Bạch Đạo Sư

Chương 118: Đại Chiến Cương Thi



Đối mặt với cương thi cao cấp không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng không phải là không có cơ hội. Đạo sĩ chính là tu luyện để trừ tà ma, vậy nên đạo sĩ tu vi võ thượng vẫn là có lợi thế hơn cương thi cùng cấp. Lâm Chấn Anh đưa mộc kiếm ra thủ thế.

"GÀO..." cương thi gầm lên một tiếng khiến chim muông bay tán loạn, nó lao đến vồ lấy đạo sĩ như thú vồ mồi.

" ẦM..." cương thi tung hai quyền đấm xuống. Đạo sĩ nhẹ nhàng nhảy lên tránh khiến cho hai quyền đánh xuống đất tung bụi vôi. Đạo sĩ thuận đà nhảy lên mà chém mộc kiếm một cái, đường kiếm nhẹ nhàng thanh thoát lướt qua vai cương thi để lại vết cắt dài và nông. Đồng thời tung một đạo bùa vào thẳng mặt nó.

" ĐÙNG..." đạo bùa vừa chạm vào cương thi đã nổ một tiếng lớn. Tất cả diễn ra trong tích tắc khiến cho người xem cảm giác như tất cả những diễn biến ấy cùng lúc xảy ra. Đạo sĩ nhảy lùi ra sau ba trượng, quan sát cương thi. Trong làn bụi vôi bay mù mịt, cương thi bước ra không một vết xước trên mặt, xem ra bùa nổ không làm tổn thương nó. Trịnh Võ Quyết cùng phu xe nhìn thấy run rẩy rên la.

- " á á á... tiên sinh, nó... không hề hấn gì..."

Đạo sĩ đưa tay ra hiệu bọn họ bình tĩnh.

- " các ngươi đừng lo, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Vẫn trong giai đoạn thăm dò, không cần phải hoảng sợ"

Nói xong liền cầm kiếm đâm tới mở đầu đợt phản công. Cương thi lại gào lên vung tay đấm tới. Đạo sĩ lách nhẹ sang một bên vuốt mũi kiếm thanh thoát kéo dọc cánh tay để lại một vết rách dài và nông. Lúc này tách nhau ra thủ thế. Cương thi này rõ ràng cơ thể bền chắc hơn những cương thi bình thường, nếu là cương thi cấp thấp thì mũi kiếm vừa rồi đã chẻ đôi cánh tay ấy ra rồi. Đạo sĩ lại quay sang nhìn chủ tớ họ Trịnh mà nói.

- " cương thi cường đại nhưng nó cũng chỉ biết lao vào như mãnh thú mà thôi. Ta sẽ là thợ săn giăng bẫy nó "

Chủ tớ họ Trịnh nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, cảm thấy có hy vọng. Thực ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, và câu nói của đạo sĩ chỉ là trấn an mà thôi. Mồ hôi trán rớt xuống đất, nhìn cương thi tỏa ra ma khí nồng đậm mà ngán ngẫm. Cương thi không có máu, vậy nên rạch những vết thương nông trên cơ thể nó chẳng có chút ích lợi gì. Nếu không thể chặt đứt được từng bộ phận hay chạm tới xương thì cũng như không.

" Gào..." Cương thi lại gào lên tấn công với tư thế cũ. Đạo sĩ một lần nữa nhảy lên chém kiếm đoạn tung ra ba đạo bùa chú vào mặt nó. " Đùng đùng đùng..." Ba tiếng nổ lớn vang lên, cương thi lần này chới với loạng choạng, xem ra sức công phá của ba đạo bùa ấy đã chạm vao trong lõi linh hồn của nó. Khỏi phải nói cũng biết chủ tớ họ Trịnh vui mừng thế nào. Đạo sĩ cũng phấn khởi trong lòng, xem ra đã chiếm thế thượng phong. Ông nhìn con cương thi này mà nói.

- " cương thi mặc dù cường đại, nhưng nó cũng chỉ là cương thi mà thôi. Nó không có linh trí, và chẳng có cả vũ khí. Chỉ cần ta cẩn thận một chút là sẽ đánh bại được nó thôi"

Trịnh Võ Quyết và phu xe nghe vậy gật đầu lia lịa. Lúc này cương thi đó bất ngờ thọc tay xuống đất moi lên một thứ gì đó. Nó vung mạnh thứ ấy một cái cho bụi đất bay hết, hiện ra là một thanh đại đao sáng bóng. Chủ tớ họ Trịnh thấy vậy thì ngoác mồm, còn đạo sĩ thì cười khổ.

- " a... Quả là cương thi cấp độ võ thượng hiếm có. Những cương thi trước giờ ta đánh toàn là bọn nhảy cà tưng, lần này gặp cương thi dùng đao thì đúng là lần đầu tiên trong đời à nha..."



"Gào..." , "Vút vút vút" cương thi lao tới chém liên hoàn ba đao thức về phía đối thủ. Đạo sĩ nhẹ nhàng né tránh ba đường đao ấy, đến đường đao thứ tư không tránh được đành đưa mộc kiếm lên đỡ. "Cốp " hai thanh kiếm chạm nhau phát ra tiếng động lớn. Nếu không phải đạo sĩ truyền chân khí vào kiếm thì cây kiếm gỗ ấy đã gãy mất rồi. Cương thi chỉ là xác chết không biết đau biết mệt, lực đạo mạnh hơn người sống rất nhiều. Nó đẩy mạnh cây đao hất đạo sĩ lùi ra ba trượng, khiến Lâm Chấn Anh chới với. Đạo sĩ giật mình, " chuyện quái quỷ gì thế này? Cương thi cũng biết thi triển đao thuật sao? Không lẽ kiếm kỹ đã in sâu vào tâm thức của linh hồn lúc còn sống, bây giờ thi triển theo phản xạ tự nhiên? " . Trong lòng cảm nhận thêm khó khăn chồng chất, mọi thứ cứ tưởng đã quen thuộc nhưng hóa ra lại quá mới mẻ.

