Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2008



Cánh quân này chính là quân đội mấy hôm trước đã biến mất ở thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư. Khi đó Nhạc Phi cũng không chọn hồi viện, bởi vì y không muốn đi phía sau Hoàn Nhan Tông Hàn. Nếu đã trốn thì chắc chắn là phải chốn tới một nơi mà kẻ địch mãi mãi không thể ngờ tới. Khi đó Nhạc Phi đã nghĩ như vậy.

Quân Kim nhiều lần đã dựa vào cái gì mà giành chiến thắng? Vây điểm đánh viện, cắt đứt lương thảo, từ đó tiêu diệt quân địch.

Đó là hai kỹ xảo thường dùng của dân tộc du mục.

Còn Nhạc Phi khi đó nghe nói Hoàn Nhan Tông Hàn muốn tấn công Thái Nguyên, trong lòng đang nghĩ, dựa vào cái gì mà ngươi vu hồi phía sau ta mà ta không thể vu hồi phía sau các ngươi được, do đó Nhạc Phi đã định vu hồi phía sau quân Kim đánh cướp lương thảo của chúng. Bởi vì y biết có Hoàn Nhan Tông Hàn ở đây, muốn công hạ Vân Châu tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều. Như vậy viện quân của đối phương rất có khả năng sẽ tới, cách duy nhất có thể ép quân Kim rút ra khỏi Yến Vân chỉ có thể là cắt đứt đường viện trợ của chúng. Do đó y đã định mượn đường thảo nguyên Mông Cổ vu hồi mảnh đất trung tâm Kim quốc, cắt đứt lương thảo của chúng.

Nhưng bây giờ Mông Cổ vẫn chưa có thống nhất, đều là các bộ tộc. Hơn nữa còn có rất nhiều bộ tộc đều quy thuận Kim quốc, ngươi một đường đánh tới, e là còn chưa tới Kim quốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.


Cho nên, y đã mượn ba mươi vạn quan hàng hóa từ Ngột Thứ Hải. Ba mươi vạn quan hàng hóa này không có tác dụng gì khác, chính là lộ phí qua đường.

Nhạc Phi dẫn đại quân lén đi qua Âm Sơn, nhưng y không dám đi đường lớn, sợ quân Kim phát hiện, mà chọn một khu vực sa mạc, ở đây hoang vu, không một bóng người, quân Kim cũng không có trấn thủ ở đây. Cho nên đại quân của y thần không biết quỷ không hay xuyên qua vùng đất này, đi vào thảo nguyên. Ở đây họ đã gặp rất nhiều bộ lạc của dân tộc Thát Đát.

Lúc này Nhạc Phi đang lo lắng cho ba mươi vạn quan hàng hóa đó, quá nhiều, ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của y. Cho nên mỗi khi y gặp phải những bộ tộc này, liền tặng tiền cho họ.

Hàng hóa mà y mang theo cũng không phải là bò dê, mà là tơ lụa, lá trà, rượu ngon, đồ sứ. Những thứ này đều là nguồn vật chất mà bộ lạc Mông Cổ thiếu thốn nhất, tặng quà là hợp lý nhất. Hơn nữa Nhạc Phi còn ra tay hào phóng, người dân của những bộ tộc này, tộc trưởng đều vô cùng nhiệt tình đón tiếp đám người Nhạc Phi, biết Nhạc Phi là tướng quân Đại Tống, thì nguy to rồi.

Bởi vì chuyện này tộc Mông Cổ cũng giống như tộc Nữ Chân năm đó, đều rất kính trọng Trung Nguyên. Bởi vì họ thường nghe nói đại quốc Trung Nguyên vô cùng trù phú, cung điện đều nằm người tưởng tượng của họ. Hàng hóa của người Tống ở đây đều được bán chạy nhất. Thường thì người dân thì không dùng nổi, chỉ có người ở cấp bậc trưởng lão còn có thể dùng được thương phẩn của người Tống. Đối với người Tống mà nói chính là một sự sùng bái.


