Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 248: Cách trừng phạt duy nhất (5)



Đường Diệp Thần len lén lẻn vào phòng sách của ông cụ Thẩm, anh ta giống như ruồi không đầu, cũng không biết mình muốn tìm cái gì, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, ông nội nhất định cố ý giấu diếm cái gì đó.

Anh ta kéo ngăn kéo ra, lục lọi tất cả những nơi mình có thể tìm, nhưng ngay cả một chút mạng nhện cũng không nhìn thấy. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, anh ta bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó trốn ở phía sau giá sách.

Anh ta vừa trốn xong, A Uy đã đẩy cửa ra, ông cụ Thẩm đi vào, ông ta nói: “A Uy, tôi bảo cậu theo dõi chặt chẽ chuyện kia, hiện giờ thế nào rồi?”

“Ông chủ, cậu Tư và cô Tống đã làm hoà rồi, lần này cậu Tư đi thành phố C, sau đó cô Tống cũng đi theo, xem ra tình cảm của hai người rất sâu đậm, chỉ sợ không thể tách rời được.” A Uy thành thật trả lời.

“Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.” Ông cụ Thẩm tức giận đấm ngực giậm chân: “Đây là do tôi đã tạo nghiệt gì chứ? Để cho bọn họ dây dưa không rõ như vậy?”

“Ông chủ, ngài đừng quá kích động, bác sĩ nói gần đây huyết áp của ngài hơi cao, không thể kích động nữa.” A Uy vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn có một câu nói, cũng không biết có nên nói hay không.”

“Cậu nói đi.” Ông cụ Thẩm xua tay và nói.

“Con cháu đều có phúc của con cháu, cậu Tư có tình cảm sâu đậm với cô Tống, ngoại trừ chuyện tội lỗi năm năm trước, cũng tạo nên nhiều đau khổ cho cô ấy những năm qua, tất cả đều là do cậu ấy gây ra, cậu ấy một lòng muốn bù đắp muốn chuộc tội, ngài càng ngăn cản, lại càng đụng trúng sự phản nghịch của cậu ấy, làm tăng thêm quyết tâm của anh muốn có được cô Tống.”

Ông cụ Thẩm nhíu mày: “Tôi chỉ vì muốn tốt cho nó, nó còn không biết ơn sao?”

“Ông chủ, ngài nghĩ lại bộ dáng nhiệt huyết sục sôi của ngài khi còn trẻ, lại nghĩ đến cậu Tư xem, tình huống trước mắt, ngài càng muốn chia rẽ bọn họ sẽ biến khéo thành vụng, để cho bọn họ yêu đến chết đi sống lại, càng không muốn buông tay. Chi bằng ngài cứ làm lơ, tùy bọn họ đi, có lẽ chờ cảm giác mới mẻ qua đi, tính cách hai người không hợp thì sẽ chia tay thôi.”

Ông cụ Thẩm đi đến sau bàn làm việc và ngồi xuống, ông ta nhìn A Uy, cảm thán một câu: “A Uy, cậu hiểu thằng Tư sao? Nó muốn chết muốn sống để có được một người phụ nữ như vậy, nó sẽ dễ dàng từ bỏ ư? Không, ở hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện tính cách không hợp, đứa nhỏ này quá giống tôi lúc còn trẻ, mặc dù thoạt nhìn nó lạnh lùng bá đạo, không thích gần gũi với người khác, nhưng đối với người nó yêu, nó sẽ nhường nhịn, sẽ nhượng bộ và bao dung không giới hạn.”

“Ông chủ, nếu ngài đã hiểu rõ cậu ấy như vậy, cần gì phải cương quyết chia rẽ bọn họ? Từ nhỏ cậu Tư đã mang theo sự áy náy vì làm mất cô Lục, còn chưa trưởng thành lại tận mắt nhìn thấy bà chủ chôn thân trong biển lửa, tiếp theo lại bị ngài vứt bỏ, lòng cậu ấy đã rất khổ rồi, thật vất vả mới yêu được cô Tống, tại sao ngài không tác thành cho cậu ấy?” A Uy thành tâm nói.

Ông cụ Thẩm nhíu chặt mày, ông ta phất phất tay, nói: “A Uy, cậu đi ra ngoài đi, để cho tôi yên tĩnh một chút.”

