Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 424



CHƯƠNG 424

“Cậu cũng nhớ luôn à? Vậy chắc số lần cô ấy đến đây cũng không ít đâu nhỉ, tôi nói cho các cậu biết, vợ của tôi là họ Lý đấy!”

Bảo vệ đứng ngây người tại chỗ, chẳng lẽ chính là mợ Lục thật sao?

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Tránh ra!”

Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra bốn phía khiến cơn thèm ăn của Lý Tang Du nổi lên.

Cả tối đêm cô chưa ăn gì, bụng đã lép kẹp từ lâu.

“Anh đúng là lợi hại nha Thái Vũ Hàng. Sao trước đây tôi không nhìn ra nhỉ?  Anh còn có thể nấu được đồ ăn ngon như thế này cơ đấy.” Lý Tang Du nhìn mấy đĩa đồ ăn đầy đủ sắc hương vị được Thái Vũ Hàng bưng lên, trông mà thèm.

Rõ ràng chỉ là một vài  món ăn bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, vậy mà qua bàn tay anh ta chế biến, món ăn được bưng ra không khác gì tay nghề của đầu bếp nhà hàng.

“Ngon xuất sắc!” Lý Tang Du không nhịn được mà ăn vụng một miếng, lập tức giơ ngón tay cái với anh ta, không ngừng tán thưởng.

Cô đến nhà Thái Vũ Hàng cũng không nói là muốn ăn cơm. Bây giờ người ta làm đồ ăn cho ăn, đương nhiên cô mà tự giác bưng bát lên ăn luôn thì sẽ rất ngại.

“Tôi không ăn được nhiều như vậy đâu, ăn chung với nhau đi.” Mặc dù thua cược nhưng tâm trạng Thái Vũ Hàng vẫn rất tốt.

Chủ nhà cũng đã lên tiếng rồi, người làm khách còn khách sáo gì nữa?

Lý Tang Du đã đói gần chết, cơm vừa được dọn ra, cô bắt đầu ăn như thuồng luồng ngay lập tức.

Cô ăn khoảng ba bát cơm đầy mới thoả mãn xoa xoa cái bụng, khen không dứt miệng.

Khi Lý Tang Du còn tưởng bữa ăn này đến đây là kết thúc thì đột nhiên Thái Vũ Hàng bưng một đĩa điểm tâm ngọt lên.

“Không ăn được nữa à? Vậy thì ngại quá, tôi chỉ có thể một mình hưởng hết thôi.” Giọng nói Thái Vũ Hàng mang theo ý cười, xúc một miếng bánh gatô lên cho vào miệng.

“Anh đúng là tên xảo quyệt!” Lý Tang Du quả thực không ngờ anh ta sẽ làm cả bánh ngọt: “Nhưng mà ngôi sao lớn ạ, bụng tôi vẫn có thể chứa được một chút đấy.”

Nói không ngoa, chiếc bánh gatô nhỏ mà Thái Vũ Hàng làm quả thực nhìn rất kích thích vị giác, tinh xảo đến nỗi khiến Lý Tang Du nghi ngờ liệu có phải anh ta mua về hay không.

Trong sự trợn mắt há hốc mồm của Thái Vũ Hàng, Lý Tang Du đã ăn hết sạch cả đĩa bánh gatô nhanh như chớp.

“Ợ, cảm ơn đã tiếp đãi.” Lý Tang Du cười, cô cười rất vui vẻ, là nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng. Bấy lâu nay, cô cũng sắp quên mất cảm giác vui vẻ là như thế nào rồi.

“Lục Huyền Lâm không cho cô ăn cơm hay sao mà cô như chết đói thế?” Thái Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, ăn khỏe thế này, thật sự là Lý Tang Du mà anh ta quen hay sao?

“Nói thật nhé Thái Vũ Hàng, sau này anh lui về ở ẩn thì có thể mở cửa hàng bánh ngọt, chắc chắn tôi sẽ là khách hàng trung thành của anh!”

“Thế à? Vậy đúng là tôi phải cân nhắc xem sao.”

Ý cười trên mặt Lý Tang Du vẫn còn, cô thỏa mãn nằm dài trên ghế sô pha, không biết rằng một nụ cười dịu dàng cũng đang nở rộ trên mặt Thái Vũ Hàng.

Đối với anh ta, nụ cười vui vẻ của Lý Tang Du có thể lây sang nụ cười của anh ta.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, câu nói này tuyệt không sai.

“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa thô bạo không đúng lúc vang lên một cách khó hiểu.

Rõ ràng có chuông cửa nhưng người bên ngoài vẫn đang đập cửa không ngừng.