Bác Sĩ Của Anh

Chương 46: Từ Viên Khang Lo Lắng.



Băng Tâm đứng trước mặt Từ Viên Khang nhìn anh một lúc mà không nói gì., Lãnh Ngạo thấy vậy thì lên tiếng hỏi :

" Bảo bối? Em bị làm sao vậy? " Băng Tâm nghe Lãnh Ngạo hỏi chỉ khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía Từ Viên Khang.

Băng Tâm : " Từ Viên Khang, em nghe Lạc Lạc nói rồi. Hai người đang hẹn hò?. "

" Ừm, bọn anh đang hẹn hò. Em dâu không đồng ý mối quan hệ này sao? " Từ Viên Khang đáp.

Băng Tâm : " Phải. Em không đồng ý. "

" Băng Tâm... " Lãnh Ngạo nghe cô nói như vậy thì gọi tên cô đồng thời khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói vậy.

" Tại sao? " Từ Viên Khang hỏi lại.

Băng Tâm bỏ qua sự nhắc nhở của Lãnh Ngạo cô tiếp tục nói :

" Bởi tính cách của anh quá lăng nhăng, quá trăng hoa. Anh và Lãnh Ngạo hai người rất giống nhau đấy..."

" Bảo bối, anh không có. " Lãnh Ngạo ngồi không cũng bị réo tên nên ngước mắt nhìn cô tỏ vẻ vô tội, nhưng khi thấy ánh mắt của cô đành im lặng.

Băng Tâm nhìn Từ Viên Khang nói tiếp : " Nếu như Lãnh Ngạo dám Lăng nhăng em sẽ không tha cho anh ấy. Bởi vì em không hiền, còn Lạc Lạc thì khác, cậu ấy bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ như vậy nhưng bên trong rất dễ bị tổn thương. Hơn nữa cậu ấy đã bị một lần tổn thương trong quá khứ, nếu như anh thật lòng yêu cậu ấy thì em mong anh sẽ làm cậu ấy cười. Còn nếu như anh làm cậu ấy đau lòng thì... Doãn Băng Tâm này xin thề, em sẽ không để anh gặp mặt cậu ấy thêm một lần nào nữa. "

Từ Viên Khang nghe cô nói như vậy thì cười đáp :.

" Nói như vậy em dâu đã đồng ý mối quan hệ của bọn anh? "

Băng Tâm : " Không hẳn, anh chỉ là đang trong quá trình quan sát. "

Trình Lạc sau khi dỗ hai đứa trẻ đi ngủ xong thì xuống dưới, đúng lúc bắt gặp mọi người đang nói chuyện.

Trình Lạc : " Mọi người nói chuyện gì mà vui quá vậy?"

Băng Tâm : " Mình đang bảo Viên Khang đưa cậu về đi, cậu ồn ào quá. "

Trình Lạc nghe Băng Tâm vậy thì bĩu môi chạy tới ôm lấy cánh tay cô ấy lắc lắc :

" Doãn Băng Tâm, cậu nói mình ồn sao? "

Băng Tâm : " Phải, rất ồn. "

" Được lắm. Nếu cậu đã nói vậy ngày mai mình lại tới, ngày mốt mình cũng tới, ngày nào mình cũng tới để xem cậu còn dám nói như vậy nữa không? " Băng Tâm nghe vậy thì chỉ cười và không nói gì.

Cả bốn người vừa đi vừa nói chuyện, tới phòng khách, Trình Lạc nhìn về phía Băng Tâm nói :

" Được rồi, Tâm Tâm à. Cậu không cần phải tiễn mình nữa đâu, mình về trước đây. "

Băng Tâm : " Ai thèm tiễn câu chứ? Đi đường cẩn thận đấy. "

" Được, tạm biệt. "

Sau khi tạm biệt vợ chồng, Lãnh Ngạo, Trình Lạc và Từ Viên Khang cùng nhau ra lấy xe. Anh thấy Trình Lạc đi về phía xe mình thì vội gọi cô lại :

" Lạc Lạc, không phải xe đó đâu. "

Trình Lạc nghe vậy nhìn anh hỏi lại :

" Đây là xe của anh mà. "

Từ Viên Khang : " Đúng là xe của anh, nhưng chúng ta sẽ không về bằng xe đó mà là xe này. " Vừa nói anh vừa chỉ về phía chiếc xe mui trần màu đỏ bên cạnh mình. Trình Lạc hiểu lý do vì sao anh làm như vậy nên cũng không nói gì thêm, cô bước lại hướng chiếc xe, Từ Viên Khang làm động tác mở cửa rồi nói :

" Trình Lạc tiểu thư mời lên xe. " Sau khi Trình Lạc đã ngồi vào vị trí Từ Viên Khang cũng quay trở về ghế lái, khởi động xe và rời khỏi Nam Cung Viên.

