Bắc Tống Phong Lưu

Chương 382: Tỷ thí (p1)



Triệu Tinh Yến đã bố trí con đường làm quan cho Lý Kỳ rất thỏa đáng. Ở Tam Nha huấn luyện thân binh cho riêng mình. Bởi vì có quyền lợi ở Tam Nha, sau này tiến vào Xu Mật Viện, có thể điều động thân binh.

Đương nhiên, ý tưởng của nàng rất là tốt đẹp. Nhưng thực hành lại khó khăn. Những thứ khác không nói, cho dù là tiến vào Điện Tiền Tư, cơ hồ đã rất khó rồi. Lý Kỳ có khúc mắc với Vương Phủ. Mà Thái tử lại là đối đầu với Vương Phủ. Nếu ngay cả Thái tử cũng đắc tội, vậy thì hắn thực sự là bốn bề thọ địch.

Lý Kỳ không phải là hạng người không có đầu óc. Mặc dù hắn chưa từng làm quan bao giờ, nhưng lợi và hại trong đó, hắn vẫn có thể nhìn ra được. Trước mắt hắn chưa có ý định động vào Điện Tiền Tư. Nhưng Thị Vệ Mã, hừ, là tình thế bắt buộc. Huấn luyện thân binh tất nhiên là việc cấp bách. Bởi vì thời gian cho hắn thực sự không nhiều lắm.

Thái Kinh vẫn luôn là chỗ dựa của hắn. Cộng thêm việc mở học viện, quan hệ giữa bọn họ càng thêm gắn kết. Nhưng còn Cao Cầu, Lý Kỳ vẫn bảo trì thái độ cẩn thận. Nếu Cao Cầu đúng như lời Triệu Tinh Yến nói là người trọng tình trọng nghĩa, thì có thể là một đối tượng lợi dụng tốt. Nhưng so với cái này, Cao Cầu còn một ưu điểm nữa mà Lý Kỳ thưởng thức hơn, chính là y cơ hồ không có kẻ thù chính trị. Nói cách khác, có quan hệ tới y, mọi người sẽ không để ý. Chỉ riêng điểm này, Lý Kỳ đã muốn thân cận Cao Cầu rồi.

Hôm sau.

Lý Kỳ mặc quan phục đi tới doanh trại của Long Vệ Quân. Hôm qua đám binh lính kia đã khiến tâm tình của hắn chịu ảnh hưởng. Hôm nay nói thế nào cũng phải xem tinh nhuệ trong cấm quân có bộ dáng gì, để đền bù sự thất lạc trong lòng.

Long Vệ Quân chia là hai sương. Mỗi sương chia làm ba quân. Mỗi quân năm trăm người. Cả Long Vệ Quân là sáu nghìn người.

- Tỵ chức tham kiến Phó Soái.

Vài tướng quân mặc khôi giáp, dáng người khôi ngô đã đứng đợi ở trước doanh. Người cầm đầu tên là Lương Hùng, là Chỉ Huy Sứ của doanh này. Hôm qua y cũng theo Lý Kỳ uống rượu. Lúc ấy Lý Kỳ đã kéo y sang một bên, nói rằng hôm nay sẽ tới đây xem.

Trải qua phong ba ở Vọng Nguyệt Lâu, đối với vị Phó Soái này, Lương Hùng khâm phục từ tận đáy lòng, cũng rất cung kính Lý Kỳ.

- Hôm nay phải làm phiền Lương chỉ huy rồi.

Lý Kỳ khẽ cười nói.

- Không dám, đây là chức trách của tỵ chức.

- Tốt, chúng ta vào thôi.

Đi vào trong giáo trường, binh sĩ Long Vệ Quân đã sớm xếp thành hàng ngay ngắn, nghênh đón vị trưởng quan mới tới. Nhân số ước chừng năm trăm người.

Không thể không nói, tinh nhuệ đúng là tinh nhuệ. So với đám binh lính hôm qua, quả thực cách biệt một trời một vực. Những người ở đây đều có thân cao khoảng mét tám, ăn mặc chỉnh tề, biểu lộ nghiêm túc, binh khí sáng như tuyết, hàn quang lấp lánh, làm cho người ta nghiêm nghị khởi kính.