Hơn nữa người Mông Cổ vô cùng hiếu khách. Đương nhiên, điều này còn phải xem người tới, nếu Nhạc Phi là tới tấn công họ, thì họ đương nhiên không thể khuất phục rồi. Tuy nhiên Nhạc Phi vừa tới không nói điều gì hết, liền tặng này tặng nọ, họ đương nhiên là nhiệt tình khoản đãi rồi. Chỉ là Nhạc Phi cũng không dám nói mình là đi đánh Kim quốc, y chỉ nói phụng mệnh Hoàng đế Đại Tống, tới đây mở rộng buôn bán và buôn bán với người Mông Cổ các ngươi, dùng tơ lụa thượng đẳng đổi lấy súc vật của các ngươi, mang tới của cải cho các ngươi.

Cứ như vậy, người Mông Cổ đương nhiên là càng thêm vui mừng rồi. Khi Nhạc Phi rời đi, còn tặng rất nhiều bò dê cho họ nữa.

Mặc dù họ trong đó còn có một số bộ tộc đã quy thuận Kim quốc rồi, nhưng Kim quốc mới xuất hiện bao lâu, đó cũng chỉ là lời hứa đầu môi, không hề có chút cảm tình nào với Kim quốc. Họ cũng không quan tâm tới chiến sự Kim Tống, hơn nữa Nhạc Phi ngay từ khi vừa gặp cũng đều là những bộ tộc nhỏ.

Nhạc Phi đi thẳng về phía đông bắc, cuối cùng cũng đã tới biên giới của một bộ tộc lớn. Bộ tộc này chính là Tháp Tháp Nhi Bộ.

Ở đây, Nhạc Phi đã suýt nữa thì đánh nhau với Tháp Tháp Nhi Bộ. Khi đó đám người Nhạc Phi đang chuẩn bị tặng tiền cho thủ lĩnh Tháp Tháp Nhi Bộ, bỗng nhiên có một cánh binh mã xông ra, quân Tống liền khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Nhưng Nhạc Phi thấy đối phương không quá nghìn người, hơn nữa lại không giống như tấn công, mà lại giống như đang tháo chạy, liền sai các binh lính không được vọng động. Đội quân nghìn người đó bỗng nhiên nhìn thấy phía trước chỉ có một đội quân hùng mạnh như vậy, ban đầu cũng vô cùng sợ hãi, nhưng thấy đám người Nhạc Phi không giống như là người thảo nguyên Mông Cổ, mà thật ra là giống với người Trung Nguyên, do đó đã sai người đi lên hỏi thăm, liền biết là hiểu lầm.


Hóa ra cánh quân nghìn người này không phải là quân đội của Tháp Tháp Nhi Bộ, mà là quân đội của Khất Nhan bộ. Họ đang giao chiến với Tháp Tháp Nhi Bộ. Người cầm quân chính là con trai thứ của tộc trưởng Khất Nhan bộ Bát Lý Đan, một giờ trước đã bị đánh đại bại, chuẩn bị trốn chạy. Người Mông Cổ mà, đánh không được thì bỏ chạy, may mà gặp đám người Nhạc Phi. Sau khi hai bên nói chuyện xong, Nhạc Phi cũng đã đại khái biết được lai lịch của họ, nhưng lúc này truy binh phía sau cũng đã tới rồi.

Binh lính của Tháp Tháp Nhi Bộ nhìn thấy đám người Nhạc Phi, cũng không dám tiến lên, liền sai người đi hỏi thăm đám người Nhạc Phi. Các ngươi có phải là khỉ ồ không, viện binh của Khất Nhan bộ.

Nhạc Phi vốn không muốn xem bộ tộc Mông Cổ này là kẻ địch, do đó đã thể hiện tình ý, ta không phải là viện binh của Hầu Tử mời tới, ta chỉ là đi qua nơi này. Tuy nhiên, Nhạc Phi lại và Bát Lý Đan mới quen đã thân, có ý muốn làm người hòa giải, hóa giải ân oán của hai bộ tộc.

