Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 97: Cậu đã tìm được chiếc xương còn thiếu của mình



Khúc Úc Sơn thầm đánh giá khả năng bị bắt cóc lần nữa, có vẻ khá thấp, nên hắn lại ngồi xuống sofa chờ Chu Vọng Trác trở lại.

Mẹ Chu và Chu Vọng Trác cũng mới trở về biệt thự mấy ngày trước. Căn nhà mà theo quan điểm của hắn là trang nhã hơn nhà hắn rất nhiều này, đã lâu không có người ở thành ra cũng như mất đi sinh khí. Tựa ngọc phủ tro tàn, như đầm sen u tối ngày không trăng.

Khúc Úc Sơn rất quen với biệt thự nhà họ Chu do thường tới đây chơi. Hắn vẫn còn nhớ như in cảnh mình ngồi trên thảm nghịch ngợm, trên bàn trà bằng gỗ là đĩa bánh quy tỏa hương thơm lừng nức mũi.

Tiếng bước chân cắt ngang hồi ức của Khúc Úc Sơn, hắn ngoảnh lại thì thấy là Chu Vọng Trác đang đi xuống. Chu Vọng Trác bước tới bên cạnh Khúc Úc Sơn, cũng không nói luôn là đưa gì cho hắn, mà chỉ bảo: “Ra vườn hoa nói chuyện nhé.”

Mùa xuân năm nay cực kỳ ấm áp, hôm nay Khúc Úc Sơn chỉ mặc một chiếc áo len, ngồi trên ghế đá trong vườn cũng không thấy lạnh. Chu Vọng Trác ngồi kế bên Khúc Úc Sơn, từ lúc hai người quen nhau đến giờ, khoảng thời gian ngồi bên nhau yên bình như thế này quả thực ít đến đáng thương.

Thuở còn nhỏ, Khúc Úc Sơn hệt một con khỉ xinh đẹp lúc nào cũng chạy lông nhông, hiếm khi nào mà thấy đứng im. Dẫu Chu Vọng Trác không muốn thừa nhận, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy Khúc Úc Sơn thì anh đều chỉ thấy ánh mắt hắn hiện lên vẻ xa cách, phòng bị, và thậm chí sau này chỉ còn là sợ hãi.

Ánh đèn bàng bạc rọi xuống vườn hoa, trong đêm xuân tĩnh lặng, Chu Vọng Trác đưa chiếc hộp trong tay cho Khúc Úc Sơn, “Hôm nọ anh đưa mẹ lên chùa cầu phúc, cũng cầu cho em một lá bùa bình an.”

Khúc Úc Sơn nhìn hộp gỗ đàn hương trước mặt, một lúc sau, hắn đưa tay ra nhận lấy. Tối nay là một ngày thích hợp để hòa giải, Khúc Úc Sơn thầm nghĩ, nếu hắn nói chuyện rõ ràng với Chu Vọng Trác thì có lẽ hắn sẽ không phải phá sản, và Tạ Tử An cũng vậy.

Hơn thế nữa, hắn và Thôi Nịnh sẽ có thể ở bên nhau.

“Cảm ơn anh.” Khúc Úc Sơn đặt chiếc hộp lên đùi, bất giác xoa ngón tay lên hộp gỗ đàn hương, chốc sau, hắn mới nói: “Chúng mình quen nhau bao lâu rồi anh Vọng Trác nhỉ?”

“Mười bốn năm rồi.” Chu Vọng Trác đưa ra câu trả lời mà không cần suy nghĩ.

Khúc Úc Sơn nhắc lại ba chữ “mười bốn năm” một lần, “Lâu thật đấy, kỳ thực em vẫn luôn muốn nói với anh một chuyện.”

“Nếu anh không muốn nghe thì sao?” Trong đêm khuya tĩnh mịch, thanh âm Chu Vọng Trác cất lên nghe khác hẳn với ban ngày. Không phải, là khác hẳn với ngày xưa mới đúng.

Trước nay mỗi khi Chu Vọng Trác nói chuyện với Khúc Úc Sơn, cho dù bất cứ tình huống nào, anh đều sẽ nói với giọng điệu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm. Còn giờ trong giọng nói lại chỉ còn rét buốt, tựa một con dao có thể xé rách ngày dài đêm đen.

Khúc Úc Sơn thoáng khựng, “Dù anh không muốn nghe thì em vẫn phải nói, không thì em đi đây.”

Chu Vọng Trác yên lặng một hồi, sự im lặng của anh chính là ngầm cho phép Khúc Úc Sơn tiếp tục nói.

“Mình quen nhau nhiều năm như vậy, nhưng thật ra thời gian ở bên nhau cũng chẳng nhiều. Anh đi du học khi mà em mới đang học cấp ba, khi đó em đã lầm tưởng sự hâm mộ đối với anh thành thích. Thực ra em thấy anh rất ưu tú và muốn bản thân mình trở nên giống anh, cho nên em mới nghĩ rằng mình thích anh.”

