Bách Niên Hảo Hợp

Chương 63: Mưa lâu mới bắt đầu quang đãng 1






Trong phòng quạnh quẽ nhưng Triệu Tây Âm bị một tiếng “Nhớ em” này làm viền mắt cô cay xè.Cô cầm chặt di động, hai mắt lấp lánh nước giả bộ cười nói: “Nghe có giống hai lúa không hả, da gà của em đều bị anh kéo ra hết rồi nè.”Chu Khải Thâm cũng cười khẽ, đặt tay lên cửa kiếng, cơ thể như muốn xuyên qua chướng ngại vật này rồi hòa thành một thể với ánh đèn neon. Anh nói: “Hai lúa hả? Vậy bây giờ người trẻ tuổi nói lời yêu thương như thế nào?”Triệu Tây Âm nói: “Anh đi hỏi Hòa Bình ca đi, anh ấy trẻ hơn anh nhiều lắm đấy.”Sau khi cúp điện thoại, Chu Khải Thâm thật sự đi hỏi hội đồng râm.Không biết Cố Hòa Bình lại đang chơi bời ở cái xó nào rồi, nửa ngày sau anh ta mới trả lời: “Tình yêu không phụ thuộc vào lời nói, chỉ phụ thuộc vào hành động.”Sau đó trong nhóm hiện lên thông báo: Cố Hòa Bình đã bị lão Trình xóa khỏi nhóm chat.Già mười giờ Triệu Văn Xuân mới đủng đỉnh về nhà, nương qua âm thanh cạch cạch cạch của xích sắt có thể đoán được ông đã dùng nhiều hơn một cái ổ khóa, Triệu Tây Âm đứng đợi ở cửa, nhìn ông với vẻ bất lực không thôi, “Triệu Văn Xuân, ngài có thấy ngài trẻ con không ạ?”Thầy Triệu phản ứng nhanh lắm, xoay người đóng chặt cửa lại, “Trẻ con hơn nữa cũng được, trái lại không cho phép con gặp mặt Chu Khải Thâm, không cho nói chuyện, không cho hẹn hò.”Ông nói nghiêm túc như thể đang thề: “Bố cũng chính thức nói cho con biết, bố không đồng ý hai đứa phục hôn.”Triệu Tây Âm ngạc nhiên, “Ai nói con muốn phục hôn với anh ấy ạ?”Triệu Văn Xuân lần lữa, “Không phục hôn?”“Sao có thể ạ.” Triệu Tây Âm kiêu ngạo hất cằm, “Mà ỡm ờ với anh ấy.”Triệu Văn Xuân cười khẩy, “Con hù bố hả, chớ có chơi chữ với bố, không phục hôn nhưng vẫn hẹn hò yêu đương. Bố nói cho con hay, hẹn hò yêu đương bố cũng không cho!”Triệu Tây Âm bị âm thanh này dọa cho giật nảy thế là cô chao ôi một tiếng, thầy Triệu thông minh rồi, không gạt được nữa. Không dùng được kế tà thuyết vậy thì chuyển sang kế trò chuyện thân mật, thổ lộ chân tình.Triệu Tây Âm cầm lòng không đậu nhìn bố, “Chuyện kia con đã quên rồi ạ. Không có duyên phận với đứa bé có lẽ đó là mệnh đi. Cứ níu lấy quá khứ không chịu buông bỏ và trái tim lúc nào cũng ngập tràn thù hận, vậy người khó chịu không phải bản thân sao ạ?”Triệu Văn Xuân đau lòng, “Vậy cũng không được, cho dù thằng bé tốt với con trăm lần cũng không thắng nổi một lần không tốt này.”Triệu Tây Âm cúi đầu, im lặng, cô đơn, ấm ức.“Cô của con cũng là người xấu, hai cô cháu cấu kết nhau gạt bố.” Triệu Văn Xuân giận dữ, “Nó còn không biết xấu hổ nói vị bác sĩ Quý Phù Dung kia là chuyên gia dinh dưỡng học, bảo bố thường xuyên đôn đốc con đi kiểm tra lấy thuốc, bố còn thật sự nghĩ rằng con thiếu dinh dưỡng cần phải bổ sung vitamin!”Triệu Tây Âm cười khúc khích, vui thật.Triệu Văn Xuân búng lên trán cô, thái độ rất kiên quyết, “Nói tóm lại, bố không đồng ý con và thằng bé quay lại với nhau!”