" Ầm ầm ầm..." Bộ pháp cương thi đi vững chắc đạp mạnh xuống đất làm bụi bay mù mịt theo bước chân của nó.

" Rầm rập..." " Vút vút vút.." cương thi tăng tốc lao đến tiếp tục thi triển đao thức liên hoàn trảm ba nhát. Nhát chém thứ ba lại vận lực bổ từ trên xuống. Đạo sĩ nhắm chừng không đỡ nổi liền nhảy sang một bên tránh. Bụi từ nhát chém bay theo phong đao cuộn lên.

" HỬ..." đạo giật mình thốt lên. Khi mà cú nhảy né tránh ấy chân còn chưa chạm đất, từ trong đám bụi mù mịt ấy, cương thi lao vút ra chém một đường cực mạnh.

" CỐP..." một lần nữa hai thanh kiếm chạm nhau phát ra tiếng động lớn. Lâm Chấn Anh đã dồn hết chân khí vào kiếm để đỡ lấy đường đao ấy, thuận theo lực chém mà lùi ra sau. Đạo sĩ liếc nhìn thanh kiếm của mình. Kim khắc mộc là thuộc tính ngũ hành trong thế giới này, cứ dùng mộc kiếm mà đỡ cây đao thép của cương thi thì sớm muộn cũng bị chặt đứt. Trong khoảng khắc liếc nhìn ngắn ngủi ấy, cương thi tiếp tục đà tấn công mà lao tới vung đao xử thức chém từ trên xuống. Cũng chỉ trong tích tắc, đạo sĩ lấy cái bình mang theo người mà bật nắp ra. Cương thi vung đao lên trên cao chỉ chực chờ chém xuống, bất chợt nhìn thấy cái bình đã bật nắp ấy mà khựng lại giật lùi ba trượng thủ thế. Chủ tớ họ Trịnh tròn mắt nhìn vào, đoán chừng đạo sĩ đã mang bảo bối ra rồi. Thực ra cũng không phải thứ gì xa lạ, đây là bình máu chó mà đạo sĩ mua lúc sáng. Máu chó có tác dụng trừ tà cực mạnh, thế nên cương thi vừa nhìn thấy thì giật lùi. Lâm Chấn Anh đưa bình máu chó ra trước mà cười nhạt.

- " thì ra là vậy. Ta biết mà, làm gì có hành thi nào thông minh đến vậy chứ? Đây là rối thi "

Chủ tớ họ Trịnh ngơ ngác không hiểu gì. Mà lời nói này của đạo sĩ cũng không phải nói với chúng, mà là đang nói với kẻ khiển rối. Cương thi có hai loại là hành thi và rối thi. Hành thi là cương thi nhận lệnh hành động, loại này không có ý thức mà chỉ biết lao vào tấn công cắn xé. Khác với hành thi, rối thi bản chất như một con rối thực sự, và người điều khiển con rối ấy núp trong bóng tối thao túng. Cương thi trước mặt Lâm Chấn Anh không những có thể thi triển đao thức, mà lối đánh tung bụi mù che mắt đối phương này chính là chiến thuật chiếm lợi thế, rõ ràng là đáng theo chiến thuật. Như vậy chỉ có thể là rối thi mà thôi, và đạo sĩ này đang đấu với kẻ khiển rối thông qua rối thi này. Lâm Chấn Anh nhìn cương thi mà nói.

- " biết được đối thủ thật sự thì cũng sẽ dễ đánh hơn nhiều, có phải không?"

Ở trong bóng tối bí mật nào đó, kẻ khiển rối bật cười.

- " ngươi đã nhận ra rồi thì sao? Có thể thắng được ta chăng?"

Kẻ khiển rối tiếp tục hành thuật, vung tay làm phép lên con rối trên bàn hương án. Bên ngoài trận chiến, cương thi cũng theo hành thuật đó mà loan một vòng đao đẹp mắt chém xéo xuống bên cạnh để rảy sạch bụi trên đao, đồng thời đưa tay trái lên trước ngửa ra ngoắc một cái khiêu khích. Lâm Chấn Anh cười nhếch mép, hành động của cương thi rõ ràng là lời khiêu chiến của kẻ khiển rối, cũng có nghĩa là ông ta đã phán đoán đúng về rối thi. Lâm Chấn Anh nhẹ nhàng rưới máu chó lên mộc kiếm của mình, thông qua rối thi mà nhìn kẻ khiển rối đáp trả.

- " khiêu khích ư? Ta chấp nhận"

Đồng thời chỉ mộc kiếm về phía cương thi mà lắc nhẹ , máu chó theo sự rung lắc của kiếm mà trải đều lưỡi kiếm. Khi mà mọi công đoạn đã xong, Lâm Chấn Anh đưa kiếm về thế thủ. Ở đối diện, cương thi cũng đưa đao lên ngang trên tầm mắt, hạ thấp tấn, tư thế chuẩn bị tấn công.

Trận chiến nào đều có ba giai đoạn là thăm dò, dồn lực, và kết thúc. Cuộc chiến này đã bước qua giai đoạn thăm dò, bây giờ cả hai sẽ tiến vào giai đoạn chiến đấu tổng lực, dồn hết sức mạnh của mình để tìm kiếm chiến thắng cuối cùng.