“Em xin lỗi vì những rắc rối mà em đã gây cho anh nhiều năm qua, nhưng anh Vọng Trác à, chúng mình giờ cũng đều đã trưởng thành, đã hiểu được suy nghĩ của mình và biết bản thân mình muốn gì. Em nghĩ, tình cảm anh đối với em cũng chưa chắc đã là thích đâu.”

Câu nói của Khúc Úc Sơn đột ngột bị cắt ngang.

“Sao em lại nghĩ tình cảm của anh với em không phải là yêu?”

Chu Vọng Trác đã đổi từ “thích” của Khúc Úc Sơn bằng từ “yêu.”

“Bởi thời gian chúng ta bên nhau nào có lâu, người anh thấy cũng chỉ là một Khúc Úc Sơn khi còn nhỏ và Khúc Úc Sơn năm ngoái khi anh về nước. Vốn dĩ anh không hiểu hết con người em và em cũng thế.” Khúc Úc Sơn đáp.

Nghe được Khúc Úc Sơn nói vậy, Chu Vọng Trác cũng không giải thích cho hắn rằng anh hiểu rõ hắn thế nào. Anh biết Khúc Úc Sơn thích ăn gì, con số may mắn của hắn là gì, thích giáo viên nào nhất và ghét giáo viên nào nhất.

Anh có tất thảy ảnh trong mọi giai đoạn của Khúc Úc Sơn, thám tử tư mà anh thuê có nghiệp vụ không tồi.

Anh giống hệt một kẻ biến thái đóng đô ở bên kia bờ đại dương, vừa kiềm chế bản thân không được chủ động liên lạc với Khúc Úc Sơn, vừa thu thập tất cả những thứ liên quan đến Khúc Úc Sơn như một thằng bệnh hoạn.

Khúc Úc Sơn nói một tràng giang đại hải để chứng minh rằng hai người chỉ có thể là bạn, nhưng đột nhiên nhận thấy Chu Vọng Trác bên cạnh lại cứ im thin thít chẳng nói chẳng rằng, không khỏi liếc sang xem sao. Anh trai nhà bên sắc mặt như nước, đang yên lặng nhìn hắn.

Sau mười giây im lặng, Khúc Úc Sơn bèn nói: “Xin lỗi, có thể lời em nói đã khiến anh không vui, nhưng mà anh Vọng Trác, em thật sự hy vọng hai ta có thể làm bạn. Nếu không thể thì em mong anh sẽ sống thật tốt, trên đời này không có ai xứng để anh tự làm khổ mình, cũng như sẽ có người khiến anh vui vẻ và hạnh phúc.”

Chu Vọng Trác không trả lời, Khúc Úc Sơn ngó Chu Vọng Trác thêm lần nữa rồi cầm hộp đàn hương lên, chuẩn bị rời đi, “Thôi em đi đây, chúc anh ngủ ngon.”

Phía sau vọng tới giọng của người nọ.

“Tiểu Úc, quà của anh đâu?”

Khúc Úc Sơn khựng lại, nhìn hộp gỗ đàn hương trong tay, “Ngày mai em sẽ gửi sang cho anh.”

Nhận quà của Chu Vọng Trác rồi thì cũng nên đáp lễ người ta mới phải phép.

Thế nhưng hắn nào có biết, rằng thứ mà Chu Vọng Trác hỏi là quà sinh nhật anh cơ.

Tiểu Úc của anh đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của anh rồi.

Chu Vọng Trác thầm nghĩ.

———-

Trở về từ nhà họ Chu, Khúc Úc Sơn liền thấy biệt thự nhà mình đã tắt hết đèn đóm. Hắn mò mẫm về phòng, vừa bật đèn lên đã bắt được một con ma men đang ngồi sừng sững trên giường.

Thôi Nịnh và ba Khúc đã có một buổi nhậu rất thành công rực rỡ, ba Khúc đã về phòng ngủ, còn Thôi Nịnh đã hóa niềm tin thành sức mạnh để đi tắm một phát rồi trèo lên giường chờ xem rốt cục bao giờ Khúc Úc Sơn sẽ về.

Thấy người ấy của mình đã về, cậu bèn loạng choạng đứng dậy.

“Này là say hay là chưa vậy trời?” Khúc Úc Sơn vội vàng đặt hộp gỗ đàn hương xuống rồi đỡ Thôi Nịnh. Thôi Nịnh thuận thế ôm chầm lấy Khúc Úc Sơn, dùng chóp mũi dụi dụi rồi ngửi khắp cổ hắn, mà ngửi còn chưa đã, còn cắn nữa cơ.

Cắn cho Úc Úc một phát, cái tội không nghe lời này.

