Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 46



An Ngạn Quân cùng lão Trần rõ ràng là hai người qua đường.

Nếu như Trần Thương nhìn chằm chằm lão Trần nhìn.

Lão Trần gặp phải loại tình huống này, phương thức xử lý bình thường là: "Làm sao? Muốn ăn đòn hả?"

Mà Chủ nhiệm An nhã nhặn nhiều, khụ khụ một tiếng, quay đầu đi, cũng không biết nhìn chỗ nào, dù sao. cảm giác toàn thân rất khó chịu, dứt khoát xoay người sang chỗ khác.

Trần Thương thở dài.

LAn Ngạn Quân độ thiện cảm - 1 ]

Trần Thương sững sờ: Chủ nhiệm An ngươi nhất định hiểu lầm ta.

Thật mệt mỏi. 

Nhưng. .. Thu hoạch một kỹ năng bị động, trong lòng Trần Thương vui rạo rực, đổi quần áo chạy đi.

Về phần 1 điểm độ thiện cảm kia, còn nhiều thời gian, cũng không nóng nảy.

Trân Thương rời đi.

Lưu lại hai người An Ngạn Quân và Vương Khiêm hai mặt nhìn nhau.

Từ trong phòng phẫu thuật đi ra, hai người rửa tay, An Ngạn Quân suy nghĩ thật lâu, vẫn nhịn không được, nói với Vương Khiêm: "Tiểu Vương, ta hỏi ngươi một chuyện a."

Vương Khiêm gật đầu, còn tưởng là lão sư có cái gì chỉ điểm liên quan tới phẫu thuật vừa rồi, vội vàng tập trung tinh thần: "Được rồi, An lão sư ngươi nói."

An Ngạn Quân hít một hơi thật sâu: "Tư... .

Sau khi do dự một chút, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi quen thuộc Tiểu Trần không? Có phải là không có đối tượng?"

Vương Khiêm gật đầu: "Ừm, giống như không có! Hơn hai năm cũng không gặp hắn cùng đi cùng cô gái nào."

Trong lòng An Ngạn Quân lộp bộp một tiếng, chuyện xấu!

Quả nhiên đoán không sai.

An Ngạn Quân nhịn không được hỏi: 'Hắn sẽ không. .. Không thích con gái chứ?  ?"

Lời vừa thốt ra.

Vương Khiêm ngu người. .. Đại não ngừng hoạt động. . . Cái gì?

Không thể nào?

Vương Khiêm xoay đầu lại, lông mày nhăn ra ba chữ, con mắt nghỉ ngờ nhìn An Ngạn Quân: ? ? ?

An Ngạn Quân quay người, mi tâm gấp gáp, lông mày lộ chữ Xuyên, trong mắt mang theo chắc chắn nhìn Vương Khiêm, trong mắt tràn đầy: ! ! !

(DG: Chữ Xuyên : JI ).

Lập tức, ngầm hiểu!

Trong lúc nhất thời, bên ngoài phòng phẫu thuật hoàn toàn yên tĩnh. ..

Chỉ có tiếng vòi nước xoát xoát xoát rơi vào bồn rửa †ay muốn che giấu thời khắc xấu hổ này, mà trong đầu hai bác sĩ ngoại khoa tất cả đều là: ... % $ $% amp;

An Ngạn Quân thở dài quay người rời đi.

Mà Vương Khiêm nhìn đôi bàn tay của mình, nói thầm một tiếng: Tội ác a!

Nghĩ đến Trần Thương có khả năng tồn tại một loại nào đó, Vương Khiêm liên tưởng đến chính mình sáng sớm hôm nay. .. Thời điểm. .. Lập tức một trận buồn nôn truyền đến.

Vội vàng cầm lấy bàn chải chà bàn tay!

Vừa chà vừa nói thầm: Vợ à, đôi tay này của ta phạm tội, nhưng đều là cử chỉ vô tâm a!

'Tần Nhạc Nhạc mới vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, trông thấy Vương Khiêm chà bàn tay của mình, nghỉ ngờ hỏi: "Khiêm ca? Gái này. .. Ngươi cái này. .. Vợ ngươi chọc giận ngươi hả?"

Vương Khiêm thở dài, nhìn hai tay bị xoát đỏ rực, đây ủy khuất nói: "Thật vui vẻ, Khiêm ca hỏi ngươi một vấn đề, chính là: Ngươi vốn cho là ngươi đùa giỡn người khác hai năm, kết quả phát hiện, chân tướng thì ra là ngươi bị người khác chiếm tiện nghi hai năm, ngươi sẽ có cảm giác gì?"

Tân Nhạc Nhạc nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, thốt ra một câu kinh điển: "Được người chơi không m: còn cảm thấy mình kiếm lời!"

Vương Khiêm nghe xong, giống như sét đánh bất ngời

Lại như sét đánh giữa trời trong. 

Hắn cảm giác đầu mình trống rỗng!

Hắn muốn khóc thật to, vội vã chạy khỏi phòng phẫu thuật.

Thanh xuân của ta, trong sạch của ta.