Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 51: Không thể nào!



Mang theo tâm trạng lo lắng trở về Hải Thiên Đế Cung, Lý Giai Kỳ không để ý đến ai mà chạy một mạch về phòng. Trong ngăn tủ đầu giường, dưới mấy thứ giấy tờ linh tinh cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc kẹp tóc kia.

Lần gần đây nhất cô thấy nó là hôm đồng hồ bị hỏng, chiếc hộp mà ông chủ tiệm sửa đồng hồ cho cô cô cảm thấy không được đẹp nên đã lấy chiếc hộp đựng kẹp tóc để đựng còn chiếc kẹp tóc thì để đại trong chiếc hộp cũ kia. Vì không mấy để ý nên hôm nay tìm thấy thì chiếc kẹp đã rơi ra khỏi hộp và bị mấy thứ giấy tờ che lên.

Đôi tay run rẩy cầm chiếc kẹp tóc lên, cô đang cầm trên tay cả một căn biệt thự chứ chả chơi. Tên họ Trầm kia tại sao không nói rõ hại cô ''đày ải'' chiếc kẹp như vậy, lỡ như có sứt mẻ chỗ nào chắc cô chết vì tiếc mất.

Cẩn thận cất chiếc kẹp tóc vào hộp của nó, thầm nghĩ hiện tại cô cũng coi như một nửa người có tiền rồi nhỉ. Một bộ trang sức mấy chục lượng vàng giờ lại thêm chiếc kẹp tóc bằng kim cương có một không hai, đáng tiếc là đều không thể bán, thôi thì coi như để dành làm hồi môn cho con gái sau này vậy.

Lý Giai Kỳ tính toán trong đầu nếu như bán được chỗ trang sức thì có lẽ gần đủ trả nợ cho Trầm Thiên Phong nhưng đáng tiếc một thứ là quà tặng của Quân chủ một nước, thứ còn lại mà cô bán đi chắc sớm ngày được siêu thoát.

Vì đã về đến Hải Thiên Đế Cung nên không muốn đụng mặt với Yamaguchi Ryo, Lý Giai Kỳ chọn đến nhà ăn lớn ăn tối cùng người làm trong Hải Thiên Đế Cung. Trầm Thiên Phong biết rõ cô và Yamaguchi Ryo có xích mích nên cũng không hỏi đến khi không thấy cô cùng ăn tối.

Nói chuyện phiếm với Lương Thủy Nhu rồi lại chơi cùng Hoan Hoan và Hỷ Hỷ sau đó mới trở về phòng. Nhìn thấy Yamaguchi Ryo ân cần chu đáo quan tâm đến Trầm Thiên Phong, cô nuốt không nổi.

Hiếm khi thấy Trầm Thiên Phong từ thư phòng trở về sớm như vậy, Lý Giai Kỳ về phòng đã thấy anh đang ngồi uống trà.

''Qua đây uống với tôi chén trà.''

Trầm Thiên Phong đã có lời, cô không thể từ chối cho nên đành bước đến chỗ sô pha. Còn chưa kịp ngồi xuống, Lý Giai Kỳ kinh hoàng đánh rơi chiếc điện thoại trên tay, mặt tái mét.

Động tĩnh của Lý Giai Kỳ quá lớn, Trầm Thiên Phong đặt chén trà xuống rồi ngẩng lên nhìn cô. Biểu cảm trên mặt của cô cũng doạ anh luôn, khuôn mặt tái mét đầu hoảng loạn và kinh sợ, đôi mắt nhìn anh chằm chằm đầy nghi ngờ.

Mấy lần trước cô đều phàn nàn về việc bộ râu của anh quá nhiều đôi khi làm cô ngứa cho nên hôm nay anh quyết định cạo râu sau bốn năm. Từ sáng anh vẫn luôn tự tưởng tượng ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc của cô thế nhưng biểu cảm của cô có gì đó không đúng lắm.

''Tôi....tôi có chút mệt, đi ngủ trước đây.''

Giống như là trốn chạy, Lý Giai Kỳ nằm vào giường rồi trùn chăn kín đầu.

Nhịp tim vẫn đập nhanh không có dấu hiệu giảm, cảm giác khó thở bủa vây lấy cô. Lúc trước cô đã có nghi ngờ nhưng Tiểu Dương đã khẳng định là không có vậy bây giờ phải giải thích thế nào về khuôn mặt kia.