——Sáng ngày hôm sau Chu Khải Thâm lên máy bay, trước khi đi anh đã gọi điện thoại cho lão Trình, cũng không giấu diếm mà thẳng thắn nói anh và Triệu Tây Âm đã ở bên nhau nhưng bố cô lại không đồng ý. Bảo lão Trình kêu Chiêu Chiêu ghé qua nhà Triệu Tây Âm chơi. Con gái con lứa nên thầy Triệu sẽ không đóng cửa đuổi khách.Lão Trình đồng ý, hỏi: “Đi Úc mấy ngày?”“Ba ngày.” Chu Khải Thâm đang ở trong phòng chờ giành cho khách VIP, nói: “Nhưng tôi muốn đi Thượng Hải một chuyến.”Lão Trình không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở: “Hai tháng trước Trang Khưu bí mật về nước rồi nán lại ở Khê Thủy một quãng thời gian, không để lộ tin tức. Chu ca, cậu chú ý một chút, quay về rồi nói.”Nhân viên đến nhắc anh đã có thể lên máy bay, Chu Khải Thâm nói cảm ơn sau đó đeo kính râm, đi tới lối đi giành cho khách VIP.Công việc được giải quyết rất thuận lợi, mấy cái râu ria của gian đoạn cuối anh để lại cho thư kí Từ xử lí. Chu Khải Thâm ngồi máy bay đi Thượng Hải.Lúc đến sân bay quốc tế Phổ Đông thì đã là buổi chiều, hai ngày nay nhiệt độ ở Thượng Hải xuống thấp nên đã phát huy hết thảy cái lạnh của miền Nam. Chu Khải Thâm chỉ mặc một một chiếc áo khoác nhung mỏng màu đen, bên trong là một chiếc áo len cao cổ nhưng vẫn không chịu được cái lạnh mướt này.Xe Bentley màu đen đã đợi ở cổng sân bay từ sớm, gió se se lạnh, trông thấy Chu Khải Thâm tức thì người đàn ông ngồi trong xe đích thân bước xuống. Đường Kỳ Sâm cũng mặc một cây đen, chiếc áo dài đến đầu gối và bả vai thẳng thớm. Anh ta chắp tay sau lưng, khí chất này rất hợp với ngày tam cửu(*), giống nơi cao trăng chiếu, cũng giống trăng thanh gió mát, có rất nhiều đàn ông đẹp trai nhưng chắc chắn vị này là người đáng nhớ nhất.(*) Giữa mùa đông.Sau khi lên xe, máy sưởi sát bên người khiến Chu Khải Thâm thư thái hơn, anh liếc Đường Kỳ Sâm, “Lần này gặp lại thấy cậu đã tốt hơn lần trước rất nhiều.” Anh chỉ chỉ mặt.Đường Kỳ Sâm cười cười, “Lần trước lúc cậu đến tôi đang bận một dự án, quả thật lúc đó tôi bận tối mắt tối mũi.”“Chú ý sức khỏe, tôi có mang cho cậu hai hộp đông trùng hạ thảo(*), là tôi nhờ đồng đội của tôi mua ở phía Bắc nên không tìm thấy nó trên thị trường đâu. Kêu Dĩ Ninh hầm canh cho cậu uống dưỡng khí.”(*) Công dụng khác của ĐTHT chính là bổ thận tráng dương.Mối quan hệ giữa Chu Khải Thâm và tập đoàn Á Hối vừa dày vừa nặng, anh và Đường Kỳ Sâm đã quen biết nhau mười năm, lúc đó anh ta vẫn còn là Đường tổng mà bây giờ đã là đổng sự trưởng Đường quyền cao chức trọng. Ở Thượng Hải, quy mô của Đường thị khá khiêm tốn song của cải của gia đình và thực lực tiềm ẩn đều vô cùng sâu. Hai tập đoàn ưu đãi lẫn nhau và cùng thắng mới là ý nghĩa thật sự của chiến lược này.Cơm tối được quyết