Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 198: 198




Đám người đang cắn hướng dương xem kịch đột nhiên nghe thấy âm thanh của Tam Lãng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Tam Lãng không quan tâm mấy vị khách khứa trong đây, một mạch đi đến trước mặt Nhất Vô Niệm hào hứng ôm nhau một cái, vỗ vỗ lưng nhau.

Trông thấy tình cảm thắm thiết của hai người, đám khách quý không khỏi mấy mặt nhìn nhau trong lòng thì thầm suy đoán Nhất Vô Niệm là ai?
“Huynh đệ, ta còn tưởng ngươi không đến nữa.”
Tam Lãng cười nói, hắn cũng tốn công lên tới Huyền Đan Tông nhưng không thể gặp được Nhất Vô Niệm, cuối cùng cũng chỉ có thể gửi thư.

Đệ tử tông môn khác với những người không có bối cảnh, thời gian của bọn họ chủ yếu dành cho tu hành, mặc dù hắn cùng Nhất Vô Niệm nắm giữ thiên phú không có sai biệt lắm nhưng Nhất Vô Niệm vẫn ở lại tông môn, còn hắn phải rời đi.
Hơn nữa, đã gần chục năm kể từ ngày đó hắn rời khỏi Huyền Đan Tông, đối phương vẫn còn trụ vững tại tông môn.

Điều này có lẽ không quá khó hiểu, hắn cùng Nhất Vô Niệm đã không còn là người cùng một thế giới, đây cũng là điều hắn rất xoắn suýt có nên liên lạc với đối phương không.

Nhưng nghĩ tới những ngày tháng trước đó còn ở tông môn, hay lời hứa trước khi hắn rời khỏi tông môn.
Cuối cùng, hắn cũng gửi thiệp mời Nhất Vô Niệm đến dự ngày đại hỷ của mình.

Bây giờ, quả thật Nhất Vô Niệm đã đến khiến cho hắn vô cùng vui mừng, vị huynh đệ này của hắn đúng là không có một chút thay đổi.

Dù địa vị, khoảng cách hai người đã rất xa nhưng đối phương vẫn bỏ chút thời gian đến đây, chỉ cần như vậy thôi hắn đã biết ngày đó kết giao với Nhất Vô Niệm là không có sai lầm.
Nhất Vô Niệm mà biết được những suy nghĩ của Tam Lãng lúc này thì cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn chưa từng coi thường những người bên dưới.

Hắn cũng từng là người đi từ đáy xã hội đi lên, hắn hiểu rõ một điều, đối nhân xử thế nhất định không được qua loa.


Đối với hắn, hiện tại khoảng cách của hắn và Tam Lãng đúng là quá xa, nhưng điều đó không quá quan trọng với hắn.

.

Đam Mỹ Sắc
Sống càng lâu, nhìn đời càng thấu triệt.
Tu hành cùng tuế nguyệt, nhân sinh có mấy ai trọn vẹn.
“Huynh đệ đã lâu không gặp!”
Nhất Vô Niệm đấm nhẹ vào ngực Tam Lãng, nhếch miệng cười nói.
Tam Lãng vui vẻ, cười lớn: “Tốt! Tốt!”
Cười xong, hắn kéo tay nương tử của mình, đối với Nhất Vô Niệm giới thiệu: “Vô Niệm, giới thiệu cho ngươi một chút.

Đây chính là nương tử của ta – Tuế Lan Nguyệt.”
Sau đó, hắn lại nói với nương tử của mình: “Đây chính là huynh đệ chí cốt của phu quân nàng khi còn ở bên trong Huyền Đan Tông – Nhất Vô Niệm.”
Hai người được Tam Lãng giới thiệu qua lại, lẫn nhau đều chào hỏi.

Nhất Vô Niệm cười nhẹ một tiếng, từ bên trong nhẫn trữ vật đưa cho phu thê hai người Tam Lãng một món đồ vật, kèm lời chúc mừng: “Chúc mừng hai người các ngươi hạnh phúc, đầu bạc giang long, bên nhau trọn đời.

Đây là một chút thành ý, hai người đừng ghét bỏ.”
Đồ vật được bao bọc cẩn thận, thần thức tu sĩ cũng khó lòng dò xét được.

Tam Lãng cũng biết tính của huynh đệ, không có lề mề lập tức ra hiệu cho thê tử cùng nhau nhận lấy, còn không quên cảm tạ Nhất Vô Niệm.

Nhất Vô Niệm trông thấy ngoại hình của Tam Lãng cũng không khỏi gật đầu, gã huynh đệ này của hắn sau khi rời khỏi tông môn cũng ăn thiệt thòi không ít.


Thân thể cũng chẳng còn miếng mỡ nào, cao lớn rắn chắc, tướng mạo cũng thanh tú chẳng trách có thể cùng vị cô nương, à không nên gọi là muội tử kết lương duyên.
Nhất Vô Niệm cũng cảm thấy đây là cái kết viên mãn cho Tam Lãng rồi, giống như hắn, một người không nhắc tới tình cảm.

Mặc dù niên kỷ cũng không còn nhỏ bé gì nữa, bất quá cũng chưa hề nghĩ tới việc thành gia lập thất.

Đương nhiên đây cũng chỉ là dự định trước mắt, tu hành còn hết sức vất vả hắn nào dám nghĩ tới những thứ khác…
Bất quá, khi nhìn tình cảm thắm thiết của hai người Tam Lãng và Tuế Lan Nguyệt trong lòng của hắn ẩn ẩn nhớ tới một người, một bóng người vẫn luôn thoáng qua bên trong tâm trí.