Trên đường trở về có đi qua một con phố, Trình Lạc muốn xuống đi dạo nên đã nói đê anh dừng xe. Khi đã đậu xe xong anh đi lại về phía Trình Lạc nói :

" Em yêu, em muốn đi đâu sao? "

Trình Lạc suy nghĩ một chút rồi trả lời : " Ừm, chẳng phải anh có nhiều tiền lắm sao? Nhân danh là bạn gái của anh, em tiêu được không? "

Từ Viên Khang nghe vậy cúi người xuống tiến gần về phía cô cười xấu xa đáp :

" Bản thân anh còn cho em được huống chi là tiền. "

Trình Lạc, luồn qua người anh, chạy lên phía trước, xoay người lại nhìn anh cười bảo :

" Đã vậy thì mau đi thôi. " Từ Viên Khang bước tới nắm lấy tay cô, mười ngón tay hai người đan vào nhau cùng dạo bước.

Đúng thật như Trình Lạc đã nói, cô sẽ mua đồ, nhưng đồ cô mua không phải là túi xách, quần áo giày dép như các cô gái khác thường mua. Mà đồ của cô là các lại đồ ăn vặt, nhìn đống đồ ăn nhanh trong tay Từ Viên Khang cau mày.

Trình Lạc thấy anh cứ mặt mày cau có như vậy thì khó chịu nói :

" Từ Viên Khang anh làm sao vậy? Anh không thích em mua đồ à? "

Từ Viên Khang : " Đương nhiên không phải, tại sao em không mua quần áo, túi, giày dép hay nước hoa gì đó mà lại là đống đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe này? "



" Những thứ đó ở nhà em rất nhiều. Còn những thứ này ở nhà em hết rồi, cần bổ sung. " Nói xong rồi Trình Lạc liền chạy đi, nhưng khi đi qua quầy kem thì cô lại bước lùi về phía sau và dừng lại trước tủ kem. Từ Viên Khang thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào quầy kem trước mặt thì đi tới nắm tay cô kéo đi, trong khi đó Trình Lạc đang mải nghe người bán hàng giới thiệu về loại kem mới.

Trình Lạc bị anh kéo đi vài bước thì không bước thêm nữa.

Từ Viên Khang : " Làm sao vậy? "

" Em muốn ăn kem! "

Từ Viên Khang : " Không được. "

" Tại sao chứ? "

Từ Viên Khang : " Ngày khác thì được, nhưng hôm nay thì không. "

" Khang, thôi mà em muốn ăn kem, chỉ một ly thôi nha. "

Từ Viên Khang : " Anh nói không được. Em đang tới kỳ, ăn lạnh sẽ không tốt đâu. Hôm nay anh có lên mạng tìm hiểu rồi, không được ăn uống đồ lạnh trong những ngày này, hơn nữa thời tiết cũng đã trở lạnh rồi càng không được ăn. "

Trình Lạc lại dở trò cũ cô tiến tới ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, nhưng có vẻ lần này không có tác dụng rồi. Thấy anh đang định mở miệng từ chối Trình Lạc liền nhón chân lên hôn lên môi anh nhằm mục đích bịt miệng.

Trình Lạc : " Cho em ăn đi mà, một ly thôi. " Dưới sự dụ dỗ cùng nũng nịu này của Trình Lạc, Từ Viên Khang đành phải bó tay xin hàng.

" Thôi được rồi nhưng chỉ một ly thôi đấy. "

Trình Lạc vui vẻ đồng ý :

" Được. "

Trình Lạc sau khi vào quán thì gọi cho mình hai ly kem socola và dâu.

Từ Viên Khang : " Sao em lại gọi hai ly vậy? "

" Em gọi cho anh nữa đấy." Trình Lạc vui vẻ đáp

Từ Viên Khang : " Anh không thích ăn đồ ngọt. "

Rất nhanh hai ly kem đã được đưa lên, Trình Lạc nhìn hai ly kem trước mặt mà hai mắt cô lập tức phát sáng.

