phần nào, sau đó hừ mũi nói.“Bách Lý Giai Ninh, mày gặp phải chuyện nghiêm trọng thế này mà không tự giác gọi điện báo cho chị một câu. Mày có còn coi chị là bạn thân của mày không hả? Lúc nãy nghe thư kí Trình nói mới biết chuyện, chị mày sợ đến mức suýt thì vỡ tim đấy. Thế vết thương trên cổ còn đau không?”

“Chỉ xây xát ngoài da chút thôi, không đau, cũng không bị huỷ dung đâu, chỉ số nhan sắc vẫn còn cao ngất ngưởng, ha ha ha.” Bách Lý Giai Ninh chọc cho Đồng Tĩnh Nghi cười rộ vui vẻ, chính mình cũng cười phá lên.

“Con bé này, đã biết mình mang nhóm máu hiếm mà không cẩn thận gì cả. Lỡ mày có mệnh hệ gì, mày bảo chị phải làm sao? Ngồi chơi với bài vị của mày à?” Đồng Tĩnh Nghi bặm môi, tay vuốt ve vết thương đã được băng kín trên cổ Bách Lý Giai Ninh.

“Nhóm máu hiếm là sao? Ninh Ninh, thế là thế nào?” Hán Đông Khuê không biết đã đến bên cạnh hai người từ bao giờ, anh duỗi tay kéo Bách Lý Giai Ninh vào trong lòng.

“Hai người… yêu nhau à?” Đồng Tĩnh Nghi lúc này mới để ý đến sự tồn tại của Hán Đông Khuê, há hốc mồm kinh ngạc.

“Đúng vậy, tôi là bạn trai của Ninh Ninh. Đồng tổng, vừa nãy cô nói Ninh Ninh mang nhóm máu hiếm, có thật không?” Hán Đông Khuê nhướng mày hỏi.

Biết mình đã lỡ lời, Đồng Tĩnh Nghi cười khan hai tiếng, gãi đầu nói: “Hán tổng, chuyện này… tôi nghĩ là anh nên để Ninh Ninh tự mình nói ra thì hơn. Tôi chạy ra ngoài mua đồ ăn cho hai người nhé.” Nói rồi cô nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài, không quên kéo theo Hán Đông Vũ đi cùng.

“Ninh Ninh, tốt nhất là em giải thích rõ ràng cho anh.” Hán Đông Vũ khoanh tay, nét mặt không vui nói.

“Cũng không có gì đặc biệt, bố mẹ em đều mang nhóm máu Rh(-), sinh ra em cũng vậy.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai nói.

“Thế nào là không có gì đặc biệt? Em có biết những người như em cần phải tránh mọi trường hợp bị thương hoặc tai nạn mất máu hay không? Tại sao em lại dám một mình đi gặp Cao Lộ Tư?” Hán Đông Khuê vì quá lo lắng cho cô, ngữ điệu không tự chủ cao lên mấy phần.

“Em làm sao mà biết được cô ta tự nhiên lại nổi điên lên như vậy? Hán Đông Khuê, anh đang quát em đấy à?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nói.

Hán Đông Khuê thở dài, kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt, sau đó đặt cằm mình lên đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ninh Ninh, anh xin lỗi vì đã nổi nóng với em. Nhưng mà em có biết giây phút em bị dao kề cổ, anh đã sợ hãi đến mức nào không? Hứa với anh, từ bây giờ làm bất cứ chuyện gì em cũng phải hết sức cẩn thận, tốt nhất là đi cùng anh. Nhớ chưa?”

“Em nhớ rồi mà.” Bách Lý Giai Ninh cầm bàn tay băng bó của Hán Đông Khuê đặt lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve, miệng lẩm bẩm. “Còn đau không?”



Hán Đông Khuê lắc đầu. “Anh không đau.”

“Anh nói dối, vết thương sâu như vậy, chảy rất nhiều máu, còn phải khâu gần chục mũi.” Nước mắt cô không tự chủ được lại chảy ra.

Hán Đông Khuê nâng mặt cô lên, hôn hết những giọt nước mắt long lanh, cuối cùng đặt lên đôi môi của cô. Làn mi dài của cô khẽ rung động, cô ngẩng mặt lên, đôi môi chủ động đón nhận nụ hôn của anh.