Lý Kỳ bước đi thong thả trước mặt mọi người, quét mắt vài lần, trong lòng liền thoải mái. Như vậy mới là binh chứ. Hắn thoáng gật đầu, tiến lên một bước, nói:

- Xin chào chư vị huynh đệ, ta tên là Lý Kỳ, là Phó Đô Chỉ tân nhậm của các ngươi. Có lẽ các ngươi từng nghe qua tên của ta, có lẽ còn có người từng nếm qua món ăn ta làm. Bởi vi ta từng là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Chắc hiện giờ trong lòng các ngươi nhất định sẽ nghi hoặc. Vì sao tuổi của ta không lớn lắm, hơn nữa đã từng là một dầu bếp, vậy mà có thể lên làm Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã?

Khoan hẵng nói, đám binh lính này vừa thấy Lý Kỳ, quả thực nghĩ như vậy.

Lý Kỳ thở dài:

- Đáng tiếc là ta cũng không biết. Cho nên ta không thể nói cho mọi người biết nguyên nhân được. Có lẽ sau này mọi người có thể giúp ta tìm ra nguyên nhân.

Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Trước kia, ta không chỉ là một đầu bếp, mà còn là một thương nhân. Các ngươi biết, thương nhân coi trọng điều gì nhất không?

Đám binh lính đều biểu lộ mê man, nhìn qua Lý Kỳ, lại không có người nào trả lời.

Lý Kỳ cũng không vội, ánh mắt quét qua mỗi người. Chợt nghe thấy một người kêu lên:

- Tiền.

- Không sai, vị huynh đệ kia nói không sai. Chính là tiền, nói chính xác hơn, là ích lợi.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thương nhân trọng lợi, từ xưa tới nay đều như vậy. Cho nên ta sẽ không làm những việc mà không có lợi. Hôm nay, mọi người chính là tiền vốn của ta. Nhất cử nhất động của mọi người, sẽ chung một nhịp thở với ta. Hôm nay Lý Kỳ ta nói trước một câu, binh lính dưới trướng của ta, sẽ không mặc cho người khác khi dễ. Hơn nữa chỉ cần Lý Kỳ ta còn một miếng cơm ăn, tuyệt sẽ không thiếu phần của mọi người. Điểm này mọi người có thể hỏi thăm tiểu nhị của Túy Tiên Cư, còn có Lương chỉ huy. Nhưng đầu tiên, mọi người phải biết bảo vệ lẫn nhau, đoàn kết nhất trí. Con mẹ người nào dám gây sự ở địa bàn của ta, cho dù là người một nhà, ta cũng vì ích lợi toàn cục, mà bỏ qua người đó. Dù ta là người thiện lương, nhưng ta không thiếu thủ đoạn. Nếu ai không phục, có thể thử xem, cam đoan kiến cho cả đời ngươi khó quên.

Về điểm này, Lương Hùng đã thấm sâu trong lòng. Thầm nghĩ, các huynh đệ đừng bị vẻ mi thanh mục tú bề ngoài của hắn lừa bịp. Khuôn mặt anh tuấn nhưng không phải dễ trêu.

Lý Kỳ dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Nhưng chỉ dựa vào ta giữ gìn mọi người, vẫn chưa đủ. Mọi người nhất định phải luyện ra một thân bản lĩnh. Ta không yêu cầu mọi người võ nghệ cao cường, lấy một địch mười. Điều này không thực tế. Nhưng tốt xấu khi địch nhân vung đao tới, mọi người phải biết dùng đao ngăn cản. Đừng đến lúc đó, con mẹ nó lại bị dọa tới hai chân nhũn ra, ngay cả đao đều cầm không ổn. Nếu vậy, cho dù ta có giữ gìn các ngươi, cũng không có tác dụng gì cả. Đây là điều cơ bản nhất. Nếu các ngươi ngay cả điều này cũng không làm được, thì về quê chăn vịt đi thôi, miễn lãng phí tính mạng của bản thân.