A Uy còn muốn nói gì nữa, nhưng lại không thể thốt nên lời, đành yên lặng đi ra ngoài.



Ông cụ Thẩm đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn dãy núi xa xa bị bóng đêm bao phủ, giống như cụ già ngồi thiền, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Đường Diệp Thần trốn ở phía sau giá sách, nghe được cuộc đối thoại này của bọn họ, anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lời nói của chú Uy rốt cuộc muốn nói rõ điều gì, vì sao chú ấy lại nói chú Tư có lỗi với Hân Nghiên, hơn nữa mấy năm nay cô gặp phải nhiều chuyện đau khổ đều do chú Tư tạo thành.

Năm năm trước, năm năm trước, chẳng lẽ...

Anh ta mở to hai mắt, khó tin nhìn bóng lưng ông cụ Thẩm, anh ta bỗng nhiên từ phía sau giá sách đứng ra. Ông cụ Thẩm nghe thấy tiếng động bên giá sách, ông ta xoay người lại, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Đường Diệp Thần, ông ta lại không hề kinh ngạc: “Ông tưởng cháu phải ở đó trốn đến khi ông đi ra ngoài mới chịu ra.”

Vừa rồi khi ông ta đi tới bên cửa sổ, đã nhìn thấy Đường Diệp Thần trốn ở đó, ông ta không vạch trần mà đang chờ anh ta tự mình đi ra.

Đường Diệp Thần từng bước đi tới trước mặt ông cụ Thẩm, anh ta nói: “Ông nội, cuộc đối thoại vừa rồi cuộc giữa ông và chú Uy rốt cuộc là có ý gì?”

“Diệp Thần, cháu và Tống Hân Nghiên đã bỏ lỡ rồi, cháu chấp nhận hiện thực đi, đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ nữa, đả thương người chính là đả thương mình.” Ông cụ Thẩm hiền hoà nhìn anh ta, ông ta không chấp nhận Tống Hân Nghiên trở thành vợ của thằng Tư, tất nhiên là vì lo lắng người khác sẽ xoi mói, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là sợ tổn thương đứa cháu này.

Người phụ nữ thằng bé từng yêu sâu đậm lại biến thành bà Tư nhà họ Thẩm hiện tại, thằng bé làm sao có thể chấp nhận được?

“Ông nội, cháu và Hân Nghiên chưa hề bỏ lỡ, cháu sẽ giành lại cô ấy về, nhưng vừa rồi cuộc đối thoại giữa ông và chú Uy rốt cuộc là có ý gì, năm năm trước, các ngài không phải muốn nói năm năm trước người đàn ông cưỡng đoạt lần đầu tiên của Hân Nghiên là chú Tư chứ?” Đường Diệp Thần mặt đầy lửa giận hừng hực, anh ta làm sao nguyện ý tin tưởng sự thật này, thì ra đi lòng vòng, anh ta vẫn bại trong tay Thẩm Duệ, anh ta làm sao bằng lòng chấp nhận sự thật này?

Ông cụ Thẩm nhíu mày: “Diệp Thần, chuyện không có chứng cớ không được nói bậy.”

“Cháu nói bậy ư? Vậy tại sao ông không dám trả lời câu hỏi của cháu, ông chỉ cần trả lời có hay không.” Đường Diệp Thần hùng hổ bức người nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm, quá buồn cười, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

Ông cụ Thẩm nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt của anh ta như mưa non sắp tới, giống như chỉ cần ông ta trả lời là đúng, anh ta sẽ hủy thiên diệt địa. Ông ta luôn ngăn cản Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở bên nhau, chẳng phải là lo lắng hai chú cháu sẽ trở mặt thành thù sao?

Nhưng vừa rồi, cuộc đối thoại của bọn họ lại bị anh ta nghe hết, ông ta cắn răng, nói lời nói dối đầu tiên trong đời: “Không phải, năm năm trước chú Tư và Tống Hân Nghiên không có bất kỳ mối liên quan nào.”

Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm thật sâu, ánh mắt kia dường như muốn nhìn thấu ông ta, mãi đến khi ông cụ Thẩm không vui nhíu mày, anh ta mới thu hồi ánh mắt, anh ta nói: “Ông nội, cháu biết ông chưa bao giờ nói dối, cháu tin tưởng ông, vậy cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa.”