Tháp Tháp Nhi Bộ này cũng chính là một đời sống ở phía nam hồ Hô Luân thảo nguyên Mông Cổ. Y cũng là một nhánh của Thát Đát, Đại Tống thống nhất gọi họ là Thát Đát tộc. Lúc đó họ đã quy thuộc Kim quốc, bởi vì họ nằm ở ngay bên cạnh Kim quốc, ở trong bản đồ của Kim quốc, cũng tính cả họ vào bên trong. Nhưng họ vẫn bảo vệ mình, cũng giống như Cao Xương Hồi Cốt đó. May mắn là Tháp Tháp Nhi Bộ ở trên bộ tộc thảo nguyên mà nói, khá là trù phú. Người giàu có thì lại thích giao lưu với người giàu có. Từ sau khi tiêu diệt Liêu quốc, Tháp Tháp Nhi Bộ vẫn luôn hướng về Trung Nguyên, cũng may mà gặp Lý Kỳ sai người đi tới Mông Cổ mở đường thương mại, Tháp Tháp Nhi Bộ đã đi lên con đường này. Hơn nữa việc giao dịch qua lại vô cùng mật thiết với Túy Tiên Cư, Thiên hạ vô song trong thảo nguyên Mông Cổ, đối tượng duy nhân được bán chính là Tháp Tháp Nhi Bộ.

Nói thực một câu, Tháp Tháp Nhi Bộ này muốn Thiên hạ vô song, không có nó chính là vì ra vẻ tinh tướng, bởi vì các bộ tộc khác không thể uống được loại rượu ngon này.

Còn Lý Kỳ lúc trước lại cho người tới Tháp Tháp Nhi Bộ thăm dò tin tức của Nhạc Phi, may mà dẫn quân tới tác chiến với Bát Lý Đan, chính là vương tử của Tháp Tháp Nhi Bộ. Tháp Tháp Nhi Đóa cũng chính là người ủy thác của Lý Kỳ. Tháp Tháp Nhi Đóa ở phía sau nghe nói lúc trước đã gặp quân Tống, do đó liền chạy lên phía trước, hỏi đối phương có lẽ có một người tên là Nhạc Phi.

Nhạc Phi khi đó cũng có chút ngơ ngẩn. Danh tiếng của y không phải đã bay tới thảo nguyên Mông Cổ rồi sao, do đó đã đứng lên nói với Tháp Tháp Nhi Đóa, ta chính là Nhạc Phi.

Đây quả thực là nước lũ đã cuốn trôi miếu Long Vương. Tháp Tháp Nhi Đóa liền gọi người của Lý Kỳ cử đi vào, khí thế giương cung vung kiếm lúc này mới chậm rãi lại, Nhạc Phi và người này bắt đầu hóa giải ân oán hai bên. Mặc dù Đại Tống không có thế lực gì ở đây, nhưng danh tiếng đồn ra bên ngoài, Tháp Tháp Nhi Bộ đã nhận rất nhiều ân huệ của Lý Kỳ, Lý Kỳ vì muốn đả thông con đường này của thảo nguyên Mông Cổ đã mang Thiên hạ vô song tới bán cho họ với giá thấp.

Chính vì như vậy, Tháp Tháp Nhi Bộ không thể không nể mặt Nhạc Phi được, do đó đã quyết định thả một con ngựa cho Bát Lý Đan.

Sau đó Nhạc Phi lại bày tỏ ý đồ tới, ta là tới tấn công Kim quốc.
Nên nhớ Tháp Tháp Nhi Bộ cũng là một bộ phận của phía Kim quốc. Kỳ thực họ ngay từ đầu là phiên quốc của Liêu quốc, cùng với Kim quốc cũng là lợi dụng lẫn nhau. Bởi vì họ có kẻ thù chung, chính là Mông Cổ bộ. Và Khất Nhan bộ cũng là một trong số đó.

Tháp Tháp Nhi Bộ này có một chút khó khăn, một mặt là thần tài, một mặt là lão đại ca, nhưng Tháp Tháp Nhi Bộ cuối cùng cũng vẫn hướng về phía tiền. Kim quốc không cho họ tiền, hơn nữa còn muốn họ ngăn chặn trước mặt Mông Cổ tộc. Mà Lý Kỳ lại mang tới cho họ không ít lợi thế, cho nên thủ lĩnh Tháp Tháp Nhi Bộ này cũng đang nghĩ, hôm nay bán ân tình này cho Đại Tống, tương lai chắc chắn sẽ nhận được hồi báo hậu hĩnh. Huống hồ Nhạc Phi vô cùng hào phóng, tặng cho Tháp Tháp Nhi Bộ rất nhiều tơ lụa, đều là loại thượng đẳng nhất.

Nói đi cũng phải nói lại, đều là tiền đang tác oai tác quái. Các trưởng lão của Tháp Tháp Nhi Bộ này đều nhận được vàng thật bạc trắng của Nhạc Phi, cho nên họ quyết định ngầm giúp đỡ Nhạc Phi, thả cho Nhạc Phi đi, hơn nữa còn có được không ít bò dê.