Từ Viên Khang ngồi bên cạnh thấy cô ăn vui vẻ như vậy thì hỏi :

" Kem ngon như vậy sao? "

Trình Lạc : " Tất nhiên. Anh có muốn thử không? "

" Muốn. " Trình Lạc nghe anh nói vậy thì lấy một muỗng kem đưa về phía anh nói :

" Vậy anh mau há miệng ra, kem này thực sự ngon lắm đấy. " Từ Viêng Khang mặc kệ phần kem cô đưa anh tiến lên phía trước rất chính xác bắt lấy bờ môi cô. Từ Viên Khang mau chóng đưa lưỡi vào trong miệng cô nếm lấy mùi vị của kem và Trình Lạc khen ngon.

Sau khi buông môi cô ra Từ Viên Khang cười nói :

" Kem này đúng là rất ngon, nhưng anh thấy ăn kiểu này ngon hơn gấp bội đấy. "

Trình Lạc : " Anh... Anh không thấy mất vệ sinh sao? Em đang ăn mà. "

" Là em mời anh ăn mà. "

Trình Lạc : " Đúng là em bảo anh ăn nhưng không phải ăn kiểu này... Thôi không nói với anh nữa. "

Chỉ trong chốc lát Trình Lạc đã ăn hết hai ly kem, ngay khi cô chuẩn bị gọi thêm thì bị anh ngăn cản :

" Không thể ăn thêm nữa. " Nói rồi anh rút tiền ra đặt dưới đáy ly và kéo cô rời khỏi đó. Từ Viên Khang hộ tống cô cùng đống đồ ăn nhanh lên nhà của Trình Lạc rồi mới trở về.

Trước khi đi anh có nhìn cô nói :

" Em nhớ uống nhiều nước ấm đấy, còn nữa nhớ lấy túi giữ nhiệt anh mua đắp lên bụng biết chưa. Hôm nay ăn nhiều kem như vậy không biết có sao không nữa. "

Trình Lạc : " Em biết rồi mà Từ tiên sinh. Đừng lo lắng bụng em tốt lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu, anh mau về đi. Đi đường cẩn thận tới nơi thì gọi điện cho em."

" Nhớ uống nước ấm đấy. "

Trình Lạc : " Được em biết rồi. "

" Anh đi đây? "

Trình Lạc : " Ừm. "

" Anh đi thật đấy? "

Trình Lạc : " Được. Tạm biệt " Nói xong Trình Lạc liền đóng cửa và vào phòng. Từ Viên Khang nhìn cánh cửa trước mặt đã bị đóng lại thì lầm nhẩm nói :

" Anh nói vậy mà cũng để anh đi à,? Không thể bảo anh ở lại à?. " Từ Viên Khang nói xong cũng xoay người rời đi, trở về nhà của mình.



Khoảng 2h sáng, Trình Lạc bắt đầu ôm bụng vì đau. Ban đầu chỉ là cơn đau nhẹ nên cô cũng chẳng bận tâm lắm, cứ nghĩ ngủ dậy sóng sẽ không sao, nhưng lâu dần cơn đau càng lúc càng dữ dội bụng cô quặn lại. Sắc mặt Trình Lạc bắt đầu kém hơn.

Trình Lạc đưa tay với lấy điện thoại ấn dãy số rồi gọi cho Từ Viên Khang.

Lúc này Từ Viên Khang đang trong giấc ngủ nên chỉ mơ hồ nhận điện thoại.

Từ Viên Khang : " alo. Từ Viên Khang nghe. "

" Viên Khang... Em đau bụng quá. " Nghe được giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại Từ Viên Khang mới tỉnh hẳn. Anh ngồi dậy hỏi Trình Lạc một cách dồn dập :

" Lạc Lạc, em bị làm sao? Bị ốm, hay bị đau chỗ nào? Em nói anh nghe. "

Trình Lạc : " Bụng... Bụng em đau lắm... "

" Được em đừng lo lắng bây giờ anh sẽ tới. Đợi anh." Từ Viên Khang nói xong liền ngắt máy, anh lập tức lao ra ngoài áo khoác cũng không kịp mặc, đồng thời chân anh đang đi đôi dép đi trong nhà.

Từ Viên Khang xuống lấy xe phóng như bay tới căn hộ của Trình Lạc.

Anh đứng trước cửa nhà cô mở mật mã rồi chạy vào trong.

Khi anh chạy vào phòng ngủ thì thấy Trình Lạc đang nằm trên giường ôm bụng vì đau đớn. Tiến lại gần hơn anh mới thấy toàn thân cô mồ hôi đã ướt đẫm. Đôi môi hồng hào thường ngày cũng bị cô cắn toàn những vết dấu răng.

Từ Viên Khang : " Lạc Lạc... Anh tới rồi. Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi. "

" Em đau..." Trình Lạc mắt không mở mà trả lời.

