Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 194: Không phục thì tới đấu với anh này (5)



Thẩm Duệ kéo cô lên, ôm cô vào lòng, sau đó cầm bảng vẽ lên xem: “Lần sau, em có thể thêm bản phác thảo của mình bên cạnh rồi vẽ một cái đầu củ cải nhỏ ở đây, chúng ta là một gia đình ba người.”

Nhắc đến một gia đình ba người, Tống Hân Nghiên nhớ tới đêm đó sau khi ân ái với anh, cô không hề uống thuốc tránh thai, cô đột nhiên nhảy dựng lên: “Thôi chết rồi, chết rồi, em quên uống thuốc rồi, phải làm sao đây?”

Anh tối sầm mặt, cô không hiểu anh đang ám chỉ cái gì sao? Anh trừng mắt nhìn cô: “Lại đây, anh hứa sẽ không đánh em.”

Tống Hân Nghiên che trái tim đang đập thình thịch của mình, từ chối: "Em không muốn.”

“Hân Nghiên, em đừng uống thuốc tránh thai, nếu em không muốn có con, anh sẽ có biện pháp và sẽ không để em gặp bất cứ nguy cơ nào. Ngược lại, anh muốn một đứa con của hai chúng ta, có thể con bé sẽ có đôi mắt giống em, cái mũi giống anh, đôi môi giống em, nó sẽ thừa hưởng những ưu điểm của hai chúng ta, chảy trong người dòng máu của hai chúng ta, anh mong có một đứa con như vậy, vì vậy đừng uống thuốc tránh thai.” Thẩm Duệ nghiêm túc nói.

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, lời nói của anh khiến cô rất cảm động, nhưng…

“Thẩm Duệ, ba anh sẽ không cho phép chúng ta ở bên nhau đâu, nếu không thể cho con mình một gia đình hoàn hảo, em thà không có con còn hơn là một người mẹ vô trách nhiệm.”

Cô không muốn để con mình sống một cuộc sống có ba không mẹ hay là có mẹ không ba, nếu như vậy thì cô quá vô trách nhiệm rồi.

Thẩm Duệ đứng dậy đi đến trước mặt cô, vươn tay kéo cô vào lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần trái tim của chúng ta hòa chung một nhịp, thì không ai có thể chia cắt được chúng ta cả, ngoại trừ chính chúng ta, em hiểu không?”

Tống Hân Nghiên dường như đã hiểu, nhưng cô muốn có một đứa con, như vậy có ổn không? Cô có thể đánh cược mạng sống của chính mình, cả đời không nhìn thấy ánh sáng cũng không thành vấn đề, nhưng cũng có thể đánh cược mạng sống của con mình ư?

Thấy cô như vậy, Thẩm Duệ cũng không ép cô nữa, vòng tay bế cô vào phòng ngủ.

Đêm đó, Thẩm Duệ ngủ rất say, nhưng Tống Hân Nghiên cứ trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được. Khi trở về Đồng Thành, cô sợ mình sẽ không tránh được tầm mắt của ông cụ Thẩm, tối nay Thẩm Duệ đã đưa cô đi trước mặt mọi người, có lẽ ông cụ Thẩm đã biết chuyện cô và Thẩm Duệ ở cùng nhau, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ, nếu anh nhìn thấy những tấm ảnh giường chiếu đó, liệu anh có còn thích cô như bây giờ không? Có khi nào lại nói cô dơ bẩn như Đường Diệp Thần không?





Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Khi Thẩm Duệ tỉnh dậy, chỗ bên cạnh giường đã trống trơn, anh sốt ruột ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh, mỗi lần anh tỉnh dậy thì cô lại biến mất, loại cảm giác này thật sự rất tệ.

Anh đứng dậy ra khỏi giường, bước ra khỏi phòng ngủ, đì vào phòng khách. Nhìn thoáng qua, anh thấy Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ kính suốt sát đất trong phòng khách, không biết đang nhìn cái gì mà thật sự rất nhập tâm. Anh nhẹ nhàng bước tới, vươn tay ôm cô vào lòng, lười biếng nói: "Em đang nhìn cái gì vậy?”

Tống Hân Nghiên định thần lại, cô nói: “Em không nhìn gì cả, còn sớm, sao anhh không ngủ thêm?”

“Anh không ngủ được nếu không có em bên cạnh, em đi ngủ với anh nhé?” Thẩm Duệ hơi cúi xuống, tựa cằm vào vai cô, hơi thở mang theo mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh mê đắm.

Trái tim của Tống Hân Nghiên mềm mại đến mức rối tinh rối mù, cô gật đầu: “Được rồi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hai người lại nằm trên giường, nhưng Thẩm Duệ đã không còn buồn ngủ, anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nhắm mắt lại, lông mi dài run lên khiến tim anh run lên theo, anh nghiên người tới, chân dài duỗi ra gác lên chân cô, kéo cô vào lòng và dụi đầu vào cô: “Em yêu, anh không ngủ được."

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho nghẹn, miệng lưỡi khô khốc, cô quay lưng lại và nói: “Nhắm mắt lại là có thể ngủ rồi.”

“Anh đói bụng, muốn ăn sớm một chút.” Thẩm Duệ dán mặt lên lưng cô, tỏ vẻ đáng thương nói.