Nhạc Phi đương nhiên là cảm kích vô cùng, chỉ cần thuận lợi đi qua lĩnh vực Tháp Tháp Nhi Bộ là tới Kim quốc rồi.

Tuy nhiên trước khi đi, Nhạc Phi đã tìm tới Bát Lý Đan, nói cho gã biết, bây giờ mình ở đây, Tháp Tháp Nhi Bộ sẽ nể mặt ta, nhưng ta đi rồi, họ nhất định sẽ giết chết ngươi. Nếu ngươi muốn sống thì trà trộn vào trong quân đội của ta, đi cùng ta. Nếu chúng ta thuận lợi, ngươi sẽ từ Đại Tống ta quay trở về bộ tộc của các ngươi. Bởi vì Nhạc Phi thấy cánh quân Tháp Tháp Nhi Bộ này tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ, không giống như người nói chuyện nghĩa khí. Tin chắc rằng, Bát Lý Đan này cũng là một người đàn ông đầy nhiệt huyết, anh hùng kính anh hùng, cho nên y muốn giúp đỡ Bát Lý Đan.

Bát Lý Đan cảm thấy cũng đúng, ở đây quá nguy hiểm, hơn nữa Mông Cổ tộc cũng có thù với Kim quốc, dù sao Nhạc Phi cũng là đi đánh Kim quốc, không đi ngu sao mà không đi. Bình thường ta cũng muốn đi mà không đi nổi, do đó đã nhận lời Nhạc Phi, lặng lẽ trà trộn vào trong quân Tống.


Quả nhiên, Nhạc Phi vừa đi, Tháp Tháp Nhi Bộ đã sai lượng lớn binh mã đi truy sát Bát Lý Đan.

Sau khi Bát Lý Đan biết được chuyện này, trong lòng vô cùng cảm kích. Nhạc Phi đã ba lần bốn lượt cứu tính mạng của gã, do đó liền cùng Nhạc Phi kết bái An Đáp cùng sống chết, trường tồn cùng thiên hạ.

Đại quân này của Nhạc Phi ở đây cũng không dám đi theo đường lớn. Dưới sự giúp đỡ ngầm của Tháp Tháp Nhi Bộ, họ đã lén vượt qua ngọn núi Đại Hưng An, vòng qua phòng tuyến có trọng binh Kim quốc trấn chủ ở Lâm Hoàng phủ và Đại Định phủ, trực tiếp đi vào bên trong Kim quốc. Mặt khác thuận lợi tiến vào Xuân Châu.

Xuân Châu này cũng không phải là thành phố Trường Xuân sau này, mà là khu vực phía bắc huyện Càn An thành phố Tùng Nguyên, cũng chính là thượng du sông Tùng Hoa.

Lần này trong màn biểu diễn vừa rồi kia, đám chiến sỹ áo xanh đó chính là binh lính của Bát Lý Đan và gã. Người Nữ Chân cưỡi ngựa bắn cung thì vô cùng tài giỏi, nhưng người Mông Cổ còn mạnh hơn họ, sức chịu đựng của ngựa còn hơn ngựa của Nữ Chân. Mà mục đích của họ chính là dụ dỗ binh lính Xuân Châu đuổi theo.


Người của tộc Mông Cổ này cũng đã từng đánh không ít với Kim quốc rồi. Nhưng bây giờ Mông Cổ tộc vẫn chưa thống nhất, thực lực so với Kim quốc còn kém xa. Họ nhiều lắm cũng chính là quấy rầy. Đó cũng là muốn người Nữ Chân sơ suất, đám ăn mày các ngươi lại tới rồi, còn chạy tới tận bên trong Đại Kim chúng ta, do đó đã sai quân chủ lực đi tiêu diệt đám người Bát Lý Đan. Đánh theo, đánh theo liền rơi vào trong bẫy của Nhạc Phi.

Bởi vì nơi mà họ tiến vào là một bồn địa lòng chảo nhỏ, năm nghìn người xông vào bên trong, đội hình căn bản không thể triển khai được. Kỵ binh rút lui phía sau đều là chuyện khó, mà đại quân của Nhạc Phi là một trận hình bao vây, binh lực thì phân tán, xông vào đừng nói chỉ có năm nghìn người, cho dù là ba vạn người, cúng chỉ có bị tiêu diệt. Người cổ đại đánh giặc cực kỳ dựa vào địa hình.