định ở một trang viên thuộc ngoại ô, bí mật, yên tĩnh và trang nhã. Giữa hai người bọn họ không cần thứ văn hóa bàn rượu, sau khi gọi mấy món ăn đơn giản bọn họ bàn về công việc. Công việc tạm kết thúc, Đường Kỳ Sâm nói, “Chuyện cậu bảo tôi để ý đã có tin tức rồi. Ngày một tháng trước Trang Khưu về nước, đúng là đang ở Thượng Hải, cũng không có hành động gì đặc biệt. Nhưng gã đàn ông luôn đi cạnh cậu ta chính là cái người tên là Phù Minh á, đoạn trung tuần(*) gã thường xuyên ra vào nhà Trang Khưu.”(*) Ngày 11 đến ngày 20.Chu Khải Thâm nheo mắt thành một đường, giọng bình bình: “Ngày mười bảy tôi bị thương.”Đường Kỳ Sâm hờ hững nói, “Vậy thì phải rồi.”Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rốt cục giữa người và người vẫn có sự khác biệt. Ví như Đường Kỳ Sâm, gia đình giàu có, căn cơ thâm hậu, đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió. Ví như Chu Khải Thâm, tay trắng lập nghiệp, sóng to gió lớn, phải ngâm mình trong lửa mới luyện thành kim thân(*). Người đàn ông lớn lên trong thăng trầm, chuyện cũ luôn nhiều hơn người bình thường.(*) Thân vàng.Trang Khưu là người gốc Bắc Kinh, thời trẻ anh ta từng đi lính cùng Chu Khải Thâm. Nói một cách thân thiết thì anh ta từng là chiến hữu, nói một cách không thân thì anh ta là kẻ thù của Chu Khải Thâm.Trang Khưu xem Chu Khải Thâm là kẻ thù.Tuy rằng mấy năm gần đây nhà họ Trang không còn phát triển như trước nhưng vẫn có chút năng lực. Song Trang Khưu khác Cố Hòa Bình, Cố Hòa Bình là con quan cháu võ hàng thật giá thật. Còn Trang Khưu thì không, việc xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng bởi vì anh ta chính là quả tình mà bố anh ta đánh rơi lúc còn trẻ.Danh không chính, ngôn không thuận, mặc dù chảy dòng máu của nhà họ Trang song suy cho cùng cũng không được công nhận. Chỉ là trên người người này sặc mùi con cháu thế gia, thích khoe khoang khoác lác và ngang ngược càn quấy trong quân đội. Mà Chu Khải Thâm là ai chứ? Là người thích vả mặt người khác. Anh chưa từng bợ mông tâng bốc, luôn dùng hành động thực tế nói chuyện, tất cả các hình thức huấn luyện, đấu võ, kĩ năng thi đấu, anh luôn là người đứng đầu.Trang Khưu ngứa mắt anh.Mà chắc gì Chu Khải Thâm vừa mắt anh ta.Song thù hận thật sự giữa hai người bọn họ được chắp bút bởi hai người này. Một người chính là Cố Hòa Bình, nhà họ Cố vốn nổi tiếng nên Trang Khưu thật lòng muốn kết bạn với Cố công tử. Tuy Cố Hòa Bình là một người thích chơi bời, nhưng thật ra bụng dạ anh ta ngay thẳng, tầm nhìn rộng đồng thời hiểu biết thấu đáo. Anh ta không thích Trang Khưu, không vừa mắt tính tình nham hiểm của người này.Trang Khưu bợ đỡ Cố Hòa Bình rất nhiều lần, nhưng xoay lưng Cố Hòa Bình lại kết bạn với Chu Khải Thâm.