Bác Sĩ Của Anh

Chương 50: Thích Thì Phải Nói.



Sáng hôm sau Trình Lạc vẫn đi làm bình thường, nhưng bên cạnh cô lại xuất hiện một cái đuôi...

Trình Lạc : " Trình Danh, anh có thôi đi không hả đây là bệnh viện đấy. "

" Bệnh viện thì làm sao anh tới đây làm một công đôi việc. Một mũi tên trúng hai con chim, đúng quá còn gì? "

Trình Lạc : '' Anh thì có việc gì ở đây mà một công đôi việc? ''

" Bảo vệ em không để cái tên xấu xa kia tới gần thứ hai là để gần cô ấy hơn. "

Trình Lạc bỗng tỏ ra ngạc nhiên nói : " Anh nhìn kìa, Minh Châu đang nhận hoa của ai kìa? Còn cười xinh như vậy nữa? "

Trình Danh nương theo ánh nhìn của cô thì không thấy ai, sau khi quay người lại Trình Lạc đã biến mất.

Trình Danh : " Con nhóc thối em dám lừa anh sao?"

Khó khăn lắm Trình Lạc mới cắt đuôi được Trình Danh và trở về phòng của mình. Cô chỉ mới ngồi được một lát bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Trình Lạc : " Ai đấy? "

Bên ngoài vẫn chỉ có tiếng gõ cửa mà không có tiếng đáp lại. Trình Lạc đứng lên đi ra mở cửa cánh xem xét. Khi cửa được mở ra không hề có ai bên ngoài, thấy vậy Trình Lạc mới bước vào trong phòng.

Trình Lạc : " Mẹ ơi...! " Trình Lạc hét lên một tiếng hoảng hốt.

" Chị làm cái gì mà hét lên lớn như vậy, điếc hết tai em rồi này? " Doãn Kỳ ai oán.

Trình Lạc : " Doãn Kỳ em là ma sao? Đi mà không chút tiếng động nào vậy? Dọa hết hồn có ngày đau tim vì em mất thôi. "

" Chị Lạc Lạc, chị sai rồi. Làm gì có con ma nào xinh đẹp như em chứ? "

Trình Lạc : " Phải phải em à xinh nhất. Tại sao lại tới đây vậy? Em tới thành phố T này lâu chưa? "

" Em mới tới 2 hôm nay, tới đây thăm chị đấy. Có vẻ như chị không hoan nghênh em thì phải? '' Doãn Kỳ đáp.

Trình Lạc : " Nếu chị không hoan nghênh em có tới nữa không? "

" Tới chứ? Em phải tới cho đến khi nào chị hoan nghênh em mới thôi. " Doãn Kỳ dứt câu hai cô gái cùng nhìn nhau cười vui vẻ.

Trình Lạc đứng lên kéo tay Doãn Kỳ tới bên ghế trò chuyện :

" Chị đùa thôi, em tới thăm chị chị rất vui, giống như rồng tới nhà tôm vậy... "

Doãn Kỳ : " Ây, em không dám nhận đâu. Rồng chỉ có đại tỷ thôi. Em đây tính ra cũng chỉ là một viên hỏa châu. "

" Trong bang dạo này rảnh lắm à.! "

Doãn Kỳ : " Cũng không hẳn, nhưng có người của anh rể giúp đỡ bọn em cũng thoải mái hơn nhiều... Ó sắp tới giờ ăn trưa rồi chị mời em đi ăn đi em đói quá. "

" Được đi thôi. Em muốn ăn ở đâu? "

Doãn Kỳ : " Đồ ăn chỗ bệnh viện của chị ngon không vậy! "

" Ừm, cũng được. "

Doãn Kỳ : " Vậy chúng ta ăn ở đây đi. " Trình Lạc gật đầu đồng ý. Cả hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của Trình Lạc và tới nhà ăn.

Doãn Kỳ sau khi lấy đồ ăn xong thấy Trình Lạc đứng yên một chỗ thì tới hỏi :

" Lạc Lạc, chị nhìn gì vậy? "

Trình Lạc : " Tiểu Kỳ à! Em có cảm thấy một mùi chua phảng phất trong không khí hay không? "



" Là ý gì chứ? " Doãn Kỳ hỏi lại.

Trình Lạc : " Anh họ của chị... Bể hũ giấm rồi. " Nói rồi Trình Lạc đi tới bàn của Trình Danh đang ngồi.

