Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 191: Không phục thì tới đấu với anh này (2)



Thẩm Duệ duỗi ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô với ánh mắt rực lửa, thô bạo hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Máu cả người Tống Hân Nghiên như muốn chảy ngược, đó là một câu nói rất bình thường, nhưng khi cái tên yêu nghiệt này nói ra lại có ý kích thích cô. Những giọt nước trên người anh làm ướt đẫm quần áo của cô, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt nhưng giờ đã trở nên mờ ảo, thấp thoáng như ẩn như hiện, lộ ra cảnh vật bên trong thật kích thích.

Cô nhìn vào đôi mắt phượng của anh, người đàn ông này được trời ban một đôi mắt như vậy, không quyến rũ và đa tình như của phụ nữ, nhưng lại như một con dao, lộ ra bình tĩnh cùng trí tuệ. Giờ phút này, đôi mắt phượng không đáy giống như một vòng xoáy, muốn hút cô vào trong, không chết sẽ không ngừng.

Ngón tay anh trượt trên ngực cô, chỉ vào trái tim cô, rồi hỏi: “Ở đây có nhớ anh không?”

“Có.” Tống Hân Nghiên vội vàng đáp, tất cả các giác quan của cơ thể đều rơi vào ngón tay anh, những nơi mà ngón tay anh chạm vào đều khiến cô như muốn phát điên lên.

"Còn ở đây thì sao?"

Tống Hân Nghiên đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt trong mắt anh, cô như phát hỏa, cố gắng nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt:”Em, em đi sắp xếp hành lý cho anh đã.”

Thẩm Duệ dễ dàng kéo cô lại, anh nghiêm túc nhìn cô nói: “Nó có nhớ anh không, hửm?”

Tống Hân Nghiên không nói nên lời, đôi mắt cô bị hơi nước trong phòng tắm làm ướt đẫm. Thấy anh nhất quyết muốn nhận được câu trả lời, cô xấu hổ không dám mở miệng nói thẳng suy nghĩ của mình, trực tiếp dùng hành động của mình để thể hiện những suy nghĩ trong lòng mình.

Cô đưa tay ra, kéo đầu anh thấp xuống, dùng một nụ hôn để ngăn chặn môi anh, để anh hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào đáng xấu hổ. Thẩm Duệ thích sự chủ động của cô, không ép cô trả lời nữa, nhanh chóng tiến sâu hôn xuống, thân thể cũng bao trùm lấy cô.

Hai giờ sau, Thẩm Duệ bước ra khỏi phòng tắm với Tống Hân Nghiên trên tay. Sàn phòng tắm ngập tràn nước, như thể nó đã bị ngập. Anh đặt cô đang mê mang muốn ngủ lên giường, thấy tóc cô ướt đẫm, anh đứng dậy đi tìm máy sấy tóc, để cô tựa vào vai mình rồi thật cẩn thận và nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Tống Hân Nghiên bị anh dày vò đến mức không còn chút sức lực nào, giống như con tôm chưa lớn, khẽ dựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Duệ tràn đầy tình yêu và âu yếm, luôn muốn cho những thứ tốt đẹp, nhưng cô luôn buộc phải giải trừ và đầu hàng, lướt những ngón tay qua mái tóc mềm mại của cô, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.



Sau khi sấy tóc cho cô xong, anh khẽ ôm cô, khi nhìn thấy cô dựa vào vòng tay anh mềm mại, anh chợt nhớ tới một câu, phụ nữ được làm từ nước. Anh hôn lên má cô, đặt cô trở lại giường, kéo chăn bông mỏng phủ lên người cô, vặn to độ ấm của điều hòa, xoay người đi ra ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong phòng khách, anh bước đến mở vali ra, lấy một chiếc quần tây mặc vào. Anh cúi xuống và tìm thấy một hộp trang sức từ dưới quần áo của mình. Vừa rồi anh nhờ c thu dọn hành lý, chỉ để cô tự mình tìm ra điều bất ngờ này.

Kết quả là anh nhịn không được nên đã lăn lộn với cô một chút.

Anh mở hộp trang sức, lấy ra một chiếc vòng cổ tinh xảo và quay trở lại phòng ngủ. Cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ cô, anh không kìm được mà hôn lên môi cô một lần nữa.

Lúc Tống Hân Nghiên đang mơ màng, cô cảm thấy hô hấp không được tốt, cô vô thức tránh đôi môi như hình với bóng của anh, lẩm bẩm: “Em mệt quá, anh đừng làm loạn nữa mà.”

Thẩm Duệ lắc đầu cười, anh không ngờ mình cũng sẽ có một ngày gấp gáp đến mức không đợi nổi như vậy, anh chống tay bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, anh cười thầm: “Anh chỉ tạm thời tha cho em thôi đấy.”



Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, xung quanh đều yên lặng, ngọn đèn tường trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng kéo dài, cô đảo mắt ngồi dậy. Cô cảm thấy nhức mỏi khắp người, những hình ảnh quyến rũ ái muội trong phòng tắm hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.

Là bởi vì một lần rồi lại muốn có lần nữa, nếu không cô sẽ không từ chối làm chuyện đó với anh, ngược lại cô còn cảm thấy thật tốt. Cô che mặt đi, đúng là điên mất thôi.