- Điều thứ hai, rất đơn giản, chính là phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mọi chỉ thị của trưởng quan. Ta bảo các ngươi xông, cho dù các ngươi chưa mặc xong quần áo, cũng phải trần truồng xông lên. Cho dù phía trước có một trăm cô gái trần truồng, lão tử bảo bỏ, các ngươi cũng phải bỏ. Đương nhiên, ta bảo các ngươi đi kỹ viện, cho dù hai tay các ngươi bị trói, các ngươi cũng phải dùng chân để cởi áo mấy tỷ tỷ.

Lời này dù thô lỗ, nhưng lại rất hợp khẩu vị của mọi người. Đám binh lính nhất thời ầm ĩ cười to. Lương Hùng cũng đầu đầy mồ hôi. Vị trưởng quan này thật quá tà ác mà, tuy nhiên ta yêu mến.

Lý Kỳ vung vung tay, đợi mọi người yên tĩnh, lại cất cao giọng nói:

- Đương nhiên, các ngươi cũng đừng lo lắng. Vừa nãy ta đã nói qua, các ngươi chính là tiền vốn của ta, ta tự nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào giữ gìn lợi ích của ta. AI cũng không thể cướp các ngươi từ trong tay ta được. Ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ để cho các ngươi toi mạng. Ta làm hết thảy, đều vì suy nghĩ tới sự an toàn tính mạng các ngươi. Cho dù phải bảo các ngươi chạy trốn. Nói tóm lại, có công mọi người cùng nhau chia. Có tội thì một mình ta gánh chịu. Chỉ cần các ngươi đi theo ta, cái khác không nói, nhưng có ăn, có ở, có nữ nhân.

Mọi người vừa nghe, liền nhiệt huyết sôi trào, đều trầm trồ khen ngợi.

Lương Hùng và vài vị đầu lĩnh nhìn nhau. Vị Phó Soái này đúng thật là khó lường. Chỉ dựa vào ba điểm này, mọi người còn không khăng khăng một mực đi theo hắn?

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nên ta đã chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho mọi người. Tuy nhiên mọi người đừng vui vẻ quá sớm. Muốn nhận được quà, phải xuất ra vài phần bản lĩnh.

Nói xong, hắn móc một thẻ đồng từ trong ngực ra:

- Đây là thẻ hội viên cao cấp của Túy Tiên Cư. Bên trong có ba mươi xâu, bằng một tháng ăn uống của mọi người, điểm ấy chắc mọi người cũng tinh tường.

Đám binh lính đều gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ hội viên. Ba mươi xâu a, đối với bọn họ mà nói, quả thực không phải là một con số nhỏ.

Lý Kỳ bỗng chỉ vào Mã Kiều đứng bên cạnh:

- Y là tùy tùng của ta, tên là Mã Kiều. Theo lời y nói, y tinh thông mười tám loại vũ khí. Ta chưa từng thấy qua, nên không biết lời của y có thật hay không.

Mã Kiều không vui, nhỏ giọng nói:

- Đương nhiên là thật, từ nhỏ tới giờ ta chưa từng nói láo.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái, ý bảo y đừng lên tiếng, lại nói tiếp:

- Chỉ cần trong số các ngươi có ai thắng được y, thì thẻ hội viên này sẽ thuộc về người đó. Còn so tài cái gì, thì do mọi người quyết định.

Hắn muốn mượn lần này để nhìn xem tố chất của Long Vệ Quân như thế nào.

- Ta tới.

Lý Kỳ vừa dứt lời, một người đã giơ tay lên.

- Rất tốt.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Vị huynh đệ kia, mời lên đây.

Người nọ đi nhanh tới. Dù dáng người không tính là khôi ngô, nhưng rất là cân xứng, thon dài.

- Vị huynh đệ này tên là gì?

Người nọ chắp tay hành lễ:

- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Trương Khuê.

Lý Kỳ gật đầu cười:

- Nguyên lai là Trương huynh đệ, rất tốt, ngươi muốn so tài cái gì?

Trương Khuê cung kính đáp:

- Tiểu nhân muốn so tài quyền cước với vị Mã huynh đệ này.

Mã Kiều gật đầu:

- Chủ ý này không tồi. Nếu so về binh khí, ta lại sợ làm các ngươi bị thương.

Trương Khuê khiêu khích nói:

- Đây cũng là điều mà ta muốn nói với Mã huynh.

Có tâm huyết, không tồi.