Trình Lạc : " Thu hồi ánh mắt của anh lại đi, sắp cháy tới nơi rồi kìa. '' Trình Danh nghe tiếng nói quay đầu lại đã thấy Trình Lạc ngồi xuống, bên cạnh còn có một cô gái. Cậu theo phép lịch sự khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Trình Danh : " Đây là? "

" Bạn của em, Doãn Kỳ. "

Trình Danh : " Chào em anh là Trình Danh. " Vừa nói Trình Danh vừa đưa ray ra tỏ ý muốn bắt tay với Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ thấy vậy cũng mỉm cười bắt lấy tay cậu nói :

" Xin chào tôi là Doãn Kỳ. "

Câu giới thiệu của Doãn Kỳ tuy không lớn nhưng đủ thu hút sự chú ý của một người. Bạch Ảnh đang ăn cơm gần đấy nghe tên cô liền nhìn về phía bên này, nhưng Doãn Kỳ lại không để ý nên không biết có Bạch Ảnh ở đây.

Trong bữa ăn Bạch Ảnh luôn mất tập trung, Tề Minh Châu thấy vậy thì hỏi :

" Anh Bạch, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị sao? "

Bạch Ảnh lúc này mới thu hồi tâm trí hỏi lại :

" Minh Châu khi nãy em vừa mới nói gì? "

Tề Minh Châu : " Em hỏi đồ ăn không hợp khẩu vị của anh sao? Em không thấy anh ăn. "

" Không đồ ăn rất ngon. " miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt Bạch Ảnh lại luôn nhìn về phía bàn của Trình Lạc. Tề Minh Châu cũng nhìn theo Bạch Ảnh, Trình Danh thấy hai người họ nhìn về phía này thì đưa tay lên vẫy vẫy. Tề Minh Châu khẽ cười gật đầu.

Lúc này Doãn Kỳ mới nhìn snag bên đó đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bạch Ảnh đang nhìn mình. Cô nhìn thấy cậu ta đang ăn cơm cùng một cô gái khác, trong lòng lại có chút khó chịu.

Tề Minh Châu sơ ý làm rơi chiếc đũa xuống đất, khi cô ấy cúi xuống nhặt vô tình làm đổ chén canh vào tay.

" A... '' Bạch Ảnh phản ứng nhanh chạy lại đỡ Tề Minh Châu dậy, cậu buột miệng nói

" Tiểu Anh, em có sao không? "

" Tiểu Anh? " Tề Minh Châu hỏi lại. Lúc này Trình Lạc, Trình Danh và Doãn Kỳ cũng chạy lại.

Trình Lạc : " Minh Châu, em không sao chứ? "

" Em... " Tề Minh Châu đang định trả lời thì Bạch Ảnh bế cố ấy lên chạy đi. Nhìn theo bóng Bạch Ảnh cả Trình Danh và Doãn Kỳ đều có một loại cảm giác khó chịu.

Trình Lạc đi theo được vài bước nhưng không thấy hai người họ đi cùng thì quay lại thúc giục :

" Hai người còn đứng đó làm gì mau đi theo họ đi. "

Mọi người đuổi theo tới phòng bệnh thì thấy Bạch Ảnh đang đứng ở bên ngoài. Sắc mặt cậu có chút khó coi, Trình Lạc hỏi :

" Bạch Ảnh, Minh Châu em ấy thế nào rồi. "

Bạch Ảnh : " Đã đưa vào trong bác sĩ đang xử lí vết thương. "

Một lát sau Tề Minh Châu bước ra, Trình Danh và Bạch Ảnh đều tới hỏi thăm. Hai người cùng thốt ra một câu nói :

" Em thế nào rồi. "

Tề Minh Châu : " Ừm, em chỉ bị bỏng nhẹ không sao đâu. " Bạch Ảnh nghe Tề Minh Châu nói vậy cũng yên tâm phần nào. Trình Danh nhìn vải băng trên cô ấy mà mặt ủ mày trau. Thấy bộ dạng của cậu như vậy Tề Minh Châu bật cười hỏi :



" Anh Trình Danh người bị thương là em đâu phải anh.? Sao em thấy cứ như là anh bị đau vậy? "

Trình Danh : " Anh thà người bị bỏng là anh, nhìn em như vậy anh thấy khó chịu trong lòng. " Bạch Ảnh nghe những lời nói này của Trình Danh đôi môi khẽ cong lên, cậu có thể thấy được tình cảm mà Trình Danh dành cho Tề Minh Châu là thật lòng

Trình Danh : " Để anh đưa em về. "

" Được. " Tề Minh Châu đáp.