Cô vén chiếc chăn bông mỏng lên, đứng dậy ra khỏi giường, khi cúi đầu xuống để tìm dép lê, cô thấy trên cổ mình có một tia sáng lóe lên, cô nhìn xuống, có một sợi dây chuyền kim cương trước ngực cô, cô cầm lấy mặt dây chuyền, mặt dây chuyền là một khúc xương, kiểu dáng rất sang trọng.

Cô quay đầu nhìn ra cửa, lòng tràn đầy vui sướng, cô không ngờ anh lại làm một việc lãng mạn là bí mật tặng quà cho cô. Cô xỏ dép vào chân đứng dậy bước ra cửa.

Mùi thức ăn thoang thoảng trong hành lang. Cô bước vào nhà ăn, thấy Thẩm Duệ đang bận rộn trong bếp, lòng cô tràn đầy ấm áp. Cô nhẹ nhàng bước vào, từ phía sau ôm chầm lấy eo anh, gục đầu tựa vào tấm lưng cường tráng của anh.



Tay Thẩm Duệ dừng lại một lúc, anh nhìn cô như một con chim nhỏ đang nép vào người mình, trên môi nở một nụ cười thật nhẹ nhàng: “Em tỉnh rồi, có mệt không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô mệt mỏi, nhưng cô xấu hổ khi thừa nhận điều đó, cô nói: “Em thích món quà mà anh tặng cho em, mà sao anh lại nghĩ đến việc tặng em một chiếc vòng cổ hình xương thế? Không phải giống như kiều trái tim hay gì đó ấy.

Thẩm Duệ tắt lửa, xoay người ôm cô vào lòng, nhìn xuống mặt dây chuyền trên ngực cô, chiếc xương kim cương sáng chói, anh nói: “Em có biết truyền thuyết về chiếc xương sườn thứ ba không? Chúa đã tạo ra một người phụ nữ từ chiếc xương sườn thứ ba của một người đàn ông, em chính là chiếc xương sườn thứ ba của anh, anh đã tìm thấy em rồi thì anh mới có thể là một người đàn ông hoàn hảo, cho nên anh mới đem xương cốt của mình tặng cho em, em có đồng ý nhận lấy nó không?”

Tống Hân Nghiên đã từng nghe đến truyền thuyết này, nhưng lúc này được nghe từ miệng anh, cô cảm thấy đặc biệt xúc động, cô vuốt ve mặt dây chuyền hình xương trên ngực, trái tim vừa nói vừa mềm mại, cô nghiêm nghị gật đầu, nói: “Em sẽ yêu và trân trọng nó như chính bản thân mình, cảm ơn anh Thẩm Duệ.”

Thẩm Duệ cúi xuống hôn lên trán cô, anh nói: “Ra ngoài xem TV một lát đi, bữa tối sẽ sẵn sàng sớm thôi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, quay người và đi ra ngoài. Hành lý của anh vẫn ở trong phòng khách. Cô cúi xuống sắp xếp quần áo của anh, rồi lặng lẽ lấy hai bộ ra và cất vào tủ, đề phòng lần sau nếu có bất ngờ đến đây ở qua đêm anh không có quần ào mặt.



Thẩm Ngô Thụ dẫn Lệ Gia Trân đi đập phá đại tiệc, Hạ Doãn Nhi đứng trên sân khấu thấy mọi người nhìn mình đầy thương hại, cô ta cảm thấy mình giống như một chú hề.

Cuộc đời của cô ta luôn thăng trầm, chịu đựng nỗi nhục nhã như vậy tận hai lần, một lần từ Thẩm Duệ và một lần là từ Thẩm Ngộ Thụ.

Một người đàn ông có được trái tim của cô ta, một người đàn ông có được cơ thể của cô ta, nhưng không ai trong số họ chịu để mắt đến cô ta. Đây là ngày trọng đại trong đời nhưng chồng sắp cưới của cô ta lại thân thiết với người phụ nữ khác làm cho cô ta không thể bước xuống sân khấu, cô ta sẽ không bao giờ quên được nỗi xấu hổ và tủi nhục này cho đến khi chết.

Hạ Đông Thần đứng bên cạnh em gái mình, nhìn thấy khuôn mặt đầy hận thù của cô ta, anh ta vươn tay ôm cô ta vào lòng: “Doãn Nhi, mình đi thôi!”

Hạ Doãn Nhi tránh cái ôm của anh ta, đôi mắt rưng rưng: “Em sẽ không rời đi, chỉ có những kẻ hèn nhát mới chạy trốn. Anh à, em muốn xem họ sẽ làm bữa tiệc này thành mớ hỗn độn gì tiếp.”

“Doãn Nhi, sao em lại tự làm khổ mình vậy?” Hạ Đông Thần đau lòng nhìn cô, vốn dĩ anh ta đã không đồng ý việc Hạ Doãn Nhi đính hôn với Thẩm Ngộ Thụ, nhưng Doãn Nhi nhất quyết làm như vậy, ông nội anh ta cũng không phản đối, nhưng anh ta không mong đợi mọi chuyện sẽ trở nên lộn xộn như vậy.