Bác Sĩ Của Anh

Chương 7: Mình Không Muốn Kết Hôn Với Người Mình Không Yêu.



Băng Tâm ngồi yên lặng nghe Trình Lạc luyên thuyên, khi không chịu được nữa mới lên tiếng cắt đứt.

" Lạc Lạc quên hỏi cậu, sao cậu lại tới đây tới tìm mình sao ?"

Trình Lạc : " À ừ mình quên mất tất cả cũng tại tên tra nam kia. Mình tới đây làm việc, trốn xa như vậy thời gian ba mẹ tìm được mình chắc cũng sẽ dài ra được phần nào. "

" Vị hôn phu đó của cậu là ai? " Băng Tâm hỏi

Trình Lạc bĩu môi đáp :

" Vị hôn phu gì chứ? Mình còn chẳng biết anh ta là ai,không biết mặt, cũng chẳng biết tên tóm lại là mình chẳng biết gì về anh ta cả. "

" Mình điều tra giúp cậu, xem anh ta là người tốt hay kẻ xấu? "

Trình Lạc lập tức từ chối :

" Ấy, không cần đâu, tuyệt đối không cần. Mình không có nhu cầu đó. Chồng mình phải là người mình yêu. Trình Lạc này tuyệt đối sẽ không gả cho người mà mình không yêu đâu. Không bao giờ. "

Băng Tâm nhếch môi cười nhẹ đáp : " Rất tốt. Có chí khí. "

Trình Lạc : " Chuyện cậu còn không xem là bạn thân của ai. À phải rồi Tâm Tâm à người đàn ông ôm cậu về đây gì ta... Đúng rồi là Nam Cung Lãnh Ngạo. Tại sao anh ta lại có thể ôm được cậu? Tại sao anh ta lại có thể tới gần cậu và tại sao..."

" Cậu nhiều câu hỏi quá đấy. "

Trình Lạc : " Nói mình nghe đi mà. Anh ta là người thế nào? Có tốt không có đối xử tốt với cậu không? "



im lặng phóng tầm nhìn ra xa Băng Tâm mới nói :

" Anh ấy là người bạn thủa nhỏ của mình. Trước đây có chút chuyện anh ấy ra nước ngoài, sau đó gia đình mình xảy ra cơ sự không hay. Chúng mình mất liên lạc từ đó bây giờ mới gặp lại, còn về anh ấy có phải người tốt không thì phải xem mới biết được.

Một lão đại Hắc Đạo tuyệt đối sẽ không có trái tim mềm yếu, hơn nữa tình trường và danh sách bạn gái cũ của anh ấy có thể dài từ đây về tổng bộ Huyết Long. "

Trình Lạc : " Đúng thật là đàn ông toàn là lũ tra nam. Vậy theo lời cậu nói anh ta đáng tin chứ? Anh ta biết thân biết phận của cậu rồi sao? "

" Ừ, biết rồi. Còn chuyện đáng tin hay không hãy để thời gian trả lời câu hỏi này. "

Trình Lạc : " Được rồi, đêm cũng khuya rồi, mình không phiền cậu nữa mình về phòng nghỉ ngơi trước đây. "

" Được. "

Trình Lạc sau khi rời khỏi phòng Băng Tâm thì định trở về phòng mà quản gia đã chuẩn bị cho mình để nghỉ ngơi, nhưng đang đi giữa đường thì bụng cô lại biểu tình. Trình Lạc nhìn về phía bác Phúc quản gia cười gượng nói :

" Bác quản gia, thật sự xin lỗi nhưng phòng bếp còn gì ăn không ạ? Cháu hơi đói. "

" À, còn ạ. Tiểu thư cứ mang đồ về phòng trước đi tôi sẽ xuống chuẩn bị chút thức ăn nhẹ cho cô. Trình tiểu thư xin mời, phòng phía bên trái này là của cô. " Bác Phúc đáp.

Trình Lạc : " Bác quản gia đừng gọi cháu là tiểu thư như vậy, bác cứ gọi cháu là Trình Lạc, hoặc Tiểu Trình được rồi. "

" Như vậy có ổn không ạ? " Bác Phúc hỏi lại.

Trình Lạc : " Tất nhiên ạ. Cháu càng thích cách xưng hô thân thiện cứ tiểu thư này, tiểu thư kia mới làm cháu khó chịu. Ở nhà bác quản gia nhà cháu cũng toàn gọi cháu là Lạc Lạc. " Nói xong Trình Lạc nở một nụ cười tươi với bác Phúc. Bác Phúc cũng có ấn tượng tốt với cô gái này, bác làm ở đây cũng đã lâu, nên có thể phân biệt được giàu nghèo, phong thái cùng thần sắc của cô gái này chắc chắn là con cháu bậc thượng lưu, nhưng lại ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Bác Phúc mỉm cười đáp lại :



" Vậy được Tiểu Trình cháu mau cất đồ đi rồi xuống phòng bếp. À quên nữa, cháu có thể gọi ta là bác Phúc "

Trình Lạc : " Dạ được bác Phúc. "

Trình Lạc sau khi cất đồ, cô cố gắng đưa thân thể mệt mỏi vào phòng tắm, thường ngày Trình Lạc tắm rất lâu nhưng hôm nay vì đói và mệt nên cô rút ngắn thời gian và ra ngoài nhanh hơn mọi ngày.

Trình Lạc xuống phòng ăn cũng không biết là do cô đói hay là do bác Phúc nấu ăn ngon mà Trình Lạc ăn rất nhiều. Trong lúc ăn Trình Lạc có nghe thấy tiếng động cơ xe, bác Phúc ngó ra ngoài nói :

" Chắc là Thiếu gia về cháu cứ ăn đi, ăn xong thì về phòng ngủ bát đũa cứ để đó ta rửa. " Nói xong bác Phúc liền đi ra ngoài.

Trình Lạc một mình ở lại phòng ăn, sau khi ăn xong cô uống một chút nước lọc rồi tự mình bê bát đũa đi rửa.

Nhìn số bát trong bồn rửa Trình Lạc tư nhủ :

" Học y khó vậy mày còn làm được huống chi là mấy cái bát. " Nói rồi Trình Lạc bắt tay vào rửa nhưng, choang... Một âm thanh lớn phát ra từ trong phòng bếp, bác Phúc nghe vậy vội vàng chạy vào thì thấy Trình Lạc đang ngồi xổm trên sàn và thu gom mảnh vỡ của bát. Bác Phúc đi tới đỡ cô dậy rồi nói :

" Tiểu Trình cháu mau đứng dậy đi, kẻo đứt tay để ta làm cho. "

Trình Lạc áy náy nói :

" Bác Phúc cháu xin lỗi, cháu không cố ý đâu cháu chỉ muốn tự rửa bát nhưng tại chưa làm bao giờ hơn nữa xà bông còn rất trơn nên không cẩn thận... "

" Không sao, người không bị ảnh hưởng gì là may rồi. Chỗ này để ta xử lý cháu mau lên phòng nghỉ ngơi đi. "

Trình Lạc : " Cháu xin lỗi bác, vậy làm phiền bác rồi... "