Tay anh đặt lên vai cô, đẩy cô dựa vào vách tường sau lưng.

Nụ hôn càng lúc càng sâu…

Người anh bỗng chốc nóng bừng, nhiệt huyết trong người đều như đang sôi sục. Bàn tay anh lần sờ vào bên trong áo sơ mi của cô, ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến cô thở dốc, nghĩ đến vết thương của anh, cô khẽ rùng mình tỉnh táo lại. Cô thở hắt ra, hơi thở có phần hỗn loạn, nắm chặt tay anh lại.

“Đông Khuê… Anh đang bị thương mà.”

“Anh chỉ bị thương ở tay, chỗ đó có làm sao đâu.” Hán Đông Khuê nỉ non.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh căng cứng lại, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.

“Không được, em sợ đè lên vết thương của anh.” Bách Lý Giai Ninh rút tay anh ra khỏi áo mình, lắc đầu cự tuyệt. “Để khi nào vết thương khá hơn đã…”

Hán Đông Khuê nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ lẩm bẩm. “Được rồi, chúng ta không làm gì nữa vậy. Chỉ cần ôm như thế này thôi cũng đủ rồi.”

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, Hán Đông Khuê mới buông cô ra. Nhìn vết thương đã được xử lí trên cổ của cô, còn có vết bầm tím do bị Cao Lộ Tư siết chặt, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Chỗ này còn đau không?”

Bách Lý Giai Ninh lắc đầu nhè nhẹ. “Vết thương cỏn con này có là gì so với anh, không đau một chút nào cả.”

“Ninh Ninh, chúng mình sống chung đi, anh tiện chăm sóc cho em, cũng tiện đưa đi đón về. Sau chuyện Cao Lộ Tư phát điên và đám fan cuồng của cô ta làm phiền em, anh không yên tâm để em ở một mình nữa.” Hán Đông Khuê đặt cô nằm xuống giường, để cô gối đầu lên đùi anh.

“Nhưng em quen ở nhà mình rồi, hay là anh chuyển đến nhà em ở rể được không?” Bách Lý Giai Ninh nghịch gấu áo sơ mi của Hán Đông Khuê, cười khúc khích.

“Được, miễn là ở bên em, nơi nào cũng là nhà.” Hán Đông Khuê luồn tay vào tóc cô, chơi đùa vài lọn tóc xoăn xoã tung trên đùi anh, dịu dàng hỏi: “Em có mệt không? Mệt thì ngủ một giấc đi, anh trông cho em ngủ.”

Trải qua một trận kinh hoàng như vậy, Bách Lý Giai Ninh quả thực có chút mệt mỏi, cô che miệng ngáp một cái, gối đầu lên đùi anh, chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh đã thiếp đi.



Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm đắp chăn ngay ngắn trên giường, không thấy Hán Đông Khuê đâu cả, chỉ có Đồng Tĩnh Nghi đang nằm vắt vẻo trên sofa nghịch điện thoại.

“Ninh Ninh, dậy rồi à? Dậy rồi thì ăn chút gì đi, cơm chị mua bên ngoài đấy, không phải cơm bệnh viện đâu.” Thấy Bách Lý Giai Ninh đã tỉnh ngủ, Đồng Tĩnh Nghi rời khỏi sofa, mở hộp nhựa đựng thức ăn trên bàn đưa cho cô.

Bách Lý Giai Ninh vừa ăn vừa đẩy đẩy tay Đồng Tĩnh Nghi, cười nói: “Này bà cô Nghi Nghi, khai thật mau, có phải chị và Hán Đông Vũ có tiến triển lớn rồi không?”



“Đã xác định gì với nhau đâu mà tiến triển.” Đồng Tĩnh Nghi lập tức chối biến, một khi hai người còn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương, cô không dám nói năng bừa bãi, kể cả là với bạn thân nhất.

Bách Lý Giai Ninh nheo mắt, nở một nụ cười mờ ám. “Hai người cùng nhau đến đây, còn không phải là có gian tình?”

