Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 213: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (5)



Một giọng nói nam trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai, khiến cho lòng của Hàn Mỹ Hân sửng sốt, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn anh ta, phát hiện mình đang ôm cánh tay anh ta, cô ấy lập tức buông cánh tay ra, đúng lúc này người phục vụ bưng món ăn tới, cô ấy cầm đũa lên nói. “Ăn cơm, ăn cơm. Tôi chết đói rồi.”

Bạc Mộ Niên nhìn chằm chằm cánh tay trống rỗng, trong lòng cảm thấy có chút mất mát không thể giải thích được.

Tống Hân Nghiên xấu hổ trước câu nói đùa của Hàn Mỹ Hân, ánh mắt bên cạnh nóng rực không thể ngăn cản, cô đưa tay cầm đũa vô tình làm rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên. Một bàn tay to nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, Thẩm Duệ đưa đũa cho cô: “Đừng nhặt, hãy dùng của anh đi, để anh gọi phục vụ lấy đôi khác.”

Tống Hân Nghiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Thẩm Duệ không hề giải thích vừa rồi tại sao anh lại đột ngột làm vậy với cô, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt. Ngay cả sau khi đã kết thúc, tâm trạng của anh vẫn không chuyển biến tốt hơn.

Cô cầm đũa, khẽ cắn môi nhìn anh đứng dậy bảo người phục vụ mang một đôi đũa khác tới.

Hàn Mỹ Hân có thể thấy giữa hai người có gì đó không ổn, cô ấy định đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt, Bạc Mộ Niên không vui nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Ngồi hẳn hoi xuống, có tật lộn xộn sao?”

“...” Hàn Mỹ Hân trừng mắt liếc anh ta, nói một câu dễ nghe thì chết người à.

“Hân Nghiên, hai người cãi nhau à?” Hàn Mỹ Hân nhỏ giọng hỏi, hoàn toàn không để ý tới Bạc Mộ Niên.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô lắc đầu: “Không có, chúng tớ không sao, cậu đừng lo lắng.”

“Không có gì là tốt rồi, ăn thôi.” Hàn Mỹ Hân gắp một đũa thức ăn cho cô, Bạc Mộ Niên thấy vậy, trong lòng ghen tị, lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Còn của tôi đâu?”



Hàn Mỹ Hân bắt đầu tự ăn, tự lẩm bẩm nói: “Anh không phải có tay à?”

“Em mau gắp đồ ăn cho tôi, nhanh lên, tôi muốn ăn tôm, bóc tôm cho tôi” Bạc Mộ Niên lạnh lùng ra lệnh, người phụ nữ này không có tự giác làm vợ à? Không phải hầu hạ anh ta ăn mới đúng sao?

Hàn Mỹ Hân vừa liếc mắt nhìn anh ta, biết anh ta bị bệnh hoàng thượng nên cô ấy đành phải bày tôm ra đĩa rồi bóc cho anh ta. Lúc cô ấy đã chấm nước sốt và chuẩn bị cho vào bát, anh ta lập tức nắm lấy tay cô ấy, đưa trực tiếp lên miệng rồi ngậm vào.

Mặt Hàn Mỹ Hân ngay lập tức đỏ bừng.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên há hốc mồm, trong ấn tượng của cô, Bạc Mộ Niên là một người đàn ông lạnh lùng và có chút vô nhân tính, nếu không anh ta sẽ không hành hạ Mỹ Hân như vậy. Nhưng cô không ngờ anh ta lại có một mặt đáng yêu như vậy: “Hai người ân ái như thế thật sự rất tốt nha?”

Hàn Mỹ Hân xấu hổ nhìn cô, cô ấy trừng mắt nhìn Bạc Mộ Niên, rút mạnh tay lại, định lấy khăn giấy lau tay thì có một đĩa tôm lại được trước mặt cô, giọng nói bá đạo của anh ta vang lên bên tai cô ấy: “Tôi muốn ăn nữa.”

“Anh không có tay sao?” Hàn Mỹ Hân rất đói, nhìn một bàn đồ ăn mà cô ấy không thể ăn, đó là một cực hình.

Bạc Mộ Niên lặng lẽ nhìn cô ấy không nói tiếng nào, dưới áp lực lớn như vậy, Hàn Mỹ Hân đành phải nhượng bộ, cô ấy cam chịu cầm con tôm lên và bóc vỏ. Bạc Mộ Niên nhìn cô ấy phục vụ mình thì rất hài lòng, bàn tay trắng trẻo cầm con tôm trên tay và dùng sức lột vỏ, đó là một hành động tàn bạo nhưng nó rất đẹp trong mắt anh ta.

Hàn Mỹ Hân bóc một con tôm và chấm vào nước sốt, Bạc Mộ Niên định lấy nó, nhưng khi thấy cô ấy ném vào miệng của mình, khuôn mặt tuấn tú của anh ta bỗng tối sầm lại. Nhìn thấy ánh mắt của cô ấy khiêu khích mà nheo lại đôi mắt đẹp, còn cười híp mắt nói: “Thật ngon.”

Đôi mắt đen của Bạc Mộ Niên nguy hiểm nheo lại, anh ta bỗng nhiên nghiêng người qua, bàn tay nắm lấy gáy cô ấy, ấn cô ấy về phía mình, đôi môi mỏng hôn lên, ở trong miệng cô ấy cuộn sạch một lượt, sau đó buông cô ấy ra, Hàn Mỹ Hân xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống: “Anh bẩn quá!”

Tống Hân Nghiên lúng túng che mắt lại, hét thẳng: “Tôi không thấy hết, tôi không thấy gì cả.”



Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên một cái, nhai tôm trong miệng, mặt mày lãnh đạm: “Tôi chỉ đang dạy em là không nên đoạt thức ăn sắp tới miệng của người khác, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”

Hàn Mỹ Hân tức giận đỏ mặt, người này còn có thể không kiêng dè một chút sao? Nơi này không phải chỉ có hai người bọn họ đâu, Hân Nghiên vẫn đang nhìn đấy, anh ta không thể chú ý chút hình tượng sao?

“Tiếp tục lột đi.” Bạc Mộ Niên lạnh giọng ra lệnh.

Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, nhận lệnh làm đầy tớ hầu hạ chủ nhân, chỉ thiếu là không có “Vâng” một tiếng, vô cùng giống chó sai vặt.

Thẩm Duệ đi rồi quay lại, anh ngồi trước mặt Tống Hân Nghiên, thấy cô còn bịt mắt, anh đưa tay lấy tay cô ra, hỏi: “Làm sao vậy, che mắt làm gì?”

“Họ thể hiện tình cảm.” Tống Hân Nghiên phàn nàn.

Thẩm Duệ khẽ cười ra tiếng: “Vậy chúng ta cũng ân ân ái ái đi?”

Tống Hân Nghiên liếc anh một cái, thấy dáng vẻ hứng thú dồi dào của anh, cô vội vàng lắc đầu: “Không cần, em muốn ăn rồi.” Sau khi Thẩm Duệ trở về, Bạc Mộ Niên kiềm chế rất nhiều, cô cũng không cần cảm thấy xấu hổ.

Ăn cơm xong, bốn người ra khỏi nhà hàng, Bạc Mộ Niên nhìn Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên, anh ta nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi chuẩn bị trở về khách sạn đây.”

“Tôi lái xe đưa hai người về. “ Thẩm Duệ cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đến bãi đỗ xe lấy xe, Bạc Mộ Niên ngăn anh lại, anh lắc đầu và nói: “Không cần, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nên làm gì thì làm đi, chúng tôi tự về được rồi.”