Hắn không rõ ràng lắm đây liệu có phải là nhung nhớ hay không, nhưng có những lúc trầm lặng hắn có chút tương tư.
Chợt một thân ảnh đột ngột hiện ra, khuôn mặt hờ hững, ánh mắt điềm đạm nhìn hắn.

Không gian có chút xáo trộn, đặc biệt bên tai còn không ngừng truyền tới âm thanh:
“Không được gần nữ sắc!”

Mồ hôi sau lưng ướt đẫm, ánh mắt lóe qua một tia kinh dị không hề phát hiện.

Nhất Vô Niệm mặc dù thất thần một chút, nhưng cũng chỉ là thoáng qua một vài giây cho nên cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường.

Tam Lãng cũng không hề nhận ra, hắn vỗ vai Nhất Vô Niệm nhiệt tình nói:
“Đi! Chúng ta vào bên trong nói chuyện.”
Nhất Vô Niệm không có ý kiến gì, thế là hắn cũng Tam Lãng đi vào bên trong đại sảnh.


Hai người đi vào bên trong một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, sau đó bắt đầu trò chuyện.

Những chuyện của Tam Lãng, Nhất Vô Niệm cũng đã nghe đối phương kể để đáp lại hắn cũng nói ngắn gọn thời gian qua của hắn.
Cứ thế, hai người nói chuyện quên trời quên đất.
Đã rất lâu, Tam Lãng chưa hề nói chuyện vui vẻ như vậy được, ngay cả đối diện hắn, Nhất Vô Niệm cũng có cùng suy nghĩ như thế.

Tam Lãng rời khỏi tông môn, một đường đi tới nơi đây lập nghiệp, dù cho hắn có là Luyện Khí tầng ba cũng vô phương vô địch thế nên mới làm việc vô cùng cẩn trọng, sóng gió cuộc đời trải qua càng nhiều màu sắc.
Về phần Nhất Vô Niệm, hắn tiếp tục trên con đường tu hành.
Một đường gặp bao nhiêu chông gai cũng chỉ có mình hắn hiểu được, suýt mấy lần bỏ mạng.

Có thể nói, vận khí của hắn tương đối đen.

Không phải ta gạt ngươi lừa thì cũng là gặp phải đủ loại rắc rối, hơn nữa còn toàn là những đối thủ đẳng cấp cao.

Về phần những kẻ yếu, chết dưới tay hắn cũng không ít, không đáng bận tâm.
Mỗi người mỗi trải nghiệm, đều mang sắc thái khác nhau.
Bây giờ gặp lại quả thật cởi bỏ không ít những tâm tư trong lòng.

Trong nội tâm của Nhất Vô Niệm, ban đầu trở về đây cũng chỉ định chào hỏi cũng không có ý định trò chuyện tâm sự, những lời phiền muộn trong thờii gian qua.

Dù sao trong người hắn nắm giữ quá nhiều bí mật, nhưng dù vậy hắn vẫn có thể kể cho đối phương một chút về thế giới tu hành mà hắn đã trải qua.

Thế giới bao la có biết bao nhiêu những chuyện kỳ lạ, ly kỳ.
Hai người trò chuyện rất lâu.

Ngày hôm sau, Nhất Vô Niệm cáo từ phu thê Tam Lãng rời khỏi Lam Châu trở về Huyền Đan Tông.


Trước khi đi hắn còn không quên dặn dò Tam Lãng một chút, đồ vật hắn cho cũng đủ để Tam Lãng đột phá không ít cảnh giới.

Về phần có thể tu luyện tới Trúc Cơ hay không rất khó nói, hơn nữa Tuế Lan Nguyệt lại không có linh căn, hắn có thể nhìn ra Tam Lãng rất thật lòng với đệ muội.
Phàm nhân cùng người tu hành chênh lệch chính là rõ ràng như thế đấy, bất quá hắn cũng chỉ có thể cho một ít đan dược kéo dài tuổi, hơn nữa còn là những loại phàm nhân có thể phục dụng.

Khó càng thêm khó.
Lần này rời đi, hắn ngược lại không có điệu thấp.
Dưới ánh mắt của đám người bên trong phủ thành chủ, hắn tế ra pháp bảo hồ lô rời đi.
Đám khách quý không phải không muốn tiến vào làm quen vị nam tử xưng huynh gọi đệ với Tam Lãng thành chủ, chẳng qua thân phận của bọn họ quá thấp không cẩn thận mắc sai lầm, đến lúc đó khóc không ra nước mắt.

Nhưng bọn họ cũng trông thấy tính tình vị đệ tử tông môn lớn này có chút trầm, mạo muội quấy rời liền chưa chắc đã khiến cho đối phương vui vẻ.

Như vậy thà rằng lấy lòng vị thành chủ này còn hơn, tương lai có việc cần nhờ vả càng dễ nói chuyện.
Tam Lãng nhìn Nhất Vô Niệm cưỡi hồ lô pháp bảo rời đi, trong lòng liền không khỏi cảm động.

Khí tức vừa rồi chắc chắc là tu vi Trúc Cơ Kỳ, mà tính tình của Nhất Vô Niệm y cũng rất hiểu, căn bản không ưa cao điệu.

Tới trong âm thầm nhưng về trong phong quang…
Tuế Lan Nguyệt ôm cánh tay của phu quân, mở miệng cảm thán: “Niệm huynh thật sự là một người chí tình chí nghĩa, hắn làm vậy là muốn cảnh tỉnh những người khác ở đây.

Cũng có thể là cả Thiên Tu Quốc rằng, huynh chính là có người chống lưng.”
“Ta biết! Ha ha ha, nương tử chúng ta tiếp tục đi sinh bảo bảo.

Ta muốn thật nhiều.”
Cười khà khà một tiếng, Tam Lãng lập tức bế Tuế Lan Nguyệt lên sau đó đi vào bên trong phòng….