Đồng Tĩnh Nghi lườm cô một cái. “Hán Đông Vũ và Hán Đông Khuê nhà mày là anh em ruột đấy còn gì. Chị đến thăm mày, trùng hợp anh ấy cũng muốn đến thăm anh trai, thấy xe anh ấy đỗ trước cửa MiHu, chị liền ngồi nhờ xe một chuyến, thế thôi. Gian tình ở đâu ra, mày nghĩ bọn chị có thể thành một đôi chắc?”

“Theo em, đây hoàn toàn không phải là trùng hợp, anh ta đâu rảnh rỗi đến mức khi không lại chạy đến công ty chị. Chưa kể hai người trai tài gái sắc lại môn đăng hộ đối… có gì mà không được?” Bách Lý Giai Ninh khẽ nhíu mày.

“Anh ấy từng có quá khứ trăng hoa, còn chị đây tuy nhát gan nhưng lại yêu ghét rõ ràng, trong mắt không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát.” Đồng Tĩnh Nghi khẽ lắc đầu. “Tuy anh ấy nói thích chị nhưng chị vẫn rất sợ, sợ anh ấy đối với chị chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời mà thôi.”

Mặc dù biết là ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc, nhưng Bách Lý Giai Ninh cũng không muốn khuyên nhủ thêm nữa. Tất cả đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện tình cảm của hai người bọn họ phải do bọn họ tự quyết định, người ngoài như cô có muốn nói cũng chẳng giải quyết được gì.

Cô ăn một miếng thịt kho, ngó nghiêng nhìn về phía cửa phòng bệnh đóng kín mít. “Đông Khuê đâu rồi ấy nhỉ?”

“À, chị quên nói với em. Anh ta ra ngoài nói chuyện với Tử Phong rồi.” Đồng Tĩnh Nghi vỗ nhẹ lên trán, à lên một tiếng.

“Tử Phong? Em trai em? Nó đến từ bao giờ thế?” Bách Lý Giai Ninh ngạc nhiên hỏi.

“Lúc em vẫn còn đang ngủ ấy.” Đồng Tĩnh Nghi trả lời, quờ lấy túi xách trên mặt bàn. “Ăn hết chỗ này đi nhé, chị về trước đây, công ty có việc. Mai chị lại vào thăm em. Bye bye.”

“Về cẩn thận.” Bách Lý Giai Ninh giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái.



Tống Tử Phong dựa vào cửa sổ phía ngoài hành lang, đứng từ đây có thể quan sát toàn bộ khung cảnh đường phố bên ngoài bệnh viện. Hiện đang là giờ tan tầm, xe cộ qua lại vô cùng náo nhiệt, đèn xe và đèn đường hoà lẫn với nhau, chiếu sáng rực rỡ xuyên qua khoảng không xám xịt.

Hán Đông Khuê đóng chặt cửa phòng bệnh rồi mới đi về phía hành lang nơi Tống Tử Phong đang đứng, tiến đến phía sau lưng anh ta, mở miệng khẽ gọi: “Tống tổng?” Anh biết người đàn ông trẻ tuổi này, anh ta là Tống Tử Phong, Tổng giám đốc tập đoàn IRIS. Chỉ là anh không biết anh ta và Ninh Ninh nhà anh có quan hệ như thế nào mà lại đích thân vào thăm viện.

Tống Tử Phong toàn thân tây trang Armani cắt may gọn ghẽ tinh xảo, hai tay chắp sau lưng, không biết lúc này đang nghĩ gì. Anh ta nghe thấy tiếng gọi nhưng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chăm chú vào dòng xe cộ qua lại tấp nập trên đường.

Tống Tử Phong chẳng nói gì, Hán Đông Khuê cũng không tiện mở miệng. Hai người cứ đứng im lặng như vậy một lúc lâu, Tống Tử Phong mới chậm rãi xoay người lại đánh giá Hán Đông Khuê một lượt từ trên xuống dưới, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt vô cùng sắc bén. Cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Mặc dù Ninh Ninh sinh trước tôi 5 phút đồng hồ, nhưng trong lòng tôi, Ninh Ninh luôn là một đứa em gái bé bỏng, vô lo vô nghĩ.”

Hán Đông Khuê không hề né tránh ánh mắt dò xét của Tống Tử Phong, ngược lại còn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong mắt anh loé lên một tia ngạc nhiên. “Hai người… là chị em ruột thịt?”