Tai cô nóng lên một hồi, cô ngồi dậy rời khỏi giường: “Em sẽ làm bữa sáng rồi ép anh ăn thật no.”

Thẩm Duệ vội vàng đầu hàng, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại vào lòng, “Anh nói đùa thôi, nói đùa thôi, đi ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên dựa vào trong lồng ngực anh, tiếng thở đều đều của anh truyền đến từ tai cô, hơi thở của anh phả ra khắp cơ thể cô đang nóng như thiêu đốt của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, không cẩn thận đối diện với cặp mắt phượng sâu thẳm của anh, cô nhìn sang chỗ khác, cô nói: “Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, có nên ra ngoài tìm việc không, cả ngày cứ chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi cũng không ổn lắm.”

Thẩm Duệ nghe vậy, anh xoay người ngồi dậy, vươn tay cầm bộ đồ lấy ra một chiếc ví dài lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô: “Lần trước chiếc thẻ đen đó bị anh bẻ gãy, anh nhờ người làm lại, lần này tặng cho em, em không được phép trả lại cho anh đâu đấy.”



Đầu óc Tống Hân Nghiên mờ mịt, nhìn anh chằm chằm: “Anh hiểu lầm em rồi, ta không có ý đòi tiền anh, em chỉ muốn nói ta ra ngoài tìm việc nên anh có thể cho em một lời khuyên.”

Thẩm Duệ nắm lấy tay cô, đặt tấm thẻ đen vào lòng bàn tay cô, anh nói: "Cái gì của anh thì là của em, tuy hai mà một. Em cũng không cần phải vội vã ra ngoài tìm việc, anh vẫn có thể nuôi nổi em.”

Tống Hân Nghiên nhìn xuống tấm thẻ đen trong lòng bàn tay của mình. Tấm thẻ đen có kết cấu rất tốt và thể hiện danh tính của chủ nhân, cô nói: “Em muốn tự lực cánh sinh.” Thấy anh nhíu mày không hài lòng, cô lại nói: “Tôi nhận thẻ đen, em sẽ tiêu xài thật cẩn thận và tiết kiệm.”

Thẩm Duệ vò rối mái tóc của mình: “Tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu em cứ tiêu xài thỏa thích, vì mấy năm nay không có ai tiêu tiền cho anh kiếm nên anh không còn hứng thú với việc kiếm tiền tiền nữa rồi đây này.”

“...”

Tống Hân Nghiên cất tấm thẻ đi, cô nói: “Em vẫn muốn ra ngoài tìm việc.”

“Nếu đã như vậy thì em tới Thẩm thị làm đi, Thẩm thị vừa mua lại Bạc thị, cần gấp một nhà thiết kế nội thất có kinh nghiệm. Em có nhớ ngôi biệt thự số 10 đã từng mở cửa cạnh tranh trước đây không? Sau khi em nghỉ việc, việc thiết kế nội thất cho ngôi biện thức đó vẫn chưa được khởi động, nếu em cảm thấy nhàm chán, hãy thiết kế bản vẽ của biệt thự trước.” Thẩm Duệ nói, anh hiểu ý định muốn ra ngoài làm việc của cô, cô chỉ là không quen dựa dẫm vào ai, cũng không. muốn phụ thuộc vào ai.

“Thật sao?” Tống Hân Nghiên luôn cảm thấy đáng tiếc vì không thể tham gia thiết kế nội thất cho biệt thự số 10. Khi Nghiêm Thành đưa cô đến thăm dinh thự thứ mười, cô đã có ấn tượng đặc biệt về dinh thự thứ mười, luôn có một lý niệm thiết kế trong tâm trí cô. Chỉ là sau khi scandal đạo bản vẽ nổ ra, cô đã rút lui khỏi cuộc thi, sau cùng, cô rất hối hận vì đã không thể tự mình thiết kế trang trí cho dinh thự thứ mười.

“Ừ, bây giờ em vui chưa?” Thẩm Duệ nhìn cô hỏi.

Tống Hân Nghiên vui vẻ gật đầu: “Vâng, cuối cùng thì em cũng tìm được việc để làm rồi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài."

Thẩm Duệ thấy cô nghịch ngợm lè lưỡi, trái tim anh rung động, anh đột nhiên đẩy cô lên giường, lăn qua đè cô dưới thân, thở gấp: "Giờ hãy để anh xem biểu hiện của em thế nào đi.”

Tống Hân Nghiên hét ầm lên, Thẩm Duệ cúi người xuống, còn chưa kịp hôn cô thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh dừng lại, hôn cô thêm một lần nữa. Tống Hân Nghiên giật lấy điện thoại, nhìn thấy chữ Nghiêm Thành nhấp nháy, cô nhanh chóng nói: “Là Nghiêm Thành, anh mau nghe đi.”

Thẩm Duệ thất bại trừng mắt nhìn cô, thấy cô đã kết nối điện thoại, nên anh đành phải nhấc nó lên, nói với vẻ không vui: “Có chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Thẩm, dự án cải tạo nhà ở thành phố C xuất hiện bê bối về nồng độ formaldehyde và benzen quá mức, hiện chủ sở hữu đang yêu cầu dọn đi.”