Thấy cô như vậy Từ Viên Khang không nhiều lời, trực tiếp bế cô lên đưa tới bệnh viện.

Qua một hồi cấp cứu Trình Lạc cũng đã được đưa tới phòng bệnh, trong cả quá trình Từ Viên Khang luôn ở bên ngoài đợi cô. Khi anh thấy bác sĩ đưa Trình Lạc ra ngoài anh mới có thể miễn cưỡng an tâm.

Cả một đêm như vậy anh luôn ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Hơn 6h sáng Trình Lạc mới tỉnh lại.

Từ Viên Khang : " Em tỉnh rồi, còn thấy đay ở đâu nữa không? " Nghe câu hỏi của anh Trình Lạc chỉ khẽ lắc đầu. Thấy cô như vậy anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Từ Viên Khang : " Em làm anh lo lắm đấy. "

" Em bị làm sao vậy? "

Từ Viên Khang : " Còn giám hỏi sao? Cũng tại hai ly kem của em đấy, cơ thể đã yếu, sức khỏe thì không tốt trong những ngày đó đáng nhẽ em nên quan tâm hơn chứ? Anh thật hối hận vì đã đồng ý để em ăn mà. "

" Được rồi, em biết là em sai rồi đừng giận nữa mà ha. Em đói rồi anh đi mua gì đó cho em ăn đi. " Vừa nói Trình Lạc vừa cầm ngón tay của anh lắc nhẹ.

Từ Viên Khang :

" Thôi được, em đợi anh một chút nếu còn đau thì nhớ nói cho anh biết đấy. "

" Được. "

Sau khi Từ Viên Khang rời khỏi chưa bao lâu thì điện thoại trong túi xách của cô reo lên. Trình Lạc mệt mỏi ngồi dậy đi về phía đó lấy điện thoại, ngay khi cô vừa đưa điện thoại lên tai bên trong đã truyền tới âm thanh liên hoàn của một người đàn ông :

" Lạc Lạc, là anh đây. Có vui không khi mới sáng sớm đã được một người đẹp trai như anh gọi cho. Có lẽ em còn vui hơn khi biết tin này anh sắp tới chỗ em rồi đấy. Chắc mai sẽ tới. "

Trình Lạc : " Anh tới làm gì vậy? "

" Thăm em đấy, hơn hết anh còn mang trên người một sứ mệnh đó là mang em về ra mắt gia đình chồng tương lai. " Người gọi điện không ai khác chính là anh họ của cô Trình Danh.

Trình Lạc : Trình Danh anh dám. "

" Anh cũng không còn cách nào khác, là cô chú bảo anh phải đi đấy, họ đã biết em ở đâu từ lâu rồi nhưng họ muốn để em có thời gian để bay nhảy mà thôi. Không nói nhiều nữa mai anh tới, nhớ đón anh đấy. "

Trình Lạc : " Em biết rồi. " Ngay khi Trình Lạc vừa cúp máy thì Từ Viên Khang cũng về tới.

" Em vừa nói chuyện với ai sao? "

Trình Lạc : " Không có ai. Mau mang tới cho em đi, em đói lắm rồi. "

Trình Lạc sau khi ở lại bệnh viện theo dõi một ngày mới có thể trở về, ngay khi về tới nhà Từ Viên Khang liền để cô ngồi lên sofa còn mình thì đi lấy một cái túi nilon, Trình Lạc thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi mà chỉ nhìn theo anh xem anh muốn làm gì. Nhưng khi cô nhìn thấy anh mở tủ lạnh ra vứt hết số kem của cô vào túi Trình Lạc đã không thể ngồi yên được nữa cô chạy lại ôm lấy tay anh ngăn cản :

" Viên Khang anh tính làm gì chúng nó? "

Từ Viên Khang : " Vứt bỏ. "

" Huhu, đừng mà... Chúng không có tội. Đừng làm vậy mà. "

Từ Viên Khang : " Nếu để lại anh sợ sẽ có lần thứ hai mất, em tránh ra đi... ''

" Tuyệt đối không được. Em hứa với anh sau này vào những ngày đó em sẽ không ăn thậm chí không nhìn tới đồ lạnh em hứa mà... Những vị này đều ít bán lắm nếu anh vứt bỏ hết em rất khó mua lại đấy. Khang... Đừng vứt. "

Trước sự năn nỉ của cô anh đành trào thua :

" Thôi được rồi, anh không vứt nữa, nhưng em phải đảm bảo tuyệt đối sẽ không ăn trong những ngày cơ thể không được khỏe biết chưa? "

Trình Lạc vừa cười vừa trả lời : '' Em biết rồi. "