Đây đâu phải là mất mặt, đây vốn là mất lòng.Nhớ lại hận thù, oán giận sinh sôi.Nhân vật số hai tên là Mẫn Doãn Chi, là một đại thiên kim tiếng tăm lẫy lừng của một gia đình làm nghề kinh doanh, cũng là con gái một của nhà họ Mẫn, được tất cả mọi người cưng chiều. Nhà họ Mẫn không có con trai vì thế ai cưới Mẫn Doãn Chi thì sẽ một bước lên mây. Trang Khưu rất có tầm nhìn, sau khi cân đo đong đếm danh lợi xong anh ta điên cuồng tán tỉnh Mẫn Doãn Chi. Tán tỉnh suốt một tháng nhưng vẫn không thành công, trái lại Mân Doãn Chi nói với anh ta rằng cô ấy đã có bạn trai và sắp sửa kết hôn rồi. Ngày hôm sau, lập tức nhìn thấy Chu Khải Thâm lái xe, cực kỳ quý ông chăm sóc và mở cửa xe giúp cô gái.Trong giới luôn có lời ra tiếng vào, nói rằng Chu Khải Thâm là một người rất có đầu óc kinh doanh, lúc mới gây dựng sự nghiệp anh đã lừa thiên kim nhà họ Mẫn rơi vào lưới tình, đến mức phải là anh thì cô ấy mới chịu lấy chồng. Chu Khải Thâm đã khai thác được rất nhiều tài nguyên từ mối quan hệ này, thậm chí bố của Mẫn Doãn Chi cũng rất vừa ý anh, coi anh là ứng cửa viên đầu tiên của vị trí rễ hiền.Trang Khưu hận anh đến mức muốn nhai luôn anh.Sau đó bọn họ càng có thêm nhiều mâu thuẫn, mà mâu thuẫn nào mâu thuẫn nấy đều như xát muối lên vết thương.Sau khi xuất ngũ, Chu Khải Thâm tham gia vào những dự án có nhiều nguy cơ rủi ro, rốt cục Trang Khưu cũng coi như có cơ hội tính kế, ỷ vào gia thế của bản thân nên nhiều lần sai người ngáng chân Chu Khải Thâm, sau khi thành công anh ta đắc ý nói xằng nói bậy với người ngoài, “Một thằng hai lúa như nó thì có thể có được thành tựu gì chứ!”Lời này qua tay nhiều người chuyển đến tai Chu Khải Thâm, Chu Khải Thâm là một người thù dai, chỉ cười khẩy một tiếng chứ không nói gì. Mấy năm sau Kinh Mậu phát triển nhanh chóng, công ty được niêm yết trên thị trường, thật sự đạt được thành tựu to lớn.Mà mấy năm qua Trang Khưu vẫn giậm chân tại chỗ, bởi gì không kiểm soát được cái miệng và không được bố thích nên bị tống cổ ra nước ngoài làm việc cho một căn cứ ở Mexico. Những người sáng suốt đều biết, đây là bị đày.Lần đó Chu Khải Thâm bị đâm hai đao ở bãi đậu xe, đến bây giờ vẫn chưa tìm được đầu sỏ. Xem ra, Trang Khưu về nước tìm anh trả thù cũng không phải không thể.Đường Kỳ Sâm nói: “Một năm qua cậu ta qua lại với ngành khai thác mỏ, tôi đoán cậu ta muốn kiếm tiền nhanh chóng, tích lũy vốn để quay trở lại Bắc Kinh phát triển.”Chu Khải Thâm cười đầy nham hiểm, trông thật đáng sợ, “Vậy tốt nhất là cậu ta tích đủ vốn mua quan tài, bằng không cậu ta sẽ chết mà không có nơi chôn cất.”Sau khi trò chuyện xong, Chu Khải Thâm trở về khách sạn nghỉ ngơi, Đường Kỳ Sâm mời anh tối tới nhà chơi.Trước khi kết hôn Đường Kỳ Sâm sống ở Thang Thần Nhất Phẩm, sau khi vợ sinh cặp long phượng anh ta đã chuyển tới sống trong một biệt thự yên tĩnh. Ở nơi tấc đất tấc vàng và ồn ào này lại có thể có được một khu yên tĩnh như thế này, Chu Khải Thâm thật sự rất vừa ý. Đường Kỳ Sâm nói: “Hay là cậu chuyển sự nghiệp của cậu tới Thượng Hải đi, chúng ta làm hàng xóm của nhau.”Chu Khải Thâm cười nói: “Sống ở Bắc Kinh quen rồi, chẳng muốn chuyển đi đâu nữa.”