Hai người họ cũng đã đi thấy vậy Doãn Kỳ cũng lên tiếng : " Lạc Lạc nếu như không còn chuyện gì nữa em cũng đi trước đây có gì gặp chị sau bye bye. " Nói rồi Doãn Kỳ liền bỏ đi

Trình Lạc : Đi đường cẩn thận đấy. "

" Trình tiểu thư, vậy tôi cũng đi trước đây. " Bạch Ảnh nói xong liền đuổi theo Doãn Kỳ.

Kho cậu đuổi theo Doãn Kỳ đã vào thang máy..

Bạch Ảnh : " Đợi..." Chưa kịp đợi Bạch Ảnh dứt câu Doãn Kỳ đã ấn nút đóng thang máy và đi xuống tầng 1. Hết cánh Bạch Ảnh chỉ đành chạy thang bộ. Cuối cùng cũng đã đuổi kịp Doãn Kỳ ở cổng bệnh viện. Bạch Ảnh kéo tay Doãn Kỳ lại nói :

" Doãn Kỳ em không nghe thấy anh bảo đợi sao? "

Doãn Kỳ : " Nghe thấy rồi. "

" Vậy tại sao không đợi anh.? "

Doãn Kỳ : " Không thích. Anh nói đợi là tôi phải đợi sao? Anh nghĩ mình là ai? ''

" Hôm nay em bị làm sao vậy? Ai chọc em giận sao? Mà em tới đây tại sao không báo cho anh biết? "

Doãn Kỳ : " Báo cho anh để làm gì tôi thấy anh rất bận. Không dám làm phiền tới anh. "

Bạch Ảnh : " Anh không có bận, hơn nữa dù có bận anh cũng có thể đi đón em được mà. "

" Không cần đâu. " Nói xong Doãn Kỳ đẩy anh ra để bước đi. Bạch Ảnh nhanh tay kéo cô lại, nhưng do cậu dùng lực khá mạnh nên Doãn Kỳ mất đã mất đã mà ngã vào lòng Bạch Ảnh.

Doãn Kỳ : " Anh bỏ tôi ra. "

" Không đấy. "

Doãn Kỳ nghĩ tới mới vừa nãy Bạch Ảnh còn ôm người con gái khác trong lòng mà giờ lại ôm cô. Cơn tức giận dâng lên Doãn Kỳ dùng tay nhéo mạnh vào hông cậu. Bạch Ảnh nhíu mày vì đau nhưng cánh tay vẫn không buông Doãn Kỳ ra.

Doãn Kỳ : " Anh vẫn không buông tôi ra sao? "

" Cho dù em có thả rắn, rết hay bọ cạp ra anh cũng không buông đâu. Lâu vậy rồi anh mới gặp em, em biết anh nhớ em lắm nhưng không? "

Doãn Kỳ : " Có quỷ mới tin anh nhớ tôi. Nhớ tôi mà lại ôm nữ nhân khác, nhớ tôi mà lại quan tâm nữ nhân khác... " Nói rồi Doãn Kỳ ngước mắt lên nhìn Bạch Ảnh đúng lúc gặp cậu đang cười.

Trình Lạc tức giận đẩy Bạch Ảnh ra nói :

" Anh cười cái gì? "

Bạch Ảnh : " Em ghen à?"

" Ghen? Tại sao tôi phải ghen anh có là gì của tôi đâu?. "

Bạch Ảnh : " Em nghe anh giải thích đi... "

" Tôi không muốn nghe... Nếu như anh đã thích cô ta tới vậy thì nói ra đi. Nếu anh cứ giữ trong lòng như vậy cô ấy sẽ không biết đâu... Tôi đi trước đây. " Nói xong Doãn Kỳ liền bước đi. Bạch Ảnh chỉ ngây người một lát rồi đuổi theo Doãn Kỳ.

Cậu chạy tới kéo tay Doãn Kỳ vừa đi vừa nói :

" Tiểu Kỳ đi theo anh. "