Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 232



CHƯƠNG 232


Vu Thiến đứng một bên không muốn làm người ngoài cuộc, Lục Huyền Lâm buộc tội Lý Tang Du làm cô ta cảm thấy rất vui, thậm chí còn đưa cơm cho anh ấy. Cô thực sự coi mình là vợ của Lục Huyền Lâm sao?


Nói xong cô ta giật lấy hộp cơm trong tay Lý Tang Du, nhưng Lý Tang Du không muốn phản kháng, hộp cơm dễ dàng nằm trong tay Vu Thiến, cô ta cầm lấy rồi đi tới thùng rác.


Nhưng đi được nửa đường, Lục Huyền Lâm lại ngăn cản: “Chỉ cần đặt đồ đạc ở quầy lễ tân là được, mấy người đều đi đi.”


Vu Thiến không dừng lại, Lục Huyền Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng cất giọng: “Tôi nói, đặt đồ đạc ở quầy lễ tân.”


“Anh đang nói em ư?” Vu Thiến nhìn lại, hỏi Lục Huyền Lâm với vẻ mặt không tin, cô ta cho rằng mình đã nghe nhầm.


Nhưng Lục Huyền Lâm không chút do dự gật đầu: “Tôi đang nói cô, không cần vứt bỏ thứ kia, cô có thể đi rồi.”


Lý Tang Du lúc này cũng đang sững sờ, Lục Huyền Lâm lại ăn bữa trưa do mình làm sao? Không vứt nó đi có nghĩa là ăn nó? Nó không chỉ được dùng để trang trí?


Nhưng làm sao một người kén chọn như Lục Huyền Lâm lại có thể …


“Nhưng cái này đã rơi xuống đất, không ăn được nữa.” Vu Thiến vẫn cố gắng giãy dụa.


“Tôi không muốn nói lần thứ tư.” Vẻ mặt Lục Huyền Lâm lạnh lùng, khí lạnh trên người càng thêm nặng, Vu Thiến không muốn chọc tức anh, vì vậy cô ta ngoan ngoãn đặt hộp cơm ở chỗ quầy lễ tân.


Đừng tức giận như vậy, chúng ta vừa mới còn … ” Vu Thiến cười xấu hổ nói, mang theo ba phần ngượng ngùng bảy phần mê hoặc, khiến người ta không thể đoán ra.


Người sáng suốt tất nhiên biết “vừa mới còn” có nghĩa là gì.


Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét, không đợi Lục Huyền Lâm phản ứng, xen vào: “Tôi đã giao đồ xong rồi, sẽ không quấy rầy mấy người nữa.”


Nói xong, không thèm nhìn phản ứng của hai người, cô lập tức bỏ chạy và rời khỏi hiện trường.


Khi Lý Tang Du đã đi xa, Lục Huyền Lâm nhìn Vu Thiến hơi khinh thường, đôi mắt đen láy khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì: “Vừa rồi chúng ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”


“Có thể có chuyện gì chứ? Em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.” Vu Thiến hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của Lục Huyền Lâm, đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ cắn, kẻ mắt dài mảnh của cô ta tạo nên dáng vẻ phong tình.


Cơ thể cô ta mềm mại không xương dựa vào trong ngực Lục Huyền Lâm, móng tay trắng nõn trêu chọc cà vạt của anh, ánh mắt ngước lên nhìn Lục Huyền Lâm tỏ vẻ vô tội, yếu ớt.


Người trưởng thành sẽ không ai không hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng lông mày của Lục Huyền Lâm nhíu chặt lại thành hình chứ xuyên, anh đưa tay ra đẩy vai Vu Thiến ra khỏi người, giữ khoảng cách an toàn với cô ta.


“Hiện tại không thể xảy ra, tương lai cũng không.”


Lục Huyền Lâm chỉnh lại cà vạt đen, cúi đầu nhìn thấy đường nét hoàn mỹ, giống như được chạm khắc cẩn thận, Vu Thiến càng nhìn hàm răng càng siết chặt, tại sao một người như vậy lại không phải là của cô ta.


Đầu tiên là Lý Tang Du và sau đó là Lý Uyển Khanh, thật khó đợi đến khi Lý Uyển Khanh xảy ra chuyện nhưng vẫn chưa đến lượt cô ta. Cô ta so sánh với hai người đó kém ở điểm nào?


Vu Thiến siết chặt móng tay, sắc mặt lạnh lùng: “Nói cho anh biết, nếu Lý Uyển Khanh biết được bây giờ anh và Lý Tang Du tựa như keo sơn, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”