“Đúng vậy, tôi là em trai sinh đôi của Ninh Ninh.” Tống Tử Phong đưa bàn tay về phía trước, Hán Đông Khuê cũng giơ tay ra, cả hai khách sáo bắt tay nhau. “Hán tổng, hôm nay tôi mới biết chuyện hai người qua lại với nhau, tôi không phản đối, chỉ hi vọng anh có thể yêu thương bảo bọc Ninh Ninh, không để cho chị ấy chịu đau khổ dù chỉ là một chút. Tôi đã biết chuyện đám fan cuồng của Cao Lộ Tư và chính cô ta làm hại Ninh Ninh, dù cho chị ấy không chịu nói năng gì cả. Ban đầu tôi rất tức giận, nhưng nhìn cách anh đối xử với chị ấy, tôi có thể cảm nhận được anh yêu thương Ninh Ninh thật lòng, là người Ninh Ninh có thể phó thác cả đời. Tôi tin anh, cũng rất vui vì chị ấy có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý che chở cho mình, nhưng chúng ta không thể phủ nhận sự thực là lần này Ninh Ninh đã bị tổn thương. Tôi biết trong chuyện này không thể trách anh, ai trong chúng ta cũng không mong muốn sự việc lại thành ra như vậy, hơn nữa lệnh phong sát Cao Lộ Tư đúng là do Ninh Ninh tự ý làm. Nhưng nhìn thấy chị gái của mình bị thương suýt chết mà không thể làm gì được, tôi cảm thấy vừa bất lực vừa đau xót, mong Hán tổng hiểu cho tâm trạng bây giờ của tôi.”

“Tôi xin lỗi.” Hán Đông Khuê gật đầu, thành thật nhận lỗi. “Là tôi vẫn còn quá chủ quan, đã để cho người khác có cơ hội làm tổn hại đến Ninh Ninh.”

Tống Tử Phong chớp mắt, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói tiếp: “Hán tổng, chắc anh cũng nghe nói đến gia thế Tống gia và Bách Lý gia chúng tôi, chúng tôi không cần Ninh Ninh phải gả cho một người tài giỏi ưu tú hay là người giàu sang phú quý. Chúng tôi chỉ cần Ninh Ninh cả đời bình an hạnh phúc, thậm chí không cần kết hôn cũng được, miễn là chị ấy thấy vui vẻ. Tâm nguyện nho nhỏ này cũng không có gì là quá đáng, anh thấy đúng không?” Nói xong, Tống Tử Phong một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Hán Đông Khuê, tuy còn trẻ nhưng khí thế vô cùng bức người.

“Tống tổng, thật xin lỗi, là tôi đã để cho Ninh Ninh chịu tổn thương. Tôi đảm bảo với cậu đây là lần cuối cùng, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa. Tôi hứa sẽ bảo vệ Ninh Ninh thật tốt.” Hán Đông Khuê kiên định nói.

Tống Tử Phong nhìn anh hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đưa tay vỗ vai Hán Đông Khuê. “Anh rể, anh không cần hứa hẹn gì cả, cả một đời người rất dài, chúng ta không thể nói trước điều gì. Chỉ cần nhớ kĩ những lời hôm nay anh nói là được. Tôi đã giúp anh phong toả tin tức rồi, tạm thời bố mẹ chúng tôi đang du lịch ở nước ngoài sẽ không biết chuyện. Sau này thì tôi không chắc, lúc đó anh phải tự mình đối mặt với bọn họ. Còn nữa, đây là chìa khoá nhà Ninh Ninh, anh giữ cẩn thận nhé.” Nói xong, Tống Tử Phong đặt vào bàn tay lành lặn của Hán Đông Khuê một chiếc thẻ từ, sau đó nhàn nhã đi về phía thang máy, trước khi đi còn nói một câu. “Cửa nhà chị ấy là loại bảo mật hai lớp, trường hợp anh bị Ninh Ninh giận dỗi thì mật khẩu là ngày sinh nhật chị ấy.”

Nhìn bóng dáng Tống Tử Phong biến mất sau cánh cửa thang máy, Hán Đông Khuê mới chậm rãi quay trở lại phòng bệnh.