“Vẫn một mình?”“Không hẳn.” Chu Khải Thâm điềm đạm nói: “Đang cố gắng.”Đường Kỳ Sâm yên tâm, “Chuyện tốt.”Về đến nhà, bầu không khí ấm áp phả vào mặt, khác xa tính tình lạnh lùng của Đường Kỳ Sâm. Vợ Đường Kỳ Sâm xinh đẹp dịu dàng, với ai cô ấy cũng mỉm cười ân cần. Nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, cách bày biện và đồ trang trí trong nhà đều do cô ấy đích thân lựa chọn, rất có mắt nhìn. Chu Khải Thâm thích thú nghiên cứu hai món đồ trang trí làm từ mặc ngọc(*), uyên ương nghịch nước trông thật hiền hòa.(*) Ngọc đen.Đường Kỳ Sâm nói: “Đây là tôi và Dĩ Ninh đi Vân Nam đem về.”Chu Khải Thâm ngắm một lúc rồi đặt lại chỗ cũ.Chốc sau, tài xế đón tiểu Ca nhi và tiểu Đóa nhi từ vườn trẻ về. Hai đưa nhỏ vừa tròn ba tuổi, mặc đồng phục kiểu Anh, đi cùng nhau như một cục bột vậy, chất giọng non nớt dễ thương đến mức có thể khiến lòng người tan chảy, “Bố ơi, mẹ ơi!”Đường Kỳ Sâm xoay người, gương mặt đẹp trai của anh ta như tắm gió xuân, nụ cười tràn đầy tình thương kia chính là sự quyến rũ lớn nhất của người đàn ông. Anh ta giang tay, hai đứa trẻ cùng chui vào, Đường Kỳ Sâm ôm chặt hai đứa trẻ, hất mặt về phía Chu Khải Thâm, “Gọi chú đi con.”Tiểu Ca nhi rất ngoan, “Dạ cháu chào chú ạ.”Em gái bướng bỉnh hơn, nghiêng đầu, cặp mắt đen to như đôi quả nho, ngọt ngào kêu, “Dạ chào anh ạ.”Chu Khải Thâm vui lắm, mấy nếp phượng trên khóe mắt cũng sâu hơn một chút.Đường Kỳ Sâm thơm em gái một cái, nhìn Chu Khải Thâm nói: “Con bé bị tôi chiều hư, thật không biết cái tính lém lỉnh kia giống ai nữa.”Chu Khải Thâm cười dịu dàng, “Tôi mà có một đứa con gái như vậy, tôi cũng sẽ nuông chiều con bé.”Lúc nói câu này, đột nhiên trái tim anh nảy lên như dư chấn để lại sau cơn sét, chốc chốc lại kích động, lại nhói lên. Chu Khải Thâm nhìn em gái, hai mắt trở nên mông lung và buốt xót.Anh không nhịn được đưa tay ra, “Tiểu Đóa nhi, chú có thể ôm con một cái không?”Em gái nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ nhỏ mũm mỉm, “Chú ơi ôm.”Trên người đứa bé có hương sữa thoang thoảng, Chu Khải Thâm sợ mình mạnh tay sẽ làm em gái đau. Đường Kỳ Sâm bật cười, “Nhìn là biết cậu chưa từng bế trẻ con rồi, cậu thả lỏng một chút, không cần cứng nhắc như vậy đâu.”Chu Khải Thâm khẽ vỗ lưng em gái, nói dịu dàng: “Con ngoan.”Đặt con trai xuống, Đường Kỳ Sâm hỏi: “Chỉ ôm con gái mà không ôm con trai tôi sao?”Khóe miệng Chu Khải Thâm khẽ cong, nhìn tiểu Ca nhi, tiểu Ca nhi cũng nhìn anh. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Chu Khải Thâm chỉ đưa tay ra xoa xoa tóc bé.Anh không dám ôm.Vừa ôm, anh sẽ nhớ đến tiểu tiểu Chu mà anh chưa kịp biết, và cũng đã đi xa của mình.