Trận đánh này Nhạc Phi đã giành được thắng lợi lớn, đánh cho chủ lực của Nữ Chân bị tiêu diệt hoàn toàn.

- Bát Lý Đan An Đáp, ngươi và dũng sỹ của ngươi thật sự là cung mã thành thạo, Nhạc Phi không thể sánh kịp.

Nhạc Phi đi tới bên cạnh Bát Lý Đan bật cười ha hả nói.

Bát Lý Đan vẫy tay nói: - Nhạc Phi An Đáp, những bản lĩnh này có đáng gì chứ. Khất Nhan bộ chúng ta dũng sỹ ai nấy cũng đều được cả, vẫn là mưu lược của An Đáp người lợi hại, bỗng chốc đã tiêu diệt được nhiều quân Kim như vậy. Nói thật ta sống đã 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên giết được nhiều quân Kim như vậy, thật sự rất sảng khoái.


Người Mông Cổ trời sinh bản tính hảo sảng, không thể khiêm tốn, có gì nói đó, rất thẳng thắn. Bát Lý Đan từ tận trong lòng rất khâm phụ vị An Đáp này của gã.

- Điện Soái, Điện Soái. WebTru yenOn linez . com

Vương Quý bỗng nhiên vui mừng chạy tới, nói với Nhạc Phi: - Điện Soái, vừa rồi ta đã đi thăm dò, qua Xuân Châu này chính là Hoàng Long phủ của Kim quốc rồi.

Họ từ trước tới giờ không có đi qua nơi này, hiện tại vẫn không biết mình đang ở nơi nào.

Nhạc Phi vui mừng nói: - Thật chứ?

Vương Quý liền gật đầu liên tiếp mấy cái liền, lại nói: - Không chỉ như vậy, nghe nói Hoàng Long phủ có lẽ là thị trấn quân sự của Kim quốc. Việc chi viện cho chiến tuyến tiền phương dều là xuất phát từ Hoàng Long phủ. Hơn nữa, Đô Thành Kim quốc lên kinh đều phải lên Hoàng Long phủ. Một khi chúng ta công phá được Hoàng Long phủ, chúng ta có thể đi tới kinh thành rồi.

- Vậy thì tốt quá rồi. Ánh mắt Nhạc Phi chớp chớp vài cái, nói: - Ngươi và Đổng Tiên, Phó Tuyển mỗi người dẫn theo hai nghìn binh mã làm tiên phong, chúng ta phải giành được thắng lợi, cho dù đối phương có bao nhiêu người, nhất định phải đánh cho quân Kim không kịp trở tay. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

- Tuân mệnh.

Lần hành quân đánh trận này vốn là chú ý tới mưu sau là hành động, chính là nói ngươi muốn tấn công kẻ địch, thì trước tiên phải làm rõ thực hư của kẻ địch, không thể lèm nhèm tiến công được.

Tuy nhiên, Nhạc Phi cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì y đã nằm trong sự bao vây của thế lực quân Kim, phải nhanh chóng hành động. Y đã dẫn theo hai vạn người tới đây, trên đường cũng đã bị chết hàng nghìn người rồi, còn có không ít người vì bệnh mà ở lại một số bộ lạc thảo nguyên Mông Cổ dưỡng bệnh. Cho nên, nếu đám người Nhạc Phi chỉ tiêu tiệt được một vạn quâm Kim, vậy thì họ đã bị lỗ to rồi. Nếu là hai vạn thì chính là giữ được vốn. Nếu là hai vạn cộng thêm Hoàng Long phủ, thì y đã có lãi rồi.

Cho nên Nhạc Phi không có thời gian để suy nghĩ tới bố phòng của Hoàng Long. Y cần phải nhanh chóng hành động, cho dù là phía trước có muốn vàn trở ngại, y cũng phải đi. Y đã không còn đường lui nữa rồi. Bởi vì hành tung của y đã bị bại lộ, nếu vẫn tiếp tục kéo dài, quân Kim kịp phản ứng lại nhất định sẽ bao vây họ. Như vậy thì y sẽ giống như cá nằm trong chậu rồi.