Không thể nào! Tuyệt đối không phải!

Chưa bao giờ Lý Giai Kỳ hoảng loạn như bây giờ, ngay cả khi bị ***** *** vào bốn năm trước thì cô cũng không hoảng loạn và kinh hãi như bây giờ.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Trầm Thiên Phong lại có khuôn mặt giống hệt với con trai của cô hay ai đó nói cho cô biết người đã cướp đi trong sạch của cô có phải anh ta hay không.

Nước mắt thi nhau rơi ra, những tháng ngày đen tối vốn dĩ đã bị cô vùi chặt ở nơi sâu nhất trong lòng giờ đây lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Cô không thể nào quên được cái cảm giác đau đớn, bất lực và tuyệt vọng ấy chẳng qua là cô cố tình lờ nó đi mà thôi.

Trầm Thiên Phong rốt cuộc có phải là anh hay không? Mục đích anh giữ tôi lại Hải Thiên là gì?

Người giống người trên thế giới cũng không phải hiếm thế nhưng giống đến mức như đúc khuôn thì rất khó để tin rằng họ không có quan hệ gì với nhau. Nhưng rõ ràng Tiểu Dương đã nói khi đó anh ta không hề đến Mỹ vậy thì giải thích thế nào về chuyện anh ta và Gia Khang, Gia Khôi giống hệt nhau đặc biệt là Gia Khang như một phiên bản thu nhỏ của anh ta.

Chỉ còn cách xét nghiệm ADN là sẽ biết rõ được câu trả lời thế nhưng để có được mẫu thử không phải chuyện dễ dàng gì vì quản gia Lưu luôn luôn dọn dẹp phòng sạch sẽ và mỗi một đồ dùng Trầm Thiên Phong dùng qua đều được đưa vào phòng khử khuẩn.

Trước khi mọi chuyện sáng tỏ vẫn nên cách xa anh ta, cho dù không phải anh ta thì Lý Giai Kỳ cũng không có ý định sẽ thân thiết với anh ta. Hai người là người của hai thế giới khác biệt, tốt nhất vẫn là không có liên hệ gì thì hơn chưa kể anh ta đã có vị hôn thê.

Từng tưởng tượng rất nhiều lần về biểu cảm của Lý Giai Kỳ khi thấy mình cạo râu nhưng ngàn vạn lần Trầm Thiên Phong không ngờ đến nó lại như bây giờ. Vốn dĩ còn có chuyện muốn nói với Lý Giai Kỳ nhưng có lẽ đành chờ ngày mai.

Lại một đêm mất ngủ, hễ nhắm mắt vào là những hình ảnh kinh khủng kia lại xuất hiện rồi trái tim vì sợ hãi mà đập nhanh như trống đánh, đêm nay tại sao lại dài đến như vậy.

Trời vừa sáng là cô lê tấm thân mệt mỏi dậy, bởi vì mất ngủ mà dưới mắt có quầng thâm, đầu thì ong ong rất khó chịu. Cô không muốn chạm mặt với Trầm Thiên Phong lúc này và cũng không có đủ dũng khí để hỏi rõ anh ta cho nên cô lựa chọn né tránh.

Trầm Thiên Phong ngủ dậy đã không thấy Lý Giai Kỳ đâu, anh chỉ đơn giản nghĩ cô dậy sớm hơn mọi ngày một chút nhưng đến tận khi đi làm vẫn không hề thấy bóng dáng cô đâu. Hỏi quản gia Lưu thì ông ta nói cô ra ngoài từ sớm nói rằng có chút chuyện riêng cần xử lý. Anh nhạy bén nhận ra thái độ của cô từ tối hôm qua rất khác thường, cô dường như là cố ý tránh mặt anh.

Một ngày ở phim trường nhưng tâm hồn của Lý Giai Kỳ thì không biết lơ lửng chỗ nào. Cả ngày cô cứ như người mất hồn, trong đầu suy nghĩ miên man, nghĩ nhiều đến mức đau đầu.

Hôm nay vẫn là Lý Giai Kỳ về sớm hơn, vừa về đến là lại đụng mặt Yamaguchi Ryo, thấy cô về đến là cô ta âm dương quái khí nói móc cô.

''Đúng là người phụ nữ bận rộn, sáng sớm đã phải ra ngoài rồi tới tối mới trở về. Công việc nhiều tới nỗi bơ phờ hết cả người, không biết có phục vụ khách hàng hài lòng hay không?''