Rõ ràng đã hứa với cậu sẽ về ăn tất niên, thế mà lại cho cậu leo cây.

Chỉ là, cắn thôi vẫn còn chưa đủ.

Hết thảy mọi thứ chung quanh đều trở nên hư hư ảo ảo, trong cơn cuồng quay này, Khúc Úc Sơn là người duy nhất mà cậu có thể nhìn rõ. Hương sữa thơm nồng tỏa ra từ trong giấy gói kẹo, và Thôi Nịnh, giống một kẻ lãng du đói khát mà tham lam ngậm lấy kẹo sữa.

Đau thấu xương, nhưng lại chẳng rõ tại sao đau như thế, Thôi Nịnh chỉ biết là mình rất muốn nuốt cây kẹo ngọt này nhưng kẹo lại không cho. Cậu dừng động tác, ngẩng đầu, xít lại gần mặt Khúc Úc Sơn, chẳng biết tự lúc nào, mặt Khúc Úc Sơn đã đỏ thấu.

Chằm chằm xem, lẳng lặng nhìn, à, cuối cùng cậu cũng biết tại sao mình lại đau đến thế rồi. Cậu đau là bởi cậu thiếu một cái xương, chỉ khi hợp nhất Khúc Úc Sơn vào cậu thì cậu mới tìm được chiếc xương còn thiếu của mình.

“Úc Úc.” Hơi thở ấm áp phả vào hai cánh môi mềm mại của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh đưa tay mơn trớn cần cổ thon dài của Khúc Úc Sơn, rồi quỳ xuống tựa một tín đồ hèn mọn.

Cậu bằng lòng chịu đựng.

Đến tận ngày hôm nay, Thôi Nịnh vẫn sợ Khúc Úc Sơn sẽ đá cậu đi và đến bên Chu Vọng Trác.

Còn ở nhà họ Chu bấy giờ.

Chu Vọng Trác ngồi trước màn hình máy tính, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trên màn hình, chàng trai vừa mới ngồi cạnh anh, giờ đây đã thay đổi hình dáng.

Đó là búp bê của anh.

Chu Vọng Trác phóng to mặt búp bê của anh. Dưới màn hình có độ nét cao, búp bê của anh đang ngắm nghiền đôi mắt, hàng mi dài không ngừng run run.

Hành động đê hèn kia đã dậy lên phản ứng nguyên thủy nhất, này nên phải là ghê tởm khiến anh buồn nôn như là cơn mưa tầm tã trưa ngày đó.

Mùi bùn đất nhão nhoét do sũng nước mưa xộc lên mũi, chẳng biết từ lúc nào, thứ mùi gắt mũi này đã bị cuốn trôi sạch sẽ. Hương thơm tựa như xuyên qua màn hình mà tràn vào nơi đây, ngón tay mảnh khảnh của Chu Vọng Trác khẽ vuốt ve khuôn mặt búp bê của anh.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.

Cửa hãy đang khép hờ, người tới gõ hai tiếng rồi khẽ khàng đẩy ra.

Người tới là một hộ lý nam Chu Vọng Trác mới thuê tới, tuổi mới ngoài đôi mươi, bởi gia cảnh bần hàn nên đành phải làm hộ lý để kiếm thêm thu nhập. Cậu ta bưng một bát cháo đứng trước cửa, thận trọng nói với Chu Vọng Trác: “Tiên sinh, nãy em thấy ngài chưa ăn được gì nên em đã nấu cháo cho ngài ạ.”

Vừa nói vừa chú ý đến đũng quần Chu Vọng Trác.

Cậu hộ lý khẽ nuốt nước bọt, cậu ta là gay, và ngay từ lần đầu tiên gặp Chu Vọng Trác, cậu ta đã thích người đàn ông anh tuấn giàu có này rồi.

Nhưng đối phương lại quá lạnh nhạt và xa cách với tất cả mọi người, chỉ trừ mẹ anh và chàng trai đến ăn cơm tối nay.

Trong khoảng thời gian chăm sóc mẹ Chu, cậu ta cũng không thấy Chu Vọng Trác thân mật với bất kỳ ai cả, như thể chẳng hề có dục vọng, khác hoàn toàn với những mối quan hệ đồng giới khác mà cậu ta từng biết.

Hầu hết những gã đàn ông mà cậu ta quen biết đều có cuộc sống cực kỳ trụy lạc.

Thế nhưng đêm nay, cậu ta lại tình cờ phát hiện thì ra Chu Vọng Trác cũng có dục vọng như bao người.

Cậu hộ lý trẻ này đã bắt đầu có bạn trai từ hồi cấp ba, bởi vậy biết rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu. Cậu ta căng thẳng hít sâu một hơi và bước về phía trước dưới ánh nhìn của Chu Vọng Trác.

“Tiên sinh, để em đút cháo cho ngài nhé.” Cậu ta e thẹn nói.