Ý của cô ta rất rõ ràng, cô ta chính là nói Lý Giai Kỳ ra ngoài phục vụ đàn ông còn phục vụ ở đây là gì thì người nào cũng hiểu. Lý Giai Kỳ dừng bước sau đó quay lại đi tới cạnh cô ta.

''Đường đường là tiểu thư danh giá vậy mà mở miệng khép miệng lúc nào cũng là chuyện liên quan đến đàn ông và giường chiếu, chắc là Yamaguchi tiểu thư đây cũng thèm khát đàn ông lắm nhỉ. Nếu cô hâm mộ tôi như thế thì cũng có thể ra ngoài tìm một vài người. Bề ngoài cũng không tệ chắc chắn có rất nhiều đàn ông muốn được cô hầu hạ đấy.''

So về miệng lưỡi thì Yamaguchi Ryo làm sao bì được với Lý Giai Kỳ cho nên lần nào cô ta khơi mào thì người bị nói đến mức tức tím mặt cũng là cô ta. Lần này cũng không ngoại lệ, Yamaguchi Ryo bị nói đến mức á khẩu, tức mà không xả ra được, quả thật là tìm ngược.

Vì có chuyện muốn nói với Lý Giai Kỳ mà sợ cô lại tìm cách tránh mặt mình cho nên Trầm Thiên Phong đặc biệt về nhà sớm hơn.

''Anh về rồi ạ? Hôm nay e có học được mấy món mới, anh mau thay đồ rồi xuống ăn nhé.''

Vẫn như mọi khi, Yamaguchi Ryo lại đứng đón anh ở cửa nhà sau đó nhận lấy áo khoác mà anh cởi ra còn cẩn thận chuẩn bị khăn ấm rửa mặt và nước ấm để anh uống.

''Lần sau không cần phải đợi tôi đâu.'' Anh lạnh nhạt nói.

''Không sao, em ở nhà cả ngày cũng không làm gì cho nên đợi anh cũng không sao hơn nữa là do em thích đợi. Em muốn người đầu tiên anh thấy khi về nhà là em, cũng muốn anh được quan tâm chu đáo nhất. Em đã sẵn sàng để hoàn thành tốt vai trò Trầm phu nhân rồi ạ.''

Lời nói không thể trực tiếp hơn của Yamaguchi Ryo thế nhưng Trầm Thiên Phong kể từ khi có suy nghĩ kia thì làm gì còn tâm chí mà nghĩ đến mấy lời nói ngày trước chứ.

''Vị trí Trầm phu nhân chỉ có một và tôi có thể chắc chắn một điều là nó không dành cho cô. Lời nói trước đây cô không nên giữ lại trong lòng, quên nó đi cho nhẹ nhàng.''

Dù trước đây từng nghĩ có thể sẽ lấy nhiều vợ nhưng chưa bao giờ anh nghĩ bản thân sẽ lấy Yamaguchi Ryo vậy mà cha con họ vẫn luôn vin vào lời nói của anh năm xưa hòng mong muốn gả Yamaguchi Ryo cho anh. Trước đây anh không nghĩ nhiều nên vẫn để mặc họ nhưng bây giờ anh mới biết không nói rõ ràng chính là kéo theo nhiều phiền phức.

''Em làm chưa tốt chỗ nào, anh nói cho em biết em sẽ làm tốt hơn, làm đến khi anh vừa lòng mới thôi.''

Yamaguchi Ryo vừa khóc vừa ôm lấy tay của Trầm Thiên Phong, cô ta cố gắng bao lâu nay để trở thành vợ của anh lý nào lại dễ dàng buông tay như vậy. Chỉ cần có thể gả cho anh cho dù không thể làm vợ lớn thì đám người phu nhân vẫn phải kiêng dè thế lực của anh mà không dám động tới cô ta nữa.

''Cô không cần làm gì cả vì tôi vốn dĩ không cần.''

Bỏ mặc Yamaguchi Ryo khóc lóc, anh không có ý định dỗ dành cô ta và càng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô ta cả. Thế lực của cha cô ta cũng nhận được không ít lợi ích từ anh, với bọn họ anh đã không còn nợ nần gì nữa nhưng xét về phương diện tình cảm cho nên vẫn luôn nể mặt mà